Sáng sớm, Yuri vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt phóng đại của Naraku ở trước mặt, dọa nàng sợ đến mức hét toáng lên. Đến khi nhìn xuống, lại thấy tay và chân trắng mịn không tì vết của mình đang gác lên người Naraku thì nàng hoàn toàn bốc hỏa. Này… cái tư thế thẹn người này… A !!! Trinh tiết mười bảy năm của nàng a !!!!!!!!
“ Na… Naraku” Nàng xấu hổ rút tay chân về, cố gắng giấu mặt mình vào trong chăn. Naraku hắn dù có là bán yêu thì cũng là một nam nhân! Nàng phải làm sao đây!! Hu hu, lẽ nào phải đào một cái hố thật sâu rồi chui xuống làm xác sống à? Nàng vẫn còn chưa muốn chết !!
Naraku vốn dĩ đang nhắm mắt lại dưỡng thần, nghe tiếng nàng hét liền nhăn nhó nâng lên mi mắt, đang định đe dọa một trận thì phát hiện ra “của nợ” trên người đã không còn, cộng thêm dáng vẻ “bất thường” của người nào đó, hắn đã có thể đoán ra là nữ nhân này đang thẹn thùng!
Ý muốn trêu chọc người lại nổi dậy!
Naraku giơ tay giật chăn của nàng ra, lấy một tay chống đầu, một tay cầm lấy một lọn tóc vừa dài vừa mềm mại của nàng lên di nhẹ trong lòng bàn tay, khóe môi mang theo sự bỡn cợt không hề che dấu :
“ Làm sao? Ta là nạn nhân còn chưa lên tiếng, ngươi hét cái gì?”
“ Nạn… nạn nhân cái đầu ngươi! Hu hu !” Nàng hờn dỗi giật lại lọn tóc đang bị hắn di đến mức sắp rối thành cục, sau đó cắn môi nhìn hắn “ Đây chỉ là một ‘tai nạn’ mà thôi. Ngươi… ngươi hãy cứ xem như chưa có chuyện gì đi! Ta đi … đi trước”
Dứt lời, nàng lập tức ba chân bốn cẳng định bỏ chạy lại bị Naraku kéo tay lại, theo quán tính ngã lên người hắn! Khoảng cách giữa hai người gần đến mức, nàng tựa hồ có thể cảm nhận thấy trái tim hắn đang đập thình thịch, nhịp tim nhanh đến bất thường…
Naraku mở lớn mắt nhìn nàng, mấy giây sau liền lấy lại bình tĩnh, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng :
“ Ngươi cắn môi để làm gì? Máu sắp chảy ra đến nơi” Đôi hồng mâu yêu diễm nhìn chằm chằm vào cánh môi anh đào đỏ mọng của nàng đang bị cái răng nanh trắng muốt chà đạp không chút thương tiếc, trong tâm đột nhiên có chút ngưa ngứa…
Cuối cùng vẫn là không nhịn được, Naraku đặt tay sau ót nàng, dùng lực đẩy lại gần, sau đó không chút do dự áp môi mình lên cánh môi quyến rũ của nàng.
Giờ phút này, hắn thực sự chỉ muốn tham lam ‘thưởng thức’ đôi môi nhỏ nhắn đáng yêu của nàng. Những chuyện khác, tạm gác sang một bên đi.
Yuri không thể tin trợn mắt nhìn hắn, hoảng hốt vùng vẫy muốn đẩy hắn ra, nhưng càng đẩy thì hắn lại càng ôm nàng chặt hơn, tay đặt sau ót càng dùng lực khiến nàng đau đến mức ngay cả cựa quậy cũng không nổi, lại thêm cánh môi đang bị hắn ‘gặm’ điên cuồng làm nàng vô phương kháng cự, chỉ có thể vô lực xụi lơ trong lòng hắn, mặc hắn chà đạp bờ môi xinh đẹp .
Thế nhưng… nàng vẫn không thể chấp nhận được! Đây chính là nụ hôn đầu tiên của nàng, nụ hôn này, nàng đã cố gắng giữ gìn rất nhiều năm nay, muốn dành nó cho người nàng yêu cơ mà !
Nghĩ đến đây, khóe mắt lại đỏ hoe ngân ngấn nước, ủy khuất nhìn Naraku. Thế nhưng người nào đó căn bản là không để ý đến, vẫn luôn nghĩ đến lợi ích trước mắt của bản thân, tiếp tục việc còn đang làm.
Hôn đến khi nàng ngất xỉu, hắn mới chịu buông ra.
Naraku dùng tay miết nhẹ môi của hắn vẫn còn vương lại vị ngọt của nàng, mặt có chút suy tư.
Hắn vừa rồi đã làm gì?
…
Kagura sáng sớm mang thức ăn đến cho Yuri, mở cửa phòng lại không thấy nàng đâu, định dùng gương thần tìm thì Naraku mặt đầy mồ hôi xuất hiện, nói nàng đang ở trong phòng hắn rồi biến mất vô tung vô ảnh.
Kagura nghi hoặc phe phẩy quạt, chậm rãi đến phòng Naraku. Vừa mở cửa, đập vào mắt nàng chính là một cảnh vô cùng mờ ám….
Chăn gối bị ném khắp phòng, mỗi cái một nơi, còn đương sự Yuri thì quần áo xộc xệch, đang ngất xỉu không biết trời trăng gì.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Kagura dù có ‘trong sáng’ cỡ nào cũng không thể không nghĩ đến chuyện xấu xa nào đó…
Lại nhớ đến bộ dáng lúc nãy của Naraku, Kagura càng liên tưởng dữ dội hơn. Lẽ nào, nhanh như vậy đã bị ‘ăn’ rồi sao? Hẳn là tiểu nha đầu rất hoảng sợ đi? Ai da… bị cả n con yêu quái ‘ăn’, cảm thụ thế nào a? ( Khụ khụ… yên tâm, sau này anh Na sẽ lọc sạch cơ thể, không có chuyện… ấy đâu ~ )
Kagura bày ra vẻ mặt đồng cảm, lắc lắc đầu nhìn Yuri, chậc lưỡi than :
“ Ngươi đúng là quá xui xẻo. Gặp ai không gặp, lại gặp trúng Naraku, cái tên bán yêu nham hiểm thủ đoạn đầy người đó… Aizzz, ta rất thông cảm với ngươi”
Đợi đến nửa ngày nàng mới tỉnh dậy, vừa tỉnh dậy đã làm loạn, cầm kiếm muốn tìm Naraku đi tính sổ, lại phát hiện ra hắn đã biến mất từ lâu.