Trở về thành, Naraku hướng thẳng tới căn phòng nhỏ trong vườn cây Hoa anh đào mà đi, hồng mâu hơi mị lên, phảng phất một nỗi ưu phiền.
Hôm đó, khoảnh khắc Yuri nhào tới đỡ cho hắn, Naraku dường như đã cảm thấy tim hắn ngừng đập. Cảm giác ấy rất đau, rất đau! Tại sao lại đỡ cho hắn? Từ trước đến nay, luôn là hắn tính kế lợi dụng, luôn là hắn mang đến khó khăn bất lợi cho nàng, vì sao dù là đang mất trí nhớ vẫn có thể lao đến bảo vệ hắn?!
Nhưng cũng vì thế mà hắn đã nhận ra, lâu nay hắn vẫn luôn tự lừa mình dối người, tự nói dối rằng hắn không động tâm với Yuri, không hề yêu nàng, những lần đối xử tốt hay cưng chiều, hay thậm chí là phát điên mỗi khi nàng giận dỗi bỏ đi, đều xuất phát từ tâm của hắn. Hắn thực sự đã quen với sự hiện diện của nàng bên cạnh, muốn cảm nhận hơi ấm từ nàng… Cứ mỗi lần nhìn đến nàng ở bên cạnh nam nhân khác, hắn thật sự vô cùng khó chịu…
Chỉ bằng những điều đó, Naraku đã nhận ra, hắn đã có một loại cảm xúc giống như nhân loại, giống như loại tình cảm mà Kikyo dành cho inuyasha, gọi là “yêu”!
Hắn đã yêu Yuri!
Vẫn biết là nàng chưa chết, vẫn biết là vết thương trên người nàng đã lành, nhưng hắn không ngừng lo lắng. Đã một tháng kể từ ngày đó, dù Hồ yêu kia tự lấy ra tâm đan – thứ được xem là sinh mệnh của hắn để cứu lấy nàng, hay nói khác hơn, chính là dùng mạng đổi mạng, nhưng nàng cứ mãi hôn mê không chịu tỉnh…
Hắn thật sự bất lực.
Giờ phút này, hắn thật sự nhận ra, sức mạnh cường đại hay quỷ kế đa đoan mà hắn tự hào nhất đều vô dụng.
Hắn tính kế hãm hại inuyasha, nhưng lại không thể nghĩ kế khiến nàng tỉnh lại. Hắn hết lần này đến lần khác dùng sức mạnh đối phó đám người Inuyasha, nhưng lại không có cách nào dùng sức mạnh đó để khiến nàng mở mắt… Như vậy, cường đại để làm gì?
Rảo bước đến vườn hoa Đào, nhìn những cánh hoa hồng phấn nhẹ nhàng rơi xuống từng đợt khi gió thoảng qua, Naraku đột nhiên cảm thấy có chút nuối tiếc. Hiện tại đang là mùa xuân, nếu như nữ nhân kia ở đây lúc này, chắc chắn sẽ rất thích… Nữ nhân thường rất thích hoa, không phải sao?
Chợt, bước chân Naraku dần chậm lại, sau đó dừng hẳn khi nhìn thấy một bóng lưng nhỏ nhắn, quen thuộc đang đứng cách đó không xa dưới tán cây hoa đào, nghe động, bóng lưng ấy hơi giật mình, cuối cùng chậm rãi quay lại. Naraku lặng im nhìn nàng nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười rực rỡ hơn cả ánh tà dương …
“ Naraku, đã để ngươi đợi lâu. Ngươi có nhớ ta không?”
…
Gần đây Naraku cảm thấy vô cùng nhức đầu, không hiểu sao từ khi tỉnh lại, Yuri dường như đã trở nên phi thường xinh đẹp, phi thường đáng yêu, suốt ngày cứ lượn qua lượn lại trước mặt hắn khiến hắn nhiều lần không thể kiểm soát được bản thân… Nhất là sau khi tổ chức lễ thành hôn, sau đêm động phòng… ( Khụ khụ, mọi người tự hiểu, ha ha ha )
Lẽ nào là bởi vì trong người nàng có yêu đan của Kiyoshi, trở thành bán yêu nên mới như vậy? Hồ tộc luôn có những yêu quái rất xinh đẹp, Kiyoshi kia chính là một bằng chứng điển hình nhất. Nàng thừa hưởng nét đẹp yêu mị ấy từ yêu đan của Hồ yêu sao?
Nhưng điều đáng sợ ở đây chính là, Naraku hắn lại càng lúc càng yêu nàng, yêu đến mức không muốn để người ngoài nhìn thấy nàng, bất cứ lúc nào ra ngoài luôn để Kanna đi trước thám thính tình hình xem có yêu quái nam nào lởn vởn xung quanh hay không, đặc biệt là tên Khuyển yêu Sesshoumaru kia…
Nếu có yêu quái nam thì phải lập tức dụ họ đi chỗ khác, làm tất cả mọi cách, miễn là không được để họ lại gần hay nhìn thấy Yuri…
Ngay cả Yuri cũng hay nhìn hắn cười vô cùng đểu giả, nói :
“ Naraku, thật không ngờ ngươi lại là một bình giấm… à không, là một thùng giấm chua nha ~ Ha ha ha”
Hắn không hiểu cái gì gọi là “thùng giấm chua” trong lời nói của nàng, nhưng trực giác cho biết, đó chắc chắn chẳng phải là từ tốt đẹp gì…
Nhưng biết làm sao đây? Hắn căn bản là không nỡ làm tổn thương nàng… Sau nhiều ngày suy nghĩ, cuối cùng hắn cũng quyết định đi ra ngoài tìm tiểu yêu quái nào đó để trút giận. Dẫu sao thì đó cũng chỉ là kế sách tạm thời mà thôi.
Có tình lữ như Yuri, Naraku thực sự vô cùng khổ sở, nhưng cũng mang đến không ít hạnh phúc…
Hắn không hề hối hận về quyết định của bản thân khi đã chọn Yuri, cũng không hề hối hận khi rũ bỏ tất cả hận thù, bỏ lại sau lưng ân oán để học cách yêu thương, chăm sóc người hắn yêu.