Xem ra hắn cũng là một kẻ hèn nhát khuất phục ở dưới thế lực tà ác.
Đinh Linh hung dữ trừng mắt đám tiểu nha hoàn đang sửa sang lại gian phòng. Thực ra nàng không muốn giận chó đánh mèo ở trên người các nàng, tất cả mọi thứ này đều phải trách người đàn ông ghê tởm ấy, nàng hận chết hắn!
Nhưng, trải qua dài lâu, sau một ngày đau khổ, tâm tình vốn là tức giận dần dần chuyển thành ủ rũ, nàng biết rõ lúc đầu mình cũng không có phản kháng quá nhiều, có lẽ nàng nên giãy dụa nhiều chút... Có lẽ nên... Trời ạ! Nàng dùng hai tay che mặt mình.
Nàng sắp điên rồi... Không được! Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, một vẻ mặt hạ quyết tâm, nàng phải tìm hắn nói rõ ràng, giải thích rõ ràng, không thể cứ như vậy mặc cho hắn chiếm hữu nàng, rồi sau đó giam lỏng nàng ở trong căn nhà lớn này, mặc dù căn nhà này xem ra là sang trọng, khí thế như thế, nhưng rõ ràng là hắn đang dùng một chiêu Kim Ốc Tàng Kiều[1] này.
[1] Kim ốc tàng kiều: là dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Hắn dựa vào cái gì có thể đối với nàng như vậy? Hắn xứng đáng với chị gái của nàng sao? Hay là hắn cho rằng có thể một mũi tên bắn trúng hai con chim?
Hơn nữa, lời nói khi đó của hắn, dường như ngụ ý nàng chính là nguyên nhân hắn và chị gái chia tay, đẩy tất cả trách nhiệm hoang đường khi đó cho nàng, kích động hôn!
Hay hoặc giả là... Bởi vì nàng là người phụ nữ duy nhất hắn nhận biết ở cái triều đại này, cho nên liền đem nàng trở thành động vật quý hiếm cùng đối tượng tiết dục?
Nhưng... Phải không? Hắn ở chỗ này đường đường chính là vương gia, muốn phụ nữ còn sợ không có sao? Vậy rốt cuộc là hắn vì cái gì lại đột nhiên nói muốn nàng? Hơn nữa cũng thật sự muốn nàng...
Bất luận hiện tại muốn thay đổi cái gì, cũng đã không thay đổi được rồi, nàng đã là người phụ nữ của hắn, nhưng khi đó hắn cũng không có cho nàng bất kỳ thời gian nào để suy nghĩ, thay đổi tâm ý hoặc là sợ hãi, đã cưỡng chế, bá đạo chiếm lấy nàng...
Thôi, đừng suy nghĩ nữa! Đinh Linh quyết định so với lại suy nghĩ lung tung, trực tiếp tìm đương sự là được rồi, cho nên nàng mở miệng hỏi, "Xin hỏi..."
Nào biết nàng vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều ngừng công việc trong tay, từng đôi mắt to nhìn thẳng vào nàng.
"Tiểu thư có phân phó gì sao?" Một nha hoàn lớn tuổi mở miệng.
"Mộ... Vương gia đâu?"
"Oh! Vương gia đã phân phó, ngài nói hôm nay ngài sẽ về trễ chút, nếu như tiểu thư mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, chúng tôi cũng sắp thu dọn xong rồi."
"Xin đợi..." Nàng còn chưa dứt lời, thì phát hiện cửa bên kia được mở ra, nàng chữa lại hỏi trước, "Gian phòng này là gian phòng của ai?"
Chỉ thấy đám tiểu nha hoàn cười đến mức cực kỳ mờ ám, trong lòng Đinh Linh cũng có loại dự cảm không tốt, quả nhiên——
"Gian phòng cách vách là của vương gia."
"Cái gì?!"
"Có thể thấy được tiểu thư chiếm một vị trí vô cùng quan trọng ở trong lòng của vương gia..." Lời nói cũng chưa nói xong, bọn nha hoàn lại cười lăn lộn, giống như là đã thấy được nàng và vương gia hai người lăn qua lăn lại ở trên giường.
Khuôn mặt của Đinh Linh càng đỏ hơn, giống như là lửa đốt vậy càng không thể vãn hồi.
Thượng đế! Là hắn cố ý! Xem thế này mọi người trên toàn thế giới biết hắn an bài tình nhân của hắn ở chỗ này, ở cách vách phòng của hắn, giống như chỉ cần có nhu cầu là có thể triệu hồi nàng qua.
Người đàn ông này quá kiêu ngạo! Rốt cuộc coi nàng là loại phụ nữ như thế nào? Hơi quá đáng!
Nhìn thấy những tiểu cô nương trẻ tuổi trước mắt này cười ngây ngốc, Đinh Linh từ xấu hổ hóa thành giận dữ.
"Mời các ngươi đi ra ngoài đi!"
"Không được! Tiểu thư, vương gia có dặn dò phải hầu hạ nàng thật tốt..."
"Không cần!" Đột nhiên nàng lớn tiếng chút đối với bọn họ, mọi người lập tức yên lặng lại, một bộ dáng rất bất an.
Tội nghiệp người cổ đại, nhất là làm hạ nhân, chủ nhân tốt thì tốt, nếu như gặp phải chủ nhân không tốt, sợ kết cục không chỉ là bị khiển trách mà thôi.
Nàng không nên nổi giận lung tung với người khác, nếu như thật muốn tính sổ, vậy cũng là tìm người đàn ông đó!
"Các ngươi lui ra đi! Ta không cần người hầu hạ." Giọng nói của nàng hơi mềm mỏng chút, nhưng vẫn có nghe ra nàng đang tức giận.
"Nhưng..."
Không đợi họ mở miệng, Đinh Linh đã giận dữ cầm lên áo choàng, không nói hai lời đi ra ngoài.
"Tiểu thư! Người muốn đi đâu?"
"Đi tìm cái tên nam nhân thối tự cho mình là đúng kia!"
Quả nhiên, Đinh Linh đợi đến rất trễ mới nghe nha hoàn nói Mộ Phong đã trở về.
"Ngươi thật sự hơi quá đáng! Giang Mộ Phong, ta sẽ không ở trong gian phòng ấy!"
"Bởi vì ở cách vách của ngươi!"
Mộ Phong vẫy tay muốn nàng bước vào, trong tay hắn cầm một ly rượu, trên mặt có một nụ cười xấu bụng.
"Tại sao? Không đủ sang trọng?"
"Không phải!"
"Đó là..."
"Bởi vì hai gian phòng cùng vách tường..."
"Nàng sợ vào nửa đêm canh ba ta sẽ lén lút trèo lên gường của nàng?"
Mặt của nàng lập tức trở nên rất đỏ. "Ta cũng không có nghĩ như vậy, ta chỉ là không muốn gian phòng đặc biệt đó." Xem ra giống như là khu vực đặc biệt thay chủ nhân vĩ đại an bày tiết dục tiêu hồn, mà nàng còn lại là hồ ly tinh được dưỡng ở bên trong.
"Ta không cảm thấy như thế có cái gì không tốt."
"Ngươi quá vô pháp vô thiên rồi! Ngươi thật cho rằng hiện tại chúng ta là đang ở Đài Loan sao? Là đang ở thế kỷ hai mươi mốt mở ra thời đại dân chủ như vậy sao? Sự sắp đặt này của ngươi là muốn nói cho toàn thế giới biết chuyện ta với ngươi có cái gì đó sao?"
Nàng bắt đầu đi tới đi lui ở ngưỡng cửa, hai tay đan chéo ôm ở trước ngực, thân thể cứng còng, mỗi lần nàng xoay người, tóc đều tung bay lay động theo.
"Ta với nàng có cái gì?"
Nàng hung hăng trợn mắt nhìn hắn, "Ta không phải là tình nhân của ngươi! Ta cũng sẽ không trở thành tình nhân của ngươi, ta không muốn hạ nhân tưởng ta là của ngươi!"
Hắn không có trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, vô cùng lạnh lùng. Ngày trước nàng coi thường tấm lòng của hắn, hắn luôn nổi giận, hôm nay làm sao vậy? Hắn từng là nhiệt tình như vậy, bá đạo muốn nàng, hiện tại vì sao hắn không tranh cãi với nàng? Là cái gì bình ổn tính khí của hắn?
"Như thế nào? " Nàng hỏi.
"Cho dù ta tổ chức cuộc họp báo, tin rằng cũng sẽ không có người tin hai chúng ta là trong sạch."
"Nói bậy!"
"Tin ta đi, thật sự là quá muộn rồi." Trong giọng nói của hắn ám chỉ nàng nên hiểu vì sao quá muộn.
Nàng dừng lại, nheo mắt lại, càng tức giận hơn, bởi vì hắn nói quá mập mờ.
Chẳng lẽ hắn nhìn không ra hiện tại nàng không thích hợp chơi loại trò chơi đoán câu đố ấu trĩ này sao? Nàng tức giận không cách nào suy nghĩ nhiều, chỉ có thể lẳng lặng đứng, đồng thời chú ý tới chiếc áo ngủ tơ lụa màu đen hắn mặc, chân trần.
Dưới áo choàng là hắn trần trụi sao? Một hồi run rẩy vọt qua sống lưng của nàng. Được thu hút đến là, bởi vì lúc trước nàng cũng có chú ý tới mỗi lần sau khi hắn tắm rửa xong đều sẽ không lập tức mặc quần áo, chỉ biết phủ thêm bộ đồ ngủ thoải mái, rồi mới——
Đợi đã nào! Nàng làm gì làm cho rõ ràng lịch trình trước khi ngủ của hắn như vậy! Nếu như bị biết đến, nhất định sẽ bị cười nhạo!
Đinh Linh cảm thấy toàn thân nóng lên, nghe thấy nhịp tim của mình, máu ở trong mạch máu tuôn trào, hắn lại ngồi ở chỗ đó nhìn chăm chăm vào nàng, chờ đợi. Đúng vậy, chờ đợi, dường như nàng lại đột nhiên hiểu được giống như kỳ tích.
"Tại sao ngươi phải cố ý làm như vậy?" Đúng! Tuyệt đối là cố ý.
"Làm cái gì?"
"Cố ý làm cho tất cả mọi người hiểu lầm..."
"Không phải cố ý, căn bản là cố ý." Ngược lại hắn trả lời hoàn toàn sảng khoái.
"Ngươi biết rõ rành rành... Ah!" Nàng nói cũng chưa nói xong, cả người đã bị hắn kéo vào trong ngực, bàn tay cứng như sắt thép ôm chặt lấy nàng.
"Ngửi lên nàng thơm quá!"
Trái tim của nàng dường như nhảy tới cổ họng, chiếu theo tình hình này tiếp nữa, nàng còn chưa lấy lại công đạo cho mình, đã nằm ở trên giường của hắn thỏa hiệp rồi. Dạ dày của Đinh Linh vì nghĩ vậy mà cuồn cuộn, nàng biết đối với chính mình nhất định không thể yếu đuối chịu khuất phục.
"Bỏ... Nói nhảm, ta vừa mới tắm xong..." Đáng ghét! Nàng làm gì cà lăm chứ!
"Trùng hợp vậy, ta cũng vừa tắm xong, ngửi xem có thơm hay không?"
Nàng không khỏi trợn mắt nhìn một đường chảy xuống từ trước ngực hắn, biến mất tại bộ lông ở lưng quần, thậm chí đã quên dời tầm mắt, cứ như vậy để cho mình nhìn chăm chăm vào kiên đĩnh nam tính giữa đùi hắn...
Trời ạ! Một cảm giác yếu ớt vô lực lan khắp toàn thân của nàng.
Chỉ có điều, nàng thật sự muốn hôn hắn, nàng khát vọng ôm ấp cùng nhu tình mật ngữ của hắn, hy vọng hắn mang nàng đến một cái nơi chỉ có thể nghĩ đến hắn, bất luận nơi nào cũng được. Nếu như hắn đừng luôn bá đạo như vậy muốn khống chế nàng, cho rằng nàng thật sự là con mèo con hắn nuôi là được rồi.
"Nàng không có lựa chọn."
"Ta không có lựa chọn?" Người đàn ông bá đạo này có biết bản thân mình đang nói cái gì hay không? Nàng không thể tin được lỗ tai nghe được.
"Đúng, hiện tại nàng chỉ có thể dựa vào ta, ở thời đại này căn bản là nàng không nơi nương tựa, nữ nhân ở thời đại này là một đám yếu thế, cần một người đàn ông cường tráng dũng cảm bảo vệ thật tốt." Hắn nghiêm túc nói.
"Ngươi cho rằng ngươi chính là người đàn ông cường tráng lại dũng cảm à, ngươi muốn bảo vệ ta?"
"Đúng vậy." Ánh mắt của hắn sáng ngời, giống như là những vì sao trong bầu trời đêm, khiến người ta không kìm lòng được muốn sa vào trong đó.
"Nếu như ta không muốn ngươi bảo vệ ta?" Bất cứ một người nào cũng không cần, nàng đã quen nếp dựa vào chính mình rồi.
"Ta nói rồi, nàng không có lựa chọn."
Nàng đột nhiên dùng sức đẩy hắn ra, hết sức nghiêm túc nói với hắn: "Đừng tưởng rằng ở cổ đại ta phải tuân theo con gái vô tài mới là đức, mặc dù thân ở tại cái niên đại hoang đường này, nhưng mà linh hồn của ta vẫn là người phụ nữ thời đại mới độc lập kiên cường của thế kỷ hai mươi mốt!" Nói xong, nàng đi nhanh ra ngoài cửa, đến cửa thì nàng cũng không không quay đầu lại nói: "Nếu như ngươi muốn dùng kiểu chủ nghĩa đại nam nhân đến đối với ta, ta đây có thể nói cho ngươi biết, ngươi ít phí tâm sức."
Mộ Phong lẳng lặng nhìn nàng tiêu sái đi ra cửa, rời đi tầm mắt của hắn, tim của hắn lại cảm thấy có một cảm giác thất bại rõ ràng.
Đáng ghét! Phụ nữ thời đại mới thật sự là không đáng yêu chút nào!
Hắn cho rằng hắn là ai vậy?! Dựa vào cái gì bộ dáng này tùy ý đối đãi với nàng? Bị vây ở thế giới này coi như xong, còn bị vây ở dưới sự kiểm soát hoàn toàn bá đạo của người đàn ông đó, nàng thật sự giống như là tiểu ái nô của hắn!
Đáng trách cũng thật sự là nàng không có nơi để đi, hơn nữa cũng không có người để có thể nương nhờ.
Nàng cũng không thể chạy đi tìm gian nhà trọ, rồi sau đó đi làm, mình đã từng dựa vào chính mình tồn tại. Ở cái thời đại cổ xưa này, con gái muốn kiếm rất nhiều tiền nuôi sống bản thân, sợ rằng phải chạy đến thanh lâu sẽ nhanh khá hơn.
Làm không tốt bản thân cũng sẽ suy đồi đến trở thành gái điếm, mặc dù nàng đã không phải là trong sạch, huống chi nàng là người phụ nữ thời đại mới, sẽ không đem quyền tự chủ thân thể trở thành hạnh phục chỉ tiêu.
Chỉ là nàng cũng biết cuộc đời mình sẽ không bao giờ để cho người đàn ông khác chạm vào nữa, nhưng không phải vì người đàn ông thối kia! Nàng chỉ trung thành với trái tim của mình.
Được rồi! Để mặc cho mình khóc lóc một hồi đi! Sau khi khóc xong, nàng lại "sống lại" rồi.
Không biết khóc bao lâu, nàng quyết định mình sẽ không thể bị dễ dàng đánh bại như vậy, thế là hít sâu một hơi, lau khô nước mắt.
Đột nhiên, một đôi tay tự phía sau nàng ôm lấy nàng, tà tứ vuốt ve ở ngực của nàng.
"Ah!"
"Đinh Linh, nàng thật thơm..." Mộ Phong ngửi mùi thơm trên cơ thể của nàng.
Sau khi Đinh Linh giật nảy mình, thay vào đó là tức giận, nàng dùng sức kéo đôi quỷ trảo không an phận đó ra khỏi người.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ân ái với nàng!"
Nói thẳng của hắn làm cho sắc mặt nàng giống như lửa thiêu, đột nhiên đỏ lên. "Ta sẽ không lên giường với ngươi nữa!"
"Nói không lên giường, vậy chúng ta làm ngay ở chỗ này." Hắn nói.
"Cái gì?! Ta không muốn!" Một lần cũng đã rất xin lỗi bản thân rồi, còn muốn lại đến một lần nữa? Không được! Tuyệt đối không được!
Nhưng vào lúc này, khuôn mặt tuấn tú của hắn đột nhiên kề sát nàng, đồng thời lấy tay nhẹ nâng lên cằm của nàng, bức nàng phải nhìn vào hắn.
"Sao nàng có thể bộ dạng này đối đãi với bạn trai của nàng?"
Mùi rượu?! Có phải người đàn ông này uống say rồi hay không? Tám phần là đúng.
"Bạn trai?"
"Đúng! Bạn trai, mà chuyện người phụ nữ và bạn trai của mình cùng ở trên giường triền miên chính là đạo lý hiển nhiên, nếu như nàng nghĩ như vậy, thì sẽ không có ác cảm tội lỗi."
"Ta cũng không có ác cảm tội lỗi, ta chỉ là không thích mỗi lần ngươi trở về đều chỉ muốn lên giường với ta!" Nàng thở hổn hển nói.
"Không sao, tối hôm nay đổi lại cho nàng hòa nhau thành một," giọng nói của hắn nhẹ nhàng ôn nhu, "Đổi lại cho nàng chủ động."
"Không cần!"
"Tại sao?"
"Ngươi là một người nghiện rượu..."
"Trừ phi nàng sợ ta."
"Ta làm gì sợ ngươi?" Nàng đã quên giãy dụa, ngơ ngác nhìn hắn.
"Nàng sợ lên giường với ta, sẽ trầm mê ở thân thể nam tính cường tráng lại khêu gợi như của ta vậy, rồi sao đó bị ta dùng dục vọng khống chế nàng."
"Ngươi ít nói xằng nói bậy!" Phép khích tướng thành công, tính khí Đinh Linh không chịu thua lại ngẩng đầu lên.
"Rất tốt, vậy giúp ta cởi áo đi!"
Mặt của Đinh Linh lập tức nóng bỏng như lửa đốt, cũng không cam bị hắn nói trúng, thế là vươn ra tay bạch ngọc non mịn giúp hắn cởi hết quần áo xuống.
Nhìn vẻ mặt nàng chuyên tâm cởi quần áo của hắn ra, trong cơ thể của Mộ Phong bị mất kiểm soát nổi lên một xôn xao.
Nhìn thấy thân hình anh tuấn rắn chắc của hắn lộ ra trước mắt, khuôn mặt của nàng đã hồng đến giống như quả táo rồi.
Lúc tay nhỏ bé phóng thích kiên đĩnh khổng lồ của hắn đi ra ngoài thì Đinh Linh phát hiện tim mình đập cuồng liệt đến giống như toàn thế giới cũng nghe được.
"Rồi sau đó... Chạm vào ta, vuốt ve nó... Giống như ta đối với nàng vậy..." Giọng nói của hắn không tự chủ khàn khàn.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống vật nóng người ấy, rồi mới mở ra miệng hồng nộn nhỏ ngậm chặt thiết bỏng của hắn, nhưng bởi vì miệng của nàng quá nhỏ, cho nên chỉ dung nạp được một chút.
Nhìn thấy cái lưỡi màu hồng của nàng nhẹ nhàng liếm hắn, đồng thời sử dụng hai tay dịu dàng vỗ về chơi đùa phần thân của hắn, mặc dù có thể nói nàng không hề thành thạo, vẫn đủ để khiến hắn cảm thấy máu trong cơ thể nhanh chóng tuôn trào.
Nàng phát hiện lúc nàng dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc đỉnh đầu thiết bổng ấy của hắn thì hắn sẽ không kìm lòng được mà hơi run rẩy, nàng thích cứng rắn và lửa nóng của hắn, nàng thích có năng lực này có thể khống chế hắn, để cho hắn cũng không thể khống chế được thời gian của nàng.
"Thích không?"
Trong mắt nàng lóe lên ánh sáng trò đùa quái đản, mở miệng ngậm thiết bổng lửa nóng của hắn vào trong miệng, đồng thời từ từ di chuyển khuấy động lên xuống.
"Ah... Nàng..." Bởi vì đỉnh đầu của phái nam tương đối mẫn cảm, cho nên hắn lập tức cũng rút ra một hơi.
Mỗi khi đỉnh đầu của hắn được đầu lưỡi của nàng nghịch ngợm thì hắn lại nhịn không được phát ra ngâm nga vui thích. Chưa từng có một người phụ nữ nào có thể giống như nàng vậy, mang cho hắn khoái cảm trước nay chưa từng có.
Cúi đầu xuống nhìn thấy đầu tóc của nàng như mây không ngừng xoa sát qua thân thể của hắn, đầu lưỡi xinh xắn liếm đùa giỡn ở nơi mẫn cảm của hắn, từng đợt kích thích khoái cảm làm hắn khoan khoái gần như muốn nổ tung.
Ở sau khi Đinh Linh bú mút lung tung một hồi, cuối cùng Mộ Phong gần như bộc phát tới điểm giới hạn...
Đinh Linh còn chưa kịp phản ứng kịp, cũng không kịp né tránh, đột nhiên một luồng chất lỏng không rõ bắn vào trong miệng của nàng, khiến nàng thiếu chút nữa nghẹt thở.
"Không thể!"
Hắn không cho nàng nhổ ra, một tay nắm lấy cằm của nàng, xấu xa nói: "Nuốt vào!"
Cái gì?! Đôi mắt đẹp của Đinh Linh mở thật to.
Nàng vốn muốn cự tuyệt, nhưng người đàn ông xấu xa này lại véo mũi của nàng khiến nàng không có cách nào hít thở, không thể không nuốt vào thứ đó của hắn, rồi sau đó dùng miệng hô hấp.
Nhìn thấy nàng nuốt mất, hắn mới hài lòng buông nàng ra. "Như thế mới ngoan!"
Đinh Linh dùng sức đẩy hắn ra, tức giận trách mắng, "Ngươi thật là quá đáng!" Nói xong nàng liền muốn rời đi, lại bị hắn nhanh hơn bắt lấy.
"Thế nào? Tức giận?"
"Ngươi bắt nạt người!"
"Ta thừa nhận ta hơi quá đáng, nhưng ta thật sự thích nàng đối với ta như vậy, nàng phải biết rằng, như thế đối với người đàn ông mà nói là rất tuyệt, tựa như âu yếm với người phụ nữ mà nói cũng là rất quan trọng."
"Ta không thích nghe! Ngươi để cho ta đi!" Nghĩ đến hắn coi nàng như công cụ tiết dục, Đinh Linh liền có loại kích động muốn khóc.
"Làm sao vậy? Không phải là muốn khóc chứ?"
"Không cần ngươi lo!" Nàng giống như một tiểu cô nương muốn phát cáu, dùng sức vung tay hắn ra.
Hắn giận hắn cự tuyệt nàng như vậy. "Đừng khóc, ta sẽ giảo hoạt tốt bồi thường cho nàng, có được hay không?" Tay hắn bao phủ ở trên bộ ngực sữa mượt đầy đặn của nàng, đầu vú của nàng lập tức mẫn cảm cứng rắn gồ lên ở dưới lòng bàn tay của hắn.
"Đừng chạm vào ta..."
"Xuỵt! Ngoan... Nhắm hai mắt lại hưởng thụ thật tốt, cảm nhận một chút ta làm thế nào yêu nàng."
Giống như là muốn lấy lòng nàng vậy, môi nóng bỏng của hắn vừa hạ xuống mất đi dịu dàng ngậm chặt một đầu nhũ hoa run rẩy trong đó, mút thật sâu.
Tay kia của hắn cũng đồng thời xoa nắn ngực bên kia của nàng, cảm giác đầu nhũ hoa xúc cảm cùng tràn đầy co giãn thẳng truyền tới xuyên thấu qua bàn tay của hắn, không ngừng trêu chọc kích tình cuồng loạn trong cơ thể của hắn.
"Đinh Linh..." Trên người nàng tản mát ra mùi thơm cơ thể của thiếu nữ càng thêm khơi dậy cảm giác hưng phấn của hắn.
Ở bàn tay tràn đầy ham muốn chiếm hữu của hắn mang đến cho nàng vui thích trước nay chưa từng có thì phần bản năng mảnh khảnh bất lực của phái nữ trong lòng nàng cũng bị nam tính của hắn bá đạo từng bước từng bước xâm lược, giảo hoạt giống như nháy mắt tiếp theo nàng sẽ thuộc về hắn, rốt cuộc thuộc về mình rồi.
"Không được..." Hai tay Đinh Linh muốn đẩy hắn ra, nhưng vùng mẫn cảm bị kích thích lại làm cho hô hấp của nàng bắt đầu có vẻ rối loạn.
Không được! Đinh Linh, ngươi phải tranh đấu! Sao ngươi có thể chỉ đơn giản đã khuất phục ở dưới uy quyền của người đàn ông tồi này? Ngươi phải có chút tôn nghiêm!
Nhưng...
Môi lưỡi của Mộ Phong như kẻ cướp liếm láp qua lại ở giữa bộ ngực nhạy cảm của nàng, cho đến ngực của nàng đều dính lấy nước bọt của hắn mới thôi.
"Uh`m... Đừng như vậy..." Nàng thở gấp đáp lại hắn, rõ ràng là vì hắn trêu chọc mà cảm thấy lửa dục đốt người.
Mộ Phong bú mút qua lại ở trước ngực nàng, có lúc còn dùng răng khẽ cắn đầu nhũ hoa của nàng, có lúc giống như một đứa trẻ tham lam, có lúc lại giống như một người đàn ông đói khát vuốt ve cô gái mềm mại đáng yêu trước mắt.
"Đừng như vậy, ta không muốn cho ngươi chạm vào ta..." Nàng ngăn cản bàn tay không an phận của hắn đang du di trên thân thể nàng.
Nàng phát ra yêu kiều, bởi vì hắn đang dùng răng khẽ gặm đầu vú gồ lên của nàng, thân thể của nàng, không ngừng cọ xát hắn, làm cho hạ thân của hắn nhanh chóng trở nên cứng rắng sưng to lên...
Không để ý tới kháng nghị của nàng, hắn một hơi che lại môi của nàng, hắn hôn từ miệng của nàng về phía mũi của nàng, lại hôn lên trán và huyệt thái dương, rồi sau đó mới dừng ở lỗ tai xinh xắn lại nhạy cảm của nàng, tà tứ dùng răng cắn vành tai của nàng.
"Mộ Phong..." Nàng thở gấp kêu gọi tên của hắn.
"Thích không?" Hắn nói nhỏ ở bên tai của nàng, giống như loài rắn tà ác cám dỗ Eva lén nếm thử cảm giác trái cấm.
"Không được... Chúng ta không thể thế này..." Tay nhỏ bé của nàng dùng sức chống đỡ ngực của hắn.
"Không thể? Nhưng mà nàng cũng muốn, có đúng hay không?"
"Ta mới không có!" Mặt nàng đỏ lên phản bác.
"Vậy sao? Vậy tại sao nàng đã ẩm ướt rồi?"
Tay đàn ông đột nhiên trượt vào trong mật động ướt át, khiến Đinh Linh rút một hơi thật sâu.
"Sắc lang!" Nàng đỏ bừng mặt muốn kéo tay hắn ra, nhưng trái lại càng buộc hắn cố tình đút vào ở bên trong.
"Bộ ngực của nàng tựa như trái cây chín muồi hấp dẫn người, đỉnh nhỏ màu hồng càng khiến người muốn cắn một cái..."
"Không được..." Lời nói của hắn rõ ràng thế nhưng không thể tưởng tượng nổi khơi lên lửa dục của nàng.
Giờ phút này thân thể tuyết trắng ấm áp của nàng vô lực xụi lơ ở trong lòng hắn, chạm vào làn da bóng loáng non mịn của nàng càng giống như một loại tơ lụa thượng đẳng tốt.
"Thân thể trắng nõn không tỳ vết, bộ ngực to thẳng mê người, eo nhỏ không đầy nắm tay, chân ngọc thon dài cân xứng... Đinh Linh, nàng là báu vật trời sinh muốn tới tra tấn đàn ông, nhưng lại là loại ngượng ngùng, đáng yêu."
Đinh Linh muốn mở miệng, nhưng làm thế nào cũng làm không được. Sao người đàn ông ngạo mạng thế này lại nói ra lời ngon tiếng ngọt, lại làm cho tim của nàng đập thình thịch giống như một con nai con mất khống chế?
"Đừng... Đừng như vậy..."
Nàng quay đầu muốn để cho đầu óc mình tỉnh táo một chút, hắn lại lấy tay nắm lấy cằm của nàng, không cho nàng di chuyển nữa phần. Hắn cúi đầu hôn nàng thật sâu, cho đến nàng không thể chịu đựng được phát ra tiếng rên rỉ, hắn mới hài lòng rời đi môi của nàng.
Lần đầu nếm thử dục vọng nàng hoàn toàn không cách nào kháng cự lại điên cuồng như cơn lốc của hắn mang cho nàng khoái lạc, chỉ cảm thấy thân thể và đầu óc mình đều không thể suy nghĩ, chỉ có thể mặc cho hắn định đoạt.
"Thích ta đối với nàng như vậy không?" Hắn không ngừng trêu đùa nàng, giống như nàng là một loại sủng vật hắn cực yêu, ôm nàng vào trong lòng tùy ý giày vò.
"Ngươi... Dừng tay! Đừng như vậy..." Nàng yêu kiều thở hổn hển nói, liều mình muốn đè nén xuống kích động làm cho than ngâm, không cho mình mất mặt ở trước mặt hắn.
Thấy nàng đến mức độ này còn cự tuyệt hắn, tự ái đàn ông của Mộ Phong bị nàng làm tổn thương sâu sắc, cho nên, mặc dù thân thể của hắn muốn nàng muốn lắm lắm, vẫn bị hắn cưỡng chế đè nén xuống.
Cũng không tin nàng có thể phản kháng đến cùng, hắn sẽ chinh phục nàng!
Đem thân thể nhỏ nhắn của nàng quay lưng lại về phía hắn, tay phải của hắn từ dưới nách nàng vòng qua trước ngực của nàng, một tay không ngừng xoa bóp qua lại ở giữa ngọc nữ phong của nàng, một tay kia thì trượt về phía giữa hai chân nàng...
Hắn để cho hai chân nàng mở ra ngồi ở trên bắp đùi của hắn, sau đó dùng bàn tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng cọ sát chỗ tư mật của nàng, có chút cảm giác thô ráp làm cho cả người nàng sinh ra rung động mãnh liệt.
"Ah... Không được..." Nàng mất khống chế nhúc nhích ở trong lòng hắn, dường như không cách nào chịu đựng tay hắn mang cho nàng khoái cảm tột cùng.
"Thoải mái không? Cảm giác như thế rất tốt, đúng không?" Giọng nói từ tính của hắn không ngừng trầm mớm nói nhỏ ở bên tai của nàng, tựa như đang dỗ dành bảo bối hắn yêu quý nhất.
"Đừng như vậy... Ta sẽ chịu không nổi..."
"Chịu không nổi mới tốt. Tiếng kêu của nàng thật là dễ nghe!"
Nũng nịu cầu xin của nàng làm cho hắn càng thêm hưng phấn, ngón tay tách ra nụ hoa chặt nghẽn ẩm ướt của nàng, hắn có thể cảm giác được tiểu huyệt của nàng không ngừng rung động, mà từ trong huyệt động thần bí không ngừng chảy ra mật hoa thơm ngát.
"Nàng thật ướt, ngay cả ngón tay ta cũng đã ẩm ướt rồi." Hắn yêu thích dùng ngón tay véo nhẹ tiểu hạch một cái.
Đinh Linh hít vào một hơi thật sâu, trên mặt đỏ mặt hiện đầy kích tình. "Dừng tay! Ta sẽ té xỉu..." Toàn thân nàng khó chịu giống như bị bỏng lửa vậy, làn da tuyết trắng cũng dần dần nổi lên màu đỏ nhạt, thân thể mềm mại trong trắng lộ hồng ấy chính là mê người.
"Vật nhỏ thật sự là ngọt ngào! Rõ ràng thân thể của nàng đã muốn ta rồi."
Hắn hơi ngưỡng đầu của nàng qua bên cạnh, để cho môi của hắn có thể cùng lúc thưởng thức ngọt ngào trong miệng của nàng, một tay kia cũng chậm rãi di chuyển, thăm dò vào ấm áp, trong cơ thể nghẽn chặt của nàng...
Lúc ngón tay của hắn muốn vào sâu hơn thì lại bị nàng đưa tay bắt lấy.
"Không thể!"
"Nàng đã làm cho lửa dục thân ta tham lam rồi, cho dù là sợ hãi, cũng phải chịu đựng."
Muốn hắn bây giờ dừng lại, đó là chuyện không thể nào, bởi vì thân thể hắn nóng bỏng cũng giống như cái kìm gắp than.
Ngón tay không ngừng mãnh liệt rút ra mãnh liệt đưa vào, không ngừng truyền kích thích khoái cảm đến trong cơ thể nàng, làm nàng cắn môi dưới vô lực chống lại loại giày vò dâm mị này.
"Không được... Ta muốn... Ta không..." Nàng vong tình kêu la, cảm giác được một tia lửa trong người đột nhiên nổ tung, sau đó cả người mơ màng của nàng bùng nổ đến muốn chết.
Mộ Phong biết nàng đã đạt đến cao trào rồi, hắn ngẩng đầu nhìn trước mặt nàng, nhìn thấy một khuôn mặt mê say ửng hồng, hiển nhiên kỹ thuật của hắn đã làm cho nàng phiêu phiêu dục tiên, toàn thân không có chút sức lực nào.
Nàng chỉ có thể theo bản năng gật đầu, và câu trả lời như thế làm hắn cực kỳ thỏa mãn.
Hắn ôm nàng lên, sau đó lấy kiên đĩnh của mình để ở bên ngoài mật huyệt của nàng, một mãnh lực được ép xuống!
"Ah!" Nàng kêu nhỏ một tiếng, hiểu được hắn đã đâm toàn bộ vào trong cơ thể nàng.
Mộ Phong cúi đầu dịu dàng hôn nàng, sau đó ôm nàng bắt đầu chầm chậm và dịu dàng lên xuống rút ra đâm vào, dịu dàng của hắn làm cho thân thể của nàng càng trở nên ướt át và mềm mại hơn.
Rất nhanh, nàng cảm thấy trong cơ thể mình bị hắn chống căng đau đã dần dần được thay thế bằng một cảm giác vui thích khó nói nên lời.
"Chậm một chút... Ah..."
Nàng cảm nhận được kiên đĩnh khổng lồ của hắn co rút trong cơ thể ma sát ở vách tường non mềm mịn màng của nàng thì ở trong ma sát đó, nàng lờ mờ cảm nhận được từ dưới bụng dâng lên khoái cảm ngọt ngào.
Nhìn nàng đã có thể chịu đựng khổng lồ của hắn mà còn từng bước hưởng thụ đến cá nước thân mật, hắn cũng yên tâm để cho dục vọng của mình thỏa thích phát tiết ở trên thân thể của nàng.
"Ah... Ah..." Khi hắn đột nhiên cuồng liệt công kích, nàng chỉ có thể phát ra rên rỉ mê người lại mất hồn, cảm nhận cái loại khoái cảm mang theo một chút đau đớn lại tuyệt vời này.
Trong mập mờ tràn ngập hương vị tình ái, và thở dốc dồn dập thú tính của người đàn ông cùng ngâm khẽ uyển chuyển của cô gái.
Ở sau khi không biết trải qua bao nhiêu lần cao trào, nàng cảm thấy thân thể của hắn cứng đờ, nắm thật chặt eo nhỏ nhắn của nàng tăng nhanh tốc độ tiến lên...
"Mộ Phong..." Nàng sắp bị hắn làm cho không thở nồi rồi.
"Đinh Linh!"
Cùng với một tiếng gầm nhẹ hùng hồn như dã thú, nàng cảm thấy hắn tiến đến thật sâu vào hoa tâm bất động của nàng, nháy mắt tiếp theo, một cơn cao triều mạnh mẽ mà có lực không ngừng xông về phía mình…
"Mộ Phong..." Nàng cảm nhận được nhiệt năng của hắn tràn ngập trong cơ thể, thân thể của nàng mãnh liệt run rẩy một hồi, ở bên trong đang cao giọng kêu gọi tên của hắn, sau đó cùng hắn đạt tới thiên đường dục vọng cực thích...