Hiện tại Lạc Nhi mỗi ngày sau khi dùng qua bữa trưa, đều sẽ leo cây đến Thiên Vũ cung tìm Tử Khiêm. Tử Khiêm nếu không chờ ở dưới tàng cây, sau khi nghe được tiếng lục lạc cũng sẽ lập tức xuất hiện. Chàng liền sử dụng trong khoảng thời gian buổi chiều, thực hiện lời hứa của mình, dẫn Lạc Nhi thử đủ loại đồ chơi mới lạ khác nhau.
Lạc Nhi cũng rất thông minh, thấy đồ chơi mới lạ không quá vài ngày, nàng đã học được. Nàng hiện tại đã học xong cưỡi ngựa, thành chủ nhân khác của Ngân Nguyệt. Kế tiếp Tử Khiêm lại dạy nàng đánh cờ, không quá vài ngày nàng đã có thể cùng Tử Khiêm chiến đấu đến khó phân chia.
Ngày hôm qua, Tử Khiêm không cẩn thận để cho Lạc Nhi biết trong cung có kho binh khí, bởi vậy giữa trưa ngày hôm nay sau khi Lạc Nhi đến Thiên Vũ cung, trực tiếp yêu cầu đến phòng binh khí mở mang tầm mắt.
Trong thư phòng, trên mặt luôn tao nhã của Tử Khiêm, lần đầu hiện lên thần sắc không đồng ý. “Lạc Nhi, trong kho binh khí đều là đao kiếm vũ khí sắc bén các loại, có cái gì để coi? Nếu như nàng chơi đùa cùng vuốt ve những thứ đó, rất có thể sẽ bị thương, vẫn là đừng đi vào.
“Chỉ là xem xem sờ sờ một chút mà thôi, ta mới không ngốc đến mức làm cho mình bị thương đâu! Huynh phải tin tưởng ta.” Lạc Nhi phân trần.
“Đao kiếm không có mắt, không thể đùa giỡn, hay là để ta dẫn nàng đi xem đồ chơi mới khác.” Tử Khiêm vẫn kiên trì như cũ.
Lạc Nhi mới không quản nhiều như vậy, nàng nhất định phải đi mở mang kiến thức một chút những binh khí hiếm thấy đó. Nhìn đến giấy bút trên bàn viết, nàng nhanh trí khẽ động. “Ta sẽ rất cẩn thận! Hơn nữa ta chỉ đứng xem, sẽ không đi đụng chạm những thứ đó, cam đoan sẽ không bị thương, huynh để ta đi xem đi! Nếu như huynh không tin, ta có thể ký tên dưới giấy cam đoan!” Lạc Nhi lững thững đi đến bên cạnh bàn, nâng nét bút đầu tiên ngay tại trên giấy viết:
Nhạc Lạc Nhi tại đây lập giấy cam đoan, sau khi tiến vào kho binh khí, tuyệt sẽ không đụng chạm bất kỳ đồ vật nguy hiểm nào, hơn nữa còn bình an khi tiến vào thì sẽ hoàn hảo không có tổn thương mà đi ra. Người nào không tuân theo là con chó nhỏ.
Người viết giấy: Nhạc Lạc Nhi
Nhân chứng: Tử Khiêm
Sau khi Lạc Nhi viết xong, đem mực thổi khô, giao cho Tử Khiêm. “Giấy trắng mực đen, như vậy huynh cũng có thể yên tâm đi?”
Tử Khiêm nhìn vào phần “Giấy cam đoan” này, nhịn không được cười tán dương, mệt Lạc Nhi nghĩ ra được biện pháp này, trên đời cũng chỉ có nàng có suy nghĩ hành động không tầm thường như vậy.
Lạc Nhi thấy Tử Khiêm cười không ngừng, không bỏ qua cong lên cái miệng nhỏ hỏi. “Huynh đừng chỉ lo cười, huynh rốt cuộc có đáp ứng mang ta đi phòng binh khí hay không?”
Tử Khiêm thật vất vả mới nhịn được cười lớn, khụ một tiếng, cười gật đầu. “Đáp ứng, đáp ứng, nàng cũng dám lập giấy cam đoan rồi, ta đương nhiên dám mang nàng đi.”
Lạc Nhi cao hứng mị mắt cười, bất chấp nam nữ khác biệt, liền vội lôi kéo tay Tử Khiêm ra khỏi thư phòng.
Tử Khiêm bất đắc dĩ cười cười, đành phải mang Lạc Nhi đến phòng binh khí.
Phòng binh khí xây dựng trong lầu các tại sân luyện võ, lầu chia làm hai tầng, lầu một là sân luyện công, có kèm theo bể tắm, còn có một gian phòng nghỉ ngơi. Lầu hai mới là chỗ tồn trữ các kiểu binh khí.
Lạc Nhi một bước vào trong phòng, liền vì bố trí vũ khí bên trong tán thưởng. Chỉ riêng kiếm còn có các kiểu hình dáng khác nhau, thân kiếm dài ngắn không đồng nhất, thanh kiếm cũng là rộng hẹp khác biệt, trên chuôi kiếm phần lớn khảm trang sức trân châu bảo thạch. Kỳ lạ nhất là một thanh song kiếm, bề ngoài nhìn như một thanh kiếm, sau khi kiếm ra khỏi vỏ, mới hiểu được chuôi kiếm hình tròn nhưng thật ra là do hai chuôi kiếm hình bán nguyệt hợp lại mà thành, hai chuôi kiếm đương nhiên là có hai thân kiếm rồi.
Mà đao biến hóa càng nhiều, Lạc Nhi đặc biệt đối với một thanh loan đao vô cùng cảm thấy hứng thú. Thân đao của nó giống như dây cung hình trăng, chuôi cùng vỏ đao đều khảm đầy châu bảo, ánh sáng ngọc sáng tỏ chói lọi, khiến chuôi loan đao thoạt nhìn chẳng những không có nửa điểm lệ khí, ngược lại giống như là một tác phẩm nghệ thuật, làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Lạc Nhi nhìn đến ngây người, nhịn không được đưa tay muốn vuốt ve nó.
Tử Khiêm lên tiếng nhắc nhở. “Nàng đã quên cam đoan của nàng rồi sao?”
“Nó thật đẹp, ta chỉ muốn cầm ở trong tay nhìn xem mà thôi, không có ý tứ gì khác.” Lạc Nhi mềm mại yêu cầu, hai mắt vẫn không rời khỏi thanh loan đao kia.
Ngữ khí khẩn cầu của Lạc Nhi khiến Tử Khiêm không đành lòng cự tuyệt, chàng nắm loan đao xuống đặt ở trên tay Lạc Nhi, khẩu khí quả quyết nói. “Đánh cuộc, một chút nữa nàng nhất định yêu cầu ta rút loan đao ra cho nàng xem.”
Lạc Nhi không tâm tư nghĩ đến lời nói của Tử Khiêm, nàng cẩn thận xem xét loan đao trong tay. Đao dài ước chừng khoảng năm mươi phân, hình dạng tròn mềm mỏng, hiếm thấy chính là vị trí mỗi viên bảo thạch đều được khảm vừa đúng, tinh xảo đến không có bất kỳ khuyết điểm. Đao ở bên trong vỏ lại có hình dạng như thế nào đây? Lạc Nhi hơi khâm phục hiểu biết của Tử Khiêm đối với chính mình, đành phải cứng rắn ngẩng đầu lên, điềm đạm đáng yêu nhìn vào chàng.
Tử Khiêm đương nhiên hiểu được ý tứ của Lạc Nhi, chàng cưng chiều điểm cái mũi thon của nàng, như nàng mong muốn, rút loan đao ra cho nàng ngắm.
Chỉ thấy lưỡi đao sắc bén, mờ ảo lóe lên lam quang, cho dù nàng không phải người trong nghề cũng hiểu được đây là thanh đao hiếm thấy.
Tử Khiêm chậm rãi đem đao thu hồi lại trong vỏ, nhìn vào Lạc Nhi cười hỏi. “Xem rõ ràng rồi chứ?”
Lạc Nhi gật đầu, tiếp nhận lấy loan đao trên tay Tử Khiêm, vuốt lên vỏ đao nói ra suy nghĩ của mình. “Đao này độc đáo tinh xảo, tạo ra nó nhất định mất rất nhiều tâm huyết, nếu như cầm nó làm vũ khí đả thương người thì thật mất hứng, cũng là một loại lãng phí, bày biện thưởng thức mới có giá trị.”
Tử Khiêm cười khẽ, thản nhiên nói. “Nàng quá coi thường nó, nó chính là thanh bảo đao chém sắt như bùn, chém đầu người nhiều như cắt đậu hũ, chuôi loan đao này đã chém xuống trên một trăm đầu người.”
Lạc Nhi sắc mặt hoảng sợ, vội đem loan đao trả lại cho Tử Khiêm, lui gấp về phía sau ba bước, ngữ khí sợ hãi. “Thật sao?”
Tử Khiêm trả lời nhưng là cất tiếng cười to, cũng đem loan đao thả lại trên kệ.
Lúc này Lạc Nhi mới phát hiện bị gạt. Nàng tức đến đỏ hai gò má, yêu kiều hừ một tiếng, quay đầu xoay người hướng bên kia đi đến, không quan tâm Tử Khiêm sau lưng nàng truyền đến tiếng cười lớn.
Lạc Nhi ngay cả khi hờn giận như vậy cũng là xinh đẹp động lòng người, cùng Lạc Nhi ở chung một chỗ tuyệt đối sẽ không cảm thấy nhàm chán. Theo cá tính của nàng, chàng tin tưởng loại hờn giận này là đến nhanh, đi cũng nhanh, lập tức sẽ không có chuyện gì.
Sau khi Lạc Nhi nhìn thấy mâu, roi, côn binh khí các loại, liền đem tức giận lúc trước đều quên mất, lại lôi kéo Tử Khiêm hỏi nguồn gốc những binh khí này cùng đặc tính.
Toàn bộ phòng binh khí cũng làm cho Lạc Nhi xem đủ rồi, nàng mới cam lòng rời đi.
Lạc Nhi đang nói đùa bước ra giữa ngưỡng cửa, không cẩn thận bước chân loạng choạng, người liền ngã xuống phía trước, Tử Khiêm bên cạnh vội vàng đỡ nàng, Lạc Nhi lại ngồi chồm hỗm thân mình kêu đau.
“Đau quá, chân của ta thật đau a.”
Tử Khiêm vội đem Lạc Nhi ôm đến trên ghế gỗ trước hành lang, thấy Lạc Nhi đau đến khuôn mặt đều đỏ lên, hai mắt lại rưng rưng rơi lệ, chàng đau lòng không thôi, vội vàng an ủi Lạc Nhi. “Nàng chịu một chút, ta lập tức tìm đại phu.”
“Huynh không cần đi, không được lưu ta một người ở chỗ này, ta sẽ sợ.” Lạc Nhi kêu khóc, hai tay giữ chặt lấy Tử Khiêm không cho chàng rời đi.
“Nàng đừng sợ, ngoan đợi ở chỗ này, ta lập tức gọi người trở lại ngay.” Tử Khiêm mềm giọng đối Lạc Nhi nói rõ, muốn lập tức đi tìm đại phu.
“Không cần, ta không cần.” Lạc Nhi không chịu buông tay, ghé vào trên vai Tử Khiêm khóc lên.
Tử Khiêm ôm lấy Lạc Nhi, nói hết lời, Lạc Nhi vẫn như cũ khóc không ngừng, bờ vai nho nhỏ khóc đến run lên, xiết chặt Tử Khiêm.
Nhưng trong lòng Tử Khiêm cũng là nổi lên nghi ngờ, Lạc Nhi là nữ tử nhát gan thích khóc như vậy sao? Sự tình dường như không đúng lắm, tiếng khóc này cũng là càng nghe càng cảm thấy kỳ quái. Trong lòng chàng khẽ động, đem Lạc Nhi từ trên vai nâng dậy, để mặt của nàng quay về phía mình. Đập vào tầm mắt chàng lại là khuôn mặt tươi cười của Lạc Nhi, trong cái miệng nhỏ nhắn nở ra nụ cười, lại vẫn ô ô phát ra tiếng giả khóc, thấy vẻ mặt Tử Khiêm, mới quay lại cười.
“Nàng…” Kinh ngạc trở thành tức giận, lần này đổi lại Tử Khiêm tức đến đỏ mặt.
Thấy khuôn mặt luôn luôn tao nhã lịch sự của Tử Khiên có chút biến đổi, Lạc Nhi vội lên tiếng nhắc nhở. “Huynh cũng không thể nổi giận, ban đầu không phải huynh cũng trêu chọc ta? Lòng dạ quân tử phải khoan dung rộng lượng một chút, mỗi người một lần coi như huề nhau.”
Khuôn mặt Lạc Nhi mỉm cười ngọt ngào làm cho Tử Khiêm không còn cách nào, đối với nàng tức giận cũng là tức không nổi, muốn mắng nàng lại không nỡ, không nghĩ tới chàng sẽ đối với một nữ tử bó tay hết cách, thật khiến người khác không tin được.
“Nói như vậy, nàng không có bị trật chân sao?” Tử Khiêm nhẹ nhõm cười hỏi.
Lạc Nhi cười hắc hắc, ở trước mặt Tử Khiêm nghênh ngang đi vài bước, còn bày ra vẻ mặt tươi cười xinh đẹp tới gần chàng, biểu hiện bản thân một chút chuyện cũng không có.
Ngay khi khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Nhi tới gần, trong lòng Tử Khiêm không tự chủ nổi lên một hồi rung động, không nhịn được muốn đưa tay ôm nàng vào lòng một phen. Hắn gắng gượng kiềm chế lại tâm phiền ý loạn của mình, bình tĩnh lại, thoáng hiện ra nụ cười. “Nàng không có chuyện gì thì tốt, có điều lần sau ngàn vạn lần không được lấy chuyện bị thương để trêu đùa.” Ngữ khí kiên định.
“Lần sau sẽ không, huynh yên tâm.” Lạc Nhi gật đầu, Tử Khiêm là thật tâm lo lắng nàng, nàng không nên lợi dụng sự quan tâm của chàng để trêu chọc chàng, đây vốn là hành động không tốt.
Tử Khiêm lại nghĩ tới một chuyện khác, từ trong lòng lấy ra giấy cam đoan của Lạc Nhi. “Tốt lắm, chúng ta nên thảo luận giấy cam đoan này. Lạc Nhi cô nương, nàng hình như làm trái với điều ước a.”
Lạc Nhi đương nhiên phải chơi xấu đến cùng. “Có sao? Không có a! Mặt trên viết rõ ta chỉ cần bình an đi ra là được, ta mới không có làm trái điều ước đâu! Huynh nhìn rõ ràng, viết ở chỗ này…”
Hai người vừa thảo luận vừa rời khỏi bãi luyện võ, thanh âm xa dần…
Bằng tính tình Lạc Nhi, muốn nàng chịu thua, há là chuyện đơn giản! Ai bảo Đoàn Tử Khiêm chính là yêu thích điểm này của nàng, đặc biệt kích động, không giống người thường, đương nhiên là phải tốn nhiều chút tinh thần rồi.
※※※
Thời điểm buổi trưa, Tử Khiêm mới từ trong phòng chính sự đi ra, cung nữ chờ ở ngoài cửa ngay lập tức tiến lên bẩm báo. “Khởi bẩm điện hạ, Vương hậu thỉnh mời điện hạ đến Từ An cung một chuyến.”
Mẫu hậu tìm hắn có chuyện gì sao? Tử Khiêm gật đầu, cùng cung nữ đi về hướng cung Từ An.
Vào trong cung Từ An, Vương hậu đang ngồi ở trên đại điện.
“Nhi thần ra mắt mẫu hậu.” Tử Khiêm hướng mẫu thân vấn an.
Vương hậu nhìn vào hắn, quan tâm hỏi.
“Vương nhi, gần đây bận rộn việc nước sao?”
“Hoàn hảo, nhi thần có thể xử lý, thỉnh mẫu hậu không cần bận tâm lo nghĩ.” Tử Khiêm mỉm cười trả lời.
“Vậy còn chuyện tuyển phi? Trải qua những ngày chung đụng này, chắc hẳn Vương nhi đối với những tiểu thư giai nhân này rất quen thuộc rồi, có thể có khuê tú nào vừa ý?” Vương hậu ung dung thản nhiên mà hỏi thăm.
Tử Khiêm biết mẫu hậu muốn thúc giục chàng sớm một chút hạ quyết định, chàng ảm đạm cười, nhàn tản trả lời. “Chuyện này không gấp được, nhi thần còn phải cần nhiều thời gian cân nhắc.”
Đứa nhỏ này vẫn là bộ dáng thong thả ung dung, không thôi thúc làm sao được? Nó không vội, nhưng bà cũng không thể để cho những tiểu thư kia khổ đợi nó thông suốt a!
“Những tiểu thư kia tiến cung cũng đã hơn mười ngày rồi, ta thật muốn gặp mặt các nàng. Như vậy đi, đêm nay ngay tại Dạ Yến Lâu mở tiệc chiêu đãi chư vị tiểu thư, con cũng nên chính thức cùng các nàng gặp mặt đi.” Vương hậu cười đề nghị.
Thì ra là mẫu hậu đã biết chàng còn chưa cùng những nữ tử kia gặp mặt, mới có thể đề nghị như vậy; tuy rằng cực kỳ không muốn, nhưng chàng không có cách nào chống lại tâm ý mẫu hậu, chỉ có thể cười khổ đáp ứng.
Vẻ vui mừng của Vương hậu lộ rõ trên nét mặt, ngay tức khắc sai người đi chuẩn bị, cũng sai cung nữ đi báo cho các vị tiểu thư.
Sau khi từ cung Từ An đi ra, Tử Khiêm lại bắt đầu vắt óc suy nghĩ đối sách, buổi tối phải đối mặt với Lạc Nhi như thế nào? Chàng mặc dù không lừa gạt nàng, nhưng chàng che giấu thân phận của mình cũng là sự thực, Lạc Nhi nếu phát hiện chàng chính là Thái tử, nàng ấy sẽ phản ứng như thế nào? Không được, chàng nhất định phải nghĩ kế sách ứng đối.
Trong lúc Tử Khiêm trên đường quay về Thiên Vũ cung, lại nhận được ý chỉ của phụ vương, muốn chàng lập tức trở lại phòng chính sự, nói là có quốc sự muốn cùng chàng thương nghị. Vạn bất đắc dĩ, Tử Khiêm đành phải quay lại phòng chính sự.
※※※
Trong cung Thưởng Lạc đặc biệt yên lặng, đại điện, hoa viên, thư lâu đều không thấy được bất luận người nào, toàn bộ giai nhân đều về tới bên trong phòng tự mình trang điểm tỉ mỉ, nhằm hi vọng trên tiệc tối nay có thể dùng bộ dáng xuất sắc nhất, xinh đẹp nhất đối mặt với Thái tử. Đây chính là lần đầu tiên gặp mặt Thái tử, sao có thể không trang điểm cẩn thận đây!
Lạc Nhi cũng không còn nhàn rỗi, bất quá nàng không phải là cố gắng trang điểm cho mình, mà là bị Trầm Thiên Du kéo vào trong phòng, làm “cố vấn thẩm mỹ” của nàng.
Trầm Thiên Du vốn không ôm nửa điểm hi vọng, sau khi cùng Lạc Nhi thành bạn bè, nhờ Lạc Nhi mỗi ngày hăng hái cổ vũ, Trầm Thiên Du dũng cảm hơn nhiều, cũng bắt đầu đối với chính mình có lòng tin, không còn thẹn thùng e sợ như dĩ vãng nữa.
Nhưng tình cảnh dạ tiệc đêm nay rất trọng đại, chẳng những Thái tử sẽ xuất hiện, Vương hậu cũng sẽ đến, Trầm Thiên Du cảm thấy khẩn trương hồi hộp, vội vàng tìm Lạc Nhi đến thảo luận mình sẽ trang điểm như thế nào.
Lạc Nhi nhìn thấy Trầm Thiên Du triển lãm từng bộ xiêm y, cũng rất hết lòng nói ra ý kiến của mình. Nàng hiểu được tâm tình Trầm Thiên Du, đương nhiên phải giúp nàng ấy, cho nên xế chiều hôm nay nàng không thể đến Thiên Vũ cung tìm Tử Khiêm chơi.
“Lạc Nhi, bộ y phục này có được không? Ta thích nhất màu vàng nhạt ôn nhu này.” Trầm Thiên Du ở trước mặt Lạc Nhi quay một vòng, hỏi thăm ý kiến của nàng.
Lạc Nhi gật đầu, xem Trầm Thiên Du thay đổi nhiều bộ y phục như vậy, nàng có chút hoa mắt. “Cái này tốt lắm, kiểu dáng đẹp, màu cũng tốt, ngươi lại thích, liền mặc cái này đi.”
Trầm Thiên Du cười cười nhìn xiêm y trên người mình, lập tức lại lo lắng hỏi Lạc Nhi. “Thái tử có thể vừa vặn không thích màu vàng hay không?”
Lạc Nhi kiềm chế bản thân bật cười, Trầm Thiên Du tại sao lại nghĩ đến vấn đề khoa trương như vậy? “Ngươi vì sao không suy nghĩ, nói không chừng Thái tử thích nhất chính là màu vàng chứ? Loại vấn đề này đừng quan tâm đến, Trầm mỹ nhân.”
Trầm Thiên Du đỏ mặt, cũng rất cảm tạ nàng. “Lạc Nhi, cảm ơn ngươi. Ngươi chịu tốn thời gian xem ta thay đồ, ngươi thật tốt. Nhưng mà ta lại chiếm thời gian của ngươi, ta thật sự là quá ích kỷ, ngươi cũng phải vì dạ tiệc trang điểm thật tốt mới đúng, ngươi nhanh về phòng đi.” Nàng thúc giục Lạc Nhi về phòng.
“Ngươi đừng lo lắng cho ta, ta làm rất nhanh, thoáng cái là xong rồi. Huống hồ ta chỉ muốn nhìn xem một chút Thái tử có bộ dạng gì, còn lại ta không có hứng thú.” Lạc Nhi trả lời còn rất tự nhiên.
“Lạc Nhi, ngươi ngày thường đã đẹp, mặc cái gì nhìn cũng tốt, nói không chừng Thái tử sẽ thích ngươi.” Trầm Thiên Du thành tâm khen ngợi.
“Như thế nào lại nói tới ta? Thiên Du, ngươi vẫn là mau mau đem bản thân trang điểm thật tốt đi.” Lạc Nhi nói xong, lại giúp Trầm Thiên Du xem xét đồ trang sức trên tóc và son phấn trên mặt của nàng.
Gần hoàng hôn, Trầm Thiên Du rốt cuộc chuẩn bị thật tốt hết thảy mọi thứ, Lạc Nhi lúc này mới trở về phòng sửa sang lại dáng vẻ của mình.
※※※
Đoàn Tử Khiêm là quốc vương tương lai, từ nhỏ chàng đã được dạy bảo công tư phân minh, tuyệt không thể để tâm tình của mình ảnh hưởng đến quốc gia đại sự. Bởi vậy chàng chỉ có thể đem chuyện của Lạc Nhi tạm thời để ở một bên, toàn tâm tập trung tinh thần làm việc.
Thẳng đến đèn hoa lên, việc công mới xong một phần, Tử Khiêm đang muốn rời đi, cỗ kiệu Vương hậu đã đi tới phòng chính sự, chàng đã không còn thời gian chuẩn bị làm bất luận cái gì.
“Vương nhi, mẫu hậu lo lắng con sẽ đến không kịp, đặc biệt đến xem một chút. Quốc sự đều cũng xong rồi, cùng với mẫu hậu đi đến Dạ Yến lâu đi!” Bà không yên tâm Tử Khiêm sẽ dùng quốc sự làm cớ không tham gia dạ yến, đặc biệt tới đón chàng. Tử Khiêm cũng tìm không được bất luận lý do gì có thể trốn tránh, đành phải cùng mẫu hậu đi Dạ Yến lâu. Về phần Lạc Nhi, nhân nhi này khiến hắn không an tâm, đành phải đợi đến lúc đó lại hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi.