Sau khi phim kết thúc còn có liên hoan. Trình Tâm Nhị để cho trợ lí cũng bao một gian phòng trong quán rượu, chiêu đãi bạn học cấp ba, như vậy thuận tiện cho cô qua lại hai bên.
Lần đầu công chiếu tiếng vang cũng không tệ lắm, Trình Ngọc bảo Trình Tâm Nhị tĩnh tâm xuống nghiền ngẫm kĩ thuật diễn một chút.
Trình Tâm Nhị:" Dạ, gần đây cháu đang định học bổ túc biểu diễn." Cô mặc dù đang cùng cô ( chỉ Trình Ngọc) nói chuyện nhưng tâm tư đã sớm không còn ở nơi này, thỉnh thoảng liếc mắt sang bàn phía sau tìm Chu Thành Ngộ.
Tối nay mọi người trong nhóm lớp đều bùng nổ rồi, nói Lớp trưởng Chu Thành Ngộ mang theo vị hôn thê tới, trước đó còn cho rằng vị hôn thê đó là minh tinh mới xuất đạo, mỹ nhân không qua chỉnh sửa, quá hiếm thấy.
Sau đó, tiểu lười ở trong nhóm nói người ta là con gái của chủ tịch Lê.
Cả tối Trình Tâm Nhị đều buồn bã, thất vọng.
Trình Ngọc thấy dáng vẻ cháu gái không yên lòng, quan tâm hỏi:" Làm sao vậy?"
Trình Tâm Nhị lắc đầu:" Không có gì ạ."
Tối nay Trình Ngọc cũng nhìn thấy Chu Thành Ngộ, bà đã sớm biết Chu Thành Ngộ vài năm, là học sinh của lớp con gái bà, lại còn là bạn học của cháu gái.
Bà cũng nhìn thấy người bạn gái Chu Thành Ngộ mang đến, bà chỉ nhìn một lần còn muốn nhìn lại lần thứ hai thì chớ nói đến đàn ông.
Trình Ngọc vỗ vỗ bả vai Trình Tâm Nhị:" Đã sớm nói với con rồi, con cùng Chu Thành Ngộ không thích hợp."
Thấy Chu Thành Ngộ đi tới bên này, Trình Ngọc liền mượn cớ rời đi.
Trình Tâm Nhị thu xếp lại biểu tình:" Cảm ơn cậu, Đại lão bản trong lúc bận rộn cũng dành chút thời gian tới ủng hộ phim của mình." Cô không nói tới một chữ Lê Nhược.
Chu Thành Ngộ:" Nên đến." Anh tới là muốn cáo từ, không tham gia liên hoan.
Giữ lại:" Nếu không bận chuyện gì thì cùng nhau đi đi, mọi người cũng đã rất lâu rồi không gặp."
Chu Thành Ngộ:" Lê Nhược trở về có việc."
Trình Tâm Nhị lúc này mới nói:" Còn quên chúc mừng cậu đâu, lúc nào thì mời tớ uống rượu mừng?"
Chu Thành Ngộ chỉ nói hai chữ:" Theo ý cô ấy."( Tiếng trung là 随她.)
Trình Tâm Nhị nhàn nhạt cười một tiếng, cái khác cũng không có gì đáng nói.
Một cuộc thầm mến lâu dài, tại thời khắc này chính thức thất bại.
Giống như vai chính của cô trong bộ phim này, kết cục sau cùng làm cho lòng người đau đớn.
Thanh xuân, cũng không cách nào trở về nữa rồi.
Chu Thành Ngộ dắt Lê Nhược rời đi. Lê Nhược đi bộ cũng không thành thực, kéo ống tay anh như đòi khiêu vũ, đem mình chuyển tới trong ngực anh.
" Ai nha, cánh tay anh quấn lấy em, không có cách nào đi được."
Chu Thành Ngộ muốn buông tay lại bị cô nắm chặt không thả.
Lê Nhược cười, nhón chân, ngậm môi của anh, dùng sức mút vào một chút.
Bãi đậu xe bên này thỉnh thoảng có người tới lui, đi ngang qua cũng sẽ nhìn hai người họ một chút.
Chu Thành Ngộ không biết làm sao:" Về nhà."
Lê Nhược không muốn đi, vỗ vỗ chân mình:" Cái chân này của em từng bị thương, bây giờ đi nhiều liền đau." Cô nhấc chân:" Anh nhìn đi, vì anh nên em mới đi giày cao gót."
Chu Thành Ngộ cau mày:" Cái chân này của em từng bị thương?"
Lê Nhược:" Đúng vậy, xương bắp chân bị gãy."
Chu Thành Ngộ cảm thấy không tưởng tượng nổi. Lúc trước khi làm trong giấc mộng kia, cô chính là bị thương ở bắp chân, anh còn ôm cô nữa.
Lê Nhược tiếp tục nũng nịu:" Chân em đau." Cô ôm cổ anh, bắt đầu làm trời làm đất tựa như làm nũng:" Chân đau, không nhúc nhích được."
Sau đó trong vài phút tiếp theo cô vẫn một mực ở trong lòng anh nũng nịu, lẩm bẩm.
Chu Thành Ngộ nhìn xe mình, vẫn còn cách mấy chục mét.
Nhưng mà anh quả thực không chịu nổi nũng nịu của Lê Nhược, khom người, ôm ngang cô lên.
Khóe miệng Lê Nhược nhếch lên:"Cám ơn." Ở trên gương mặt anh hôn một cái.
Chu Thành Ngộ bất đắc dĩ nhìn cô, không lên tiếng đáp lại.
Lê Nhược bắt đầu chọc anh, ở trên mặt anh thổi khí.
Chu Thành Ngộ:"..."
Lê Nhược bật cười, chân không khỏi lắc lắc.
Chu Thành Ngộ thất thần chốc lát, thật giống cảnh tượng anh nằm mơ như đúc.
Thanh âm anh trầm thấp:" Đến nhà anh?"
Lê Nhược trố mắt, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Chu Thành Ngộ cho rằng biểu tình này của cô là không nguyện ý, lập tức quyết định: " Vậy đưa em về nhà."
Lê Nhược liên tục khoát khoát tay:" Em không muốn về nhà, đến nhà anh nói chuyện toán học."
Chu Thành Ngộ ho nhẹ hai tiếng, sau đó hai người một mực yên lặng, bầu không khí mập mờ hiện ra như sóng ngầm.
Sau khi lên xe Lê Nhược không dính anh nữa, bắt đầu nghiêm túc đọc sách.
Chu Thành Ngộ cũng lấy điện thoại ra, làm bộ dáng đang xem thư.
Anh xoa xoa mi tâm, cảm giác có chút t*ng trùng lên não, lần đầu tiên cùng cô hẹn hò liền mang cô về nhà. Nhưng khi cô ở trong ngực anh, cảm giác tựa như bọn họ đã quen biết rất nhiều năm, tất cả hơi thở đều rất quen thuộc.
Lê Nhược không dám lừa bịp nữa, chuyên tâm đem nhiệm vụ hôm nay hoàn thành, đóng lại bài thi, xe đã chậm rãi lái vào khu biệt thự của Chu Thành Ngộ.
Hai ngày này trôi qua cùng trước kia không giống nhau. Cô không biết là hệ thống ma lực của Tiểu Ma Diệp còn chưa có hoàn toàn khôi phục, hay là hệ thống gắn lại....
Cô cho là Chu Thành Ngộ sau khi cùng cô đăng kí kết hôn thì mới đem cô về nhà, vậy mà lần đầu tiên hẹn hò đã như vậy rồi.
Ngược lại cũng không sao, dù sao thân thể hai người đã sớm có ký ức.
Đến nhà, Chu Thành Ngộ rót cho Lê Nhược một ly nước trái cây, còn anh rót cho mình một ly rượu đỏ, hỏi cô có buồn ngủ hay không?"
Lê Nhược cười:" Anh không thể lãng mạng một chút hay sao?"
Chu Thành Ngộ vô lực giải thích, anh không phải vội vả muốn làm gì, chỉ là đơn thuần hỏi cô có buồn ngủ hay không, có muốn nghỉ ngơi sớm một chút hay không thôi.
Anh nói:"Ngày mai chúng ta đi lĩnh chứng đi."
Nói xong liền cầm rượu vang đi lên lầu.
Lê Nhược đi sát theo sau, truy hỏi:" Anh mới vừa nói gì?"
Chu Thành Ngộ rất có kiên nhẫn lập lại một lần:"Sáng mai lĩnh chứng."
Tính kiềm chế của anh tương đối mạnh, nhưng mà bây giờ đối mặt với sự nũng nịu của Lê Nhược, anh một chút đề kháng cũng không có. Mới vừa rồi lúc ôm cô ở bãi đậu xe, thân thể liền có dị thường, kết quả không có đầu óc mà mời cô tới nhà.
Lên trên lầu, Chu Thành Ngộ chỉ chỉ gian phòng cách vách kia:"Tối nay em ở đây, không phải trong mộng em thường xuyên ở rồi? Chắc cũng quen thuộc đi."
Anh đi về phòng mình.
Lê Nhược như có điều suy nghĩ, đem cửa đóng lại, đi đến phòng tắm tắm.
Trong phòng tắm này cũng có tinh dầu hoa anh đào, cô liền đổ một ít vào trong bồn tắm.
Cô nhìn ngón áp út, nhẫn hôm nay cô không đeo bởi vì không biết Chu Thành Ngộ là lấy danh nghĩa gì giới thiệu cô với bạn học anh. Sớm biết anh nói là vị hôn thê, cô liền đem chiếc nhẫn đeo lên.
Cũng không biết Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp ở nhà như thế nào rồi.
Tắm rửa xong cũng đã bốn mươi phút sau, Lê Nhược không có quần áo ngủ ở nơi này, không thể làm gì khác hơn là mặc áo choàng tắm.
Đem tóc lau khô một nửa, cô ôm gối đi phòng Chu Thành Ngộ cách vách gõ gõ cửa phòng.
" Chu Thành Ngộ?"
Chu Thành Ngộ đang dựa ở đầu giường xem điện thoại di động, không đáp lại.
Lê Nhược tiếp tục gõ cửa:" Chu Thành Ngộ."
Chu Thành Ngộ đã gặp qua công lực miệt mài của cô, không thể làm gì khác hơn là xuống giường mở cửa cho cô:" Làm sao?"
Lê Nhược làm bộ dáng đáng thương:" Em sợ." Cô đẩy anh ra, tự ý đi đến mép giường, đem gối đặt cạnh gối anh, rất tự giác nằm ở trên giường:" Ở trong mộng em ngủ như vậy."
Chu Thành Ngộ đóng cửa phòng, nhìn chằm chằm cô một hồi:" Tôi không phải người có người ngồi trong lòng mà không loạn, em trở về phòng mình đi."
Lê Nhược lắc đầu:" Không trở về." Cô nói:" Anh đời trước chính là chồng em, đời này em vẫn tới tìm anh, anh có cảm thấy em rất quen thuộc hay không?"
Dừng mấy giây, xuất phát từ nội tâm, cô nói:" Em cũng cảm thấy anh rất quen thuộc. Chu Thành Ngộ, anh không phải là người đàn ông tốt nhất trong những người em biết. Em lớn như vậy, cho tới bây giờ đều là đàn ông theo đuổi em, em lần đầu tiên mặt dày theo đuổi đàn ông, chính em cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi."
Cô dụi mắt, ngáp một cái:" Ngủ đi, yên tâm, Em sẽ không làm gì anh đâu, chỉ là đắp chăn thuần khiết tán gẫu một chút thôi."
Chu Thành Ngộ:"..."
Anh trở lại trên giường, cầm sách tiếp tục xem.
Đột nhiên, Lê Nhược mở mắt nhìn anh, cười nói:" Anh xem xuống dưới?"
Chu Thành Ngộ nhìn cô một cái, không tiếp lời.
Lê Nhược bật cười, lại gần anh, tay khoác ngang hông anh:" Ông xã, ngủ ngon."
Chu Thành Ngộ không có nhận lời, Lê Nhược lại kêu một câu:" Ông xã, ngủ ngon!"
" Ngủ ngon!"
" Chồng, ngủ ngon."
Lê Nhược rất hài lòng nhếch nhếch khóe môi, lần nữa được voi đòi tiên. Cô trực tiếp đem đầu gối lên gối anh, chân cũng đè lên đùi anh.
" Lấy chân xuống, tôi không có cách nào ngủ!"
" Không muốn."
Mười phút sau, Chu Thành Ngộ tắt đèn, đưa lưng về phía Lê Nhược nằm xuống.
Cả người Lê Nhược cũng dán trên người anh:" Ông xã, quay lại."
Chu Thành Ngộ:" Ngủ!"
Lê Nhược vẫn là câu kia:" Ông xã, quay lại đi!"
Chu Thành Ngộ không nhịn được:" Lê Nhược, em có thể hay không đừng giống cái máy lặp lại như vậy!"
Lê Nhược:" Ông xã, quay qua...."
Chữ quay lại còn chưa nói ra, Chu Thành Ngộ đã xoay người. Lê Nhược:" Em muốn gối lên cánh tay anh."
Chu Thành Ngộ đã sợ cô đem một câu nói lặp đi lặp lại, cô mới nói lần thứ nhất, anh theo điều kiện phản xạ đưa tay cho cô:" Ngủ!"
Lê Nhược thỏa mãn:" " Được."
Cô bị anh ôm vào trong ngực, chưa bao giờ thấy an tâm như vậy.
Nghe tiếng thở dồn dập của anh, cô ngẩng đầu, trên khóe môi anh hôn mấy cái, có chút nghiện, liền dùng đầu lưỡi đẩy đẩy môi anh.
Chu Thành Ngộ vốn là có mỹ nhân trong ngực cả người đã phát hỏa, làm sao cũng không đè ép được. Cô như vậy khiến anh quân lính tan rã, hoàn toàn bị đánh bại.
Anh đứng lên, phủ lên người cô, một tay khác kéo áo choàng tắm của cô ra. Bỗng nhiên động tác trên tay hơi chậm lại:" Em không mặc nội y?"
Lê Nhược:" Giặt rồi, vẫn còn đang phơi khô bên trong. Ở chỗ này của anh không có quần áo." Cô ôm lấy eo anh, hai người liền dính sát một chỗ.
...
Dây cung kéo căng trong đầu Chu Thành Ngộ vẫn còn, chưa có hoàn toàn mất lý trí. Ở giây phút cuối cùng anh dừng lại, đem cô ôm vào trong ngực.
Lê Nhược cảm giác rất thần kỳ, bọn họ lần này da thịt gần gũi cùng lần trước đồng dạng, hai người chỉ kém một bước cuối cùng.
Cô cũng coi như thỏa mãn, được anh dùng đầu lưỡi đưa lên mây một lần, có chút mệt, rất nhanh liền ở trong lòng anh ngủ.
Chu Thành Ngộ thì một mực đau khổ. Anh vốn là muốn làm, nhưng chợt nghĩ đến trong nhà không có T, liền dừng lại.
( Mọi người chắc biết T là gì rồi ta =))))
Lúc này anh chưa biết Lê Nhược không thể sinh con.
Ngày hôm sau, Lê Nhược vừa mở mắt liền bối rối.
Cô không phải ở trên giường phòng Chu Thành Ngộ, mà là ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi ở phòng khách, dì giúp việc trong nhà mặc một chiếc áo ngắn tay, nhưng trên người cô lại mặc áo lông dê cùng áo choàng dài.
Bộ quần áo này không phải là bộ cô mặc ở năm 2007 sao?
Cô liên tục một tuần không có xuyên trở về, kết quả lúc trở lại chính là tháng 5 năm 2018, Chu Thành Ngộ đang cùng người đàn bà khác coi mắt. Bây giờ là như thế nào?
Cô lại nhìn ngón áp út, nhẫn đã trở lại.
Dì giúp việc nhìn cô một chút, không dám lên tiếng, trở lại phòng bếp làm việc.
" Nhược Nhược." Có một thanh âm nho nhỏ truyền tới.
Lê Nhược theo tiếng đi tìm,thanh âm là từ trong túi xách cô phát ra, cô nhanh chóng mở túi. Là Tiểu Ma Diệp cùng Tiểu Hoa Hồng, trong lòng cô vui mừng:" Các em khỏe rôi?"
Tiểu Hoa Hồng chớp mắt to:" Vâng. Chị trong khoảng thời gian này nghiêm túc đọc sách, tình cảm cùng Chu Thành Ngộ cũng tốt lên. Nên hệ thống ma lực của Tiểu Ma Diệp đã khôi phục bình thường rồi."
Lê Nhược:" Có ý gì?"
Tiểu Hoa Hồng:" Chính là ma lực so với trước kia còn lợi hại hơn, có thể trở lại quá khứ."
Lê Nhược trừng mắt nhìn, nhìn lại quần áo trên người:" Đó chính là nói, chị còn có thể trở lại năm 2006, tiếp tục làm chủ nhiệm lớp của Chu Thành Ngộ?"
Tiểu Hoa Hồng lắc đầu:" Năm 2006 chị không trở về được, trở về chị lại dạy hư học sinh, chỉ có thể trở lại năm 2007. Hôm nay bắt đầu, chúng ta lại có thể xuyên qua hai thế giới."
Không trở về liền không trở về, như vậy cũng rất tốt, làm người nên biết đủ, ít nhất tình cảm của cô cùng Chu Thành Ngộ đã bắt đầu tốt lên.
Cô chỉ chỉ đầu Tiểu Hoa Hồng:" Em nhanh chóng đổi lại quần áo cho chị, màu hè chị mặc như vậy lại mặc như này, người khác còn tưởng rằng chị bị điên đi."
Tiểu Hoa Hồng rất nhanh đổi quần áo cho cô, trong nháy mắt Lê Nhược đổi từ áo bông sang váy dài mùa hè.
Dì từ phòng bếp đi ra, Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp vội vàng trở lại trong chiếc nhẫn.
Dì sửng sốt một chút, trong thời gian nháy mắt, Lê tiểu thư liền thay quần áo rồi? Hóa ra trong ti vi mấy chục giây có thể đổi quần áo là thật.
Dì giúp việc bưng trái cây cho Lê Nhược:"Tiểu thư Lê, phòng để quần áo của cô đều do Chu tiên sinh sáng sớm đã phân phó người đi mua. Cô nhìn một chút xem có vừa hay không? Chu tiên sinh nói sáng hôm nay bận rộn, kêu buổi trưa trở về, buổi chiều cùng cô đi lĩnh chứng."
Lê Nhược khách khí nói:"Cám ơn dì."
Dì tiếp tục đi làm việc. Lê Nhược đi lên lầu, đến phòng cô lại gọi Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp:" Hai em ma lực thăng cấp, có phải là có thể tùy lúc trở về năm 2007?"
Tiểu Hoa Hồng:"Cũng không phải, một ngày có thể xuyên về hai lần."
Lê Nhược suy nghĩ buổi sáng cũng không có việc gì, liền muốn về năm 2007, nhìn Chu Thành Ngộ lúc trẻ một chút.
Tiểu Ma Diệp đáp ứng cô.
Năm 2007 đã là đầu mùa đông.
Buổi sáng mười rưỡi, Chu Thành Ngộ vẫn còn đang học.
Lê Nhược ở trong sân trường đại học đi loanh quanh, điện thoại reo, là số của Chu Thành Ngộ.
Cô có chút mơ màng, hai thời không có thể kết nối tín hiệu với nhau?
Vội vàng ấn nghe:"" A lô."
Chu Thành Ngộ:" Dậy chưa?"
Lê Nhược:"Dậy rồi."
Chu Thành Ngộ:" Lúc nữa tôi trở về đớn em đi ăn cơm."
Lê Nhược ôn nhu nói:" Được."
Chu Thành Ngộ bận rộn, rất nhanh liền tắt máy.
Lê Nhược để Tiểu Ma Diệp cùng Tiểu Hoa Hồng đi ra, đem tin tức hai thời không có thể liên lạc nói với bọn nó, nhưng mà Tiểu Ma Diệp lại chau mày, bụng đầy tâm sự.
Lê Nhược hỏi:" Làm sao vậy?"
Tiểu Hoa Hồng than thở:"Mới thăng cấp hệ thống, anh ta không biết dùng, nhìn hồi lâu cũng không làm sao xuyên trở lại nên tạm thời không trở về được."