. Trong cung, mọi người đang truyền tai nhau tin hoàng thượng đổ bệnh đến nổi không lên triều mấy ngày làm các đại thần một phen hoảng loạn, hiện tại ở Tây vực đang nổi dậy cần cử người đến trấn áp, song sứ giả của Nguỵ Quốc lại đến ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này, mà nhiệm vụ tiếp đón sứ thần lại giao cho con cưng hoàng thượng - hắn, chính hắn không ai khác!
. Phượng Loan cung, hoàng hậu nương nương đang ngồi tâm tình cùng các quý phu nhân thì hắn đột nhiên xuất hiện, là bà gọi hắn tới hỏi cho ra lẽ. Các quý phu nhân hiểu ý liền cùng nhau lui xuống để lại hai mẹ con họ ở đó mà có thể thoải mái trò chuyện. Không như sắc mặt nhàn nhã ban đầu, từ khi thấy hắn bước vào khí sắc bà đã chuyển sang lạnh đi.
- Tuệ nhi đâu? Sao ngươi không mang con bé theo cùng?
- Hàn Tuệ hiện đang bệnh không thể tiến cung, lần sau con sẽ đưa nàng đến thỉnh an người!
- Xảo biện! Chẳng phải con bé bị hồ ly kia hãm hại rồi nhốt vào biệt viện.
. Con ngươi đảo quanh, mẫu hậu của hắn không tầm thường tí nào, ở trong cung mà chỉ cần một động tĩnh ở Cửu vương phủ thì y như rằng bà biết hết.
- Mẫu hậu! Không như người nghĩ!
- Ngươi còn muốn nói dối bà già này? Ngươi để yên cho cái thứ yêu quái kia hại chết tôn nhi, ngươi có phải làm cha hay không? Ngươi....ngươi muốn làm tức chết ta...
. Thấy bệnh đau tim bà tái phát hắn liền xuống nước đi đến rót chén trà dâng cho bà.
- Mẫu hậu, đều lỗi tại nhi thần, tại nhi thần, người đừng nóng giận...
- Ta nói cho ngươi biết, liệu mà đối xử tốt với Tuệ nhi, nếu còn chuyện gì bất trách thì đừng hòng ta bỏ qua cho ngươi nữa!
. Bà phất tay áo đứng lên bỏ đi đến ngưỡng cửa thì lạnh lùng quăng lại một câu nói cho hắn.
- Ngươi mau đến thỉnh an Hoàng thượng!
. Hắn liền không dám cãi, tuân lời đi theo sau bà.
---------- Tẩm cung của Hoàng thượng
. Vừa đến đã thấy Viên thái giám cùng đám nô tài nô tì cúi xuống hành lễ.
. Hắn nhìn Viên thái giám - nô tài thân cận của phụ hoàng hắn.
- Bẩm vương gia, hoàng thượng sốt cao vẫn li bì mê man mấy ngày không hết.
- Lão Thái y nói thế nào?
- Thái y chuẩn đoán....hoàng thượng...nếu cứ mê man như vậy e rằng sẽ không thể tỉnh dậy mà chỉ còn thể làm một người thực vật ở trên giường.
- Khi quân! Hoàng thượng là Thiên tử, là con trời, mà chỉ dựa vào lời nói của ngươi liền biến thành người thực vật, còn không mau tự vã vào mồm.
. Mẫu hậu hắn vừa nghe Viên thái giám liền nóng giận, chưa gì đã nói gỡ, là muốn chồng bà thành phế nhân sao, hừmm! Viên thái giám biết lỡ miệng liền sợ hãi vả mạnh vào miệng mấy cái chưa nghe kêu dừng thì chưa dám dừng lại, khoé môi rỉ ra chất lỏng sánh màu đỏ.
- Dừng đi, ngươi đưa ta vào thăm phụ hoàng.
. Hắn biết là do hắn hỏi nên Viên thái giám mới nói ra không dám nói dối nửa điểm nhưng lại bị mẫu hậu cho là khi quân phạm thượng nên hắn liền ra tay nghĩa hiệp giúp đỡ tên họ Viên kia một lần.
. Bước vào trong, xộc vào mũi hắn là mùi thuốc khó ngửi, hắn bước vào tiến lại phía long sàng, một nam nhân có vài nét tương đồng với hắn nhưng khuôn mặt xanh xao thân thể gầy gò đang nằm trên giường, hoàng thượng thường ngày nhạy bén chỉ cần nghe động đã biết vậy mà hắn đến vẫn nằm đó không có dấu hiệu tỉnh dậy.
- Hoàng thượng, Phong nhi đến thăm người!
. Đôi mắt hoàng thượng khẽ động đậy nhưng lại không thể mở to mắt ra để nhìn nhi tử của mình, trong lòng vẫn có cảm giác quặn đau.
- Hoàng thượng mấy ngày nay lâm bệnh, Thái y đang tìm phương thuốc để chữa trị nên tạm thời không thể lên triều, ngươi đi tìm gặp các quan thần thay hoàng thượng đi!
- Phong nhi sẽ gấp rút về triệu tập các quan thần, mẫu hậu chớ lo chuyện này!
---------- Cửu vương phủ
. Cô đang ngồi xổm xuống đất trồng cây cùng Lan Tâm, đưa tay lên lau mồ hôi mà vô ý quẹt lên khuôn mặt trắng sứ một vệt đen dài. Lan Tâm thì cặm cụi làm cũng không để ý để chủ tử bị biến thành một con mèo trắng đen. Từ đằng sau một bóng lớn đi đến, dừng lại sau tấm lưng nhỏ của cô mà khoanh tay đứng nhìn.
- Vương gia!
. Cô vừa nghe Lan Tâm nhắc đến hai chữ “ vương gia “ liền không khỏi giật mình, cơ thể nhỏ bé có hơi run run từ từ ngoái đầu lại, hắn yêu nghiệt cuối xuống nhìn cô, khoé môi cong lên.
- Con mèo nhỏ của ta khi không lại chạy ra đây làm vườn, ngươi tính phá nát hoa viên của ta hay sao?
- Ai là con mèo nhỏ của ngươi, xàm ngôn!
. Hắn nhanh tay bế cô lên làm cô một phen kinh hãi, Lan Tâm rối bời không biết phải làm sao.
- Lan Tâm! cứu ta... huhuu... hắn lại bắt nạt ta!
- Vương gia người nên...
- Phu quân bế thê tử của mình đi tắm là sai sao? Ngươi đứng bên ngoài đợi đi, yên tâm, ta sẽ DỊU DÀNG với nàng ấy!
. Lan Tâm rùng mình với hai từ “ dịu dàng “ của hắn, cô cũng không biết nên khóc hay nên cười đây, phu quân cái chó gì? Tên chết tiệt, ngươi đi chết cho lão nương!