Nói là điều trị, không bằng nói là chờ đợi kết thúc số phận.
Sơ Hạ im lặng không nói. Dù là hiện tại hay tương lai, chỉ cần dính dáng đến ung thư, cơ bản là bệnh nan y, điều trị phải tùy tình hình.
Bây giờ điều kiện y tế chưa lý tưởng, cho dù có kiểm tra ra, xác định tình hình bệnh nhân, cũng không chắc là chuyện tốt.
Đối với bệnh nhân và người nhà, còn không bằng tự lừa dối mình.
Bên kia, trong phòng bệnh.
Bệnh nhân vẫn chưa biết gì, chỉ có vợ và con trai bệnh nhân biết tin này.
Hai người đứng ngoài hành lang nước mắt lưng tròng nhưng không dám khóc thành tiếng.
Ung thư phổi, phải làm sao bây giờ?
Bán hết gia sản để chữa?
Phải tốn bao nhiêu tiền?
Một gia đình lớn còn sống được không, trong nhà còn có con nhỏ!
Người đàn ông nghe tin về tình hình của ba mình cũng nhẫn nhịn, hốc mắt đỏ ngầu, dáng vẻ râu ria xồm xoàm trông khá tiều tụy.
Đôi khi con người bị dồn đến đường cùng, suy nghĩ sẽ cực đoan.
Suy nghĩ cực đoan, sẽ có một số ý tưởng không mấy tốt.
Vì lo lắng cho tâm lý của người nhà bệnh nhân, bác sĩ Trương còn đặc biệt làm một buổi tư vấn tâm lý cho họ.
“Đừng buồn, chúng ta có bệnh thì chữa bệnh, phát hiện sớm còn có thể điều trị tốt hơn. Nếu phát hiện muộn hơn một thời gian nữa, có lẽ sẽ không kịp nữa.”
Nhìn người nhà bệnh nhân mắt đỏ hoe, Trương Cư Mẫn chỉ có thể cố gắng an ủi.
“Tôi cũng biết về điều kiện gia đình của mọi người. Nếu thực sự khó khăn, về phương diện điều trị, tôi sẽ cố gắng cân nhắc khó khăn của gia đình nhưng gia đình phải hiểu rõ, dù có cân nhắc điều trị thế nào, gia đình cũng phải có sự chuẩn bị tâm lý.”
Có câu nói rất hay, có gì cũng được, đừng có bệnh, không có gì cũng được, đừng không có tiền.
“Nhưng mà, bác sĩ Trương, lúc trước bác sĩ rõ ràng đã nói là kiểm tra thường quy, sao lại thành ung thư phổi được? Vài ngày trước chúng tôi hỏi bác sĩ, bác sĩ còn không thừa nhận, bây giờ lại nói là ung thư phổi, bác sĩ bảo chúng tôi phải chấp nhận thế nào đây. Hu hu hu, cuộc sống này còn phải sống thế nào đây...”
“Đúng vậy, bác sĩ Trương, lúc trước bác sĩ không phải nói là kiểm tra thường quy sao? Còn bác sĩ Chung kia nữa, sau khi đề nghị làm kiểm tra thì lại không xuất hiện nữa, còn cả thực tập sinh lần trước nữa, các người đều là kẻ lừa đảo!”
“Các người lừa chúng tôi, thật quá đáng, tôi phải đi tìm cái tên bác sĩ Chung chó má kia tính sổ, nếu không phải ông ta đề nghị làm kiểm tra thì sẽ không bị ung thư phổi!” Tự lừa dối mình, chính là nói về người đàn ông lúc này.
Có phải ung thư phổi hay không, có làm kiểm tra hay không, thực ra không hề có chuyện lừa đảo.
Lúc trước không phải cũng đã nói rồi sao, đợi kết quả.
Lùi một vạn bước mà nói, không phải là không kiểm tra thì sẽ thay đổi được kết quả.
Tuy nhiên, chưa kịp để bác sĩ Trương mở miệng lần nữa, người đàn ông đã tức giận bỏ chạy.
Anh ta trực tiếp chạy đến phòng làm việc của bác sĩ Chung.
Đến tầng, người đàn ông hùng hổ vừa bước ra khỏi cầu thang thì đụng phải một người.
“Xì!”
Bóng hình mảnh mai bị đụng vào suýt ngã, hít một hơi, đợi Mộ Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông trước mặt thì sửng sốt một chút.
Đây không phải là người nhà bệnh nhân đó sao?
Sao lại chạy đến đây?
“Ê anh…” Mộ Lâm vừa mở miệng, còn chưa nói hết câu đã thấy người đàn ông đi về phía phòng làm việc bên kia.
Mộ Lâm thấy đối phương không có ý tốt, vội vàng đi tìm đồng chí bảo vệ bệnh viện đến.
Nhưng bảo vệ còn chưa lên, người đàn ông đã bắt đầu đập cửa ầm ầm.
“Họ Chung kia, ra đây cho tôi, cái lời khuyên chó má gì của ông đấy.”
“Thực tập sinh, mày cũng ra đây, đồ lừa đảo!”
Cách một cánh cửa cũng nghe thấy tiếng người đàn ông kích động bên ngoài, trong phòng Sơ Hạ và Chung Hồng Quân đương nhiên cũng nghe rõ.
“Các người là bác sĩ kiểu gì, bắt nạt người dân, hôm nay các người phải xin lỗi tôi, đồ lừa đảo!”
“Đều là lừa đảo, ba tôi không phải ung thư phổi, chắc chắn là các người muốn chúng tôi bỏ nhiều tiền hơn mới bắt làm cái kiểm tra tào lao đó!”
“Ra đây, không ra tôi đạp cửa vào bây giờ!”
Rầm một tiếng, người đàn ông bên ngoài thật sự bắt đầu đạp cửa ầm ầm.
Chung Hồng Quân bên trong không ngồi yên được nữa, đứng dậy định đi mở cửa.
Thấy động tác của thầy, Sơ Hạ vội vàng lên tiếng: “Thầy, đối phương đang rất kích động, hay là đợi bảo vệ đến rồi mở cửa.”
“Không sao, giải thích rõ ràng là được, em đừng ra ngoài, thầy ra xem.”
Chung Hồng Quân nói xong thì mở cửa trước ánh mắt của Sơ Hạ, Sơ Hạ thấy vậy thì còn ngồi yên được nữa sao.
Ánh mắt cô lướt qua xung quanh, nơi tầm mắt nhìn đến, hình như không có thứ gì có thể làm vũ khí.
Sau khi suy nghĩ nhanh chóng, cô đưa tay lấy khay đựng dụng cụ bên cạnh, ba bước đi ra ngoài.