Năm người nhanh chóng đi tới chỗ ở của Dược Sư, kỳ thật cũng không phải chỉ có Dược Sư mới có thể chữa bệnh, người trị liệu một ít chứng bệnh đơn giản xưng là y sư, nhưng bọn họ không thể luyện đan, cho nên thân phận còn lâu mới sánh bằng Dược Sư.
Mộ Hàn Mặc, Mộ Thiếu Tu thân là hai đứa cháu được coi trọng trong những đệ tử của Mộ gia, Ngũ thúc tất nhiên muốn bảo đảm một chút, dẫn bọn hắn đến gặp Dược Sư .
Rất nhanh, mọi người đều tới chỗ của Dược Sư, Mộ Chỉ Ly đánh giá một vòng, thật sự vô cùng hoa lệ, sợ là có thể so sánh cùng nơi ở của gia chủ , đương nhiên, Mộ Chỉ Ly chưa từng đi tới sân của gia chủ, nên chỉ có thể đoán mà thôi.
"Lý Dược Sư" Ngũ thúc đứng ở ngoài cửa gọi một tiếng, rất nhanh có một tỳ nữ mở cửa đi ra, năm người liền đi vào, chỉ thấy một nam nhân mặc cẩm bào màu xanh ngồi trên ghế chủ vị, hắn ta ước chừng bốn mươi tuổi, bộ dáng béo phệ, có thể thấy hắn ta có cuộc sống không tệ ở Mộ gia.
Thấy bọn họ đến đây, Lý Thanh Phong cũng không đứng dậy, vẻ mặt kiêu căng nhìn mấy người nói: "Các ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Ngũ thúc thi lễ nói: "Lý Dược Sư, hôm nay lúc luyện võ, hai người Hàn Mặc cùng Thiếu Tu tỷ thí bị thương, hi vọng Lý Dược Sư có thể hỗ trợ trị liệu một phen."
Nghe vậy, Lý Dược Sư nhìn mấy người, có chút không kiên nhẫn nói: "Được rồi, ta đến xem." Dù sao tất cả các loại dược liệu hắn dùng đều được Mộ gia cung cấp, đã ở Mộ gia thì nói như thế nào cũng phải làm chút việc không phải sao?
Lúc Lý Dược Sư chuẩn bị trị liệu, vốn Mộ Hàn Mặc được ưu tiên chữa trị trước, nhưng Mộ Thiếu Tu hừ lạnh một tiếng với Mộ Hàn Mặc, mà Mộ Thiếu Tuân lại trực tiếp đẩy Mộ Hàn Mặc sang một bên, Mộ Chỉ Ly đang chuẩn bị mắng hắn, lại bị Mộ Hàn Mặc ngăn trở.
Lý Dược Sư ghét thấy người khác cãi lộn, nếu như tranh chấp trong này, phỏng chừng Lý Dược Sư sẽ không giúp bọn họ trị liệu, mà ắt sẽ đuổi bọn họ đi.
Mộ Chỉ Ly đứng ở một bên nhìn Lý Dược Sư trị liệu tay cho Mộ Thiếu Tu, mày nhíu lại, bởi vì Lý Dược Sư chỉ cho hắn ta ăn một viên Mai Khâu Đan, sau đó qua loa băng bó cánh tay cho hắn, cánh tay này băng bó như vậy có được không?
Mai Khâu Đan, rất nhanh chữa khỏi thương tổn thân thể của con người, khiến cho vết thương tự động khép lại. Đây là lần đầu tiên Mộ Chỉ Ly nhìn thấy Mai Khâu Đan này, lúc trước nàng từng nhìn thoáng qua đan phương* của nó, nhưng nàng chưa từng luyện chế qua. (*tạm hiểu như công thức, cách điều chế, luyện đan)
Mai Khâu Đan sở dĩ gọi là vì Mai Khâu Đan, vì hình dạng đan dược này rất giống một đóa hoa mai, thoạt nhìn rất xinh đẹp.
Lúc Mộ Chỉ Ly có chút nghi hoặc, những người khác không có chút phản ứng gì, giống như chuyện nguyên bản nên làm như vậy, nhưng mà Mộ Chỉ Ly lại thấy, phương pháp cứu trị như vậy, cánh tay này cho dù có phục hồi tốt, cũng nhất định sẽ để lại di chứng a!
Hiện tại nàng là một Dược Sư, nàng hiểu rõ ràng hiệu quả của Mai Khâu Đan này, nhất phẩm* Mai Khâu đan không thể hoàn toàn chữa khỏi, chỉ có ngũ phẩm Mai Khâu đan mới có thể a. (*đan dược được chia nhiểu phẩm cấp, cấp càng lớn chất lượng càng cao)
Lý Dược Sư trị liệu cho Mộ Hàn Mặc lại càng đơn giản, hắn trực tiếp đưa cho Mộ Hàn Mặc một viên Liệu Nội Đan là xong, tác dụng của viên đan này là trị liệu nội thương.
"Tốt lắm, các ngươi đi đi..." Lý Dược Sư phất phất tay.
Ngũ thúc vội cảm tạ nói: "Đa tạ Lý Dược Sư ." Rồi dẫn dắt mọi người đồng loạt ly khai. Tách ra phía sau, Mộ Thiếu Tu độc ác nói với Mộ Chỉ Ly, hắn sẽ đem chuyện này nói cho gia chủ, nhất định sẽ làm Mộ Chỉ Ly "lãnh đủ".
Mộ Chỉ Ly căn bản không thèm để ý tới, sau khi Ngũ thúc rời đi cùng hai tên kia, chỉ còn lại Mộ Chỉ Ly cùng Mộ Hàn Mặc , Mộ Chỉ Ly nhịn không được hỏi: "Hàn Mặc, vừa rồi Lý Dược Sư chữa tay cho Mộ Thiếu Tu, chỉ băng bó như vậy thì tay có thể bình thường lại sao?"
"Chắc chắn không thể hoàn toàn bình thường, sẽ lưu lại một chút di chứng, nhưng mà đây cũng là chuyện không có cách nào, tất cả mọi người đều biết một khi tay bị chặt đứt, cho dù ăn đan dược cũng hoàn toàn không thể chữa tốt, trừ phi là đan dược cực kỳ cao cấp, nhưng mà đan dược kia đâu dễ dàng mua được. May mắn ta chỉ bị nội thương, có thể chữa khỏi." Mộ Hàn Mặc mở miệng nói, trong ánh mắt không nhịn được hiện lên vẻ lo lắng.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly sửng sốt, nàng không hề biết điều này, bởi vì trước kia nàng căn bản là chưa từng gặp qua dược sư, cả y sư cũng chưa từng gặp. Chẳng lẽ người Thiên Huyền Đại Lục chỉ biết chữa trị nội thương, mà thượng tổn trên thân thể lại không cách nào chữa khỏi sao? Vậy không khỏi quá kỳ lạ sao?
Tuy rằng trong lòng Mộ Chỉ Ly cảm thấy chuyện này thực khó tin, nhưng mà theo lời của Mộ Hàn Mặc thì chính là ý này. Dường như nàng đã tìm được một hướng đi để phát triển mình trong tương lai. Những người khác không thể hoàn toàn chữa khỏi, nhưng mà nàng có thể a!
"Chỉ Ly, muội đánh gãy tay của Mộ Thiếu Tu, chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho muội, đều do ta không tốt, đến lúc đó nếu như gia chủ trách cứ thì cứ nói đều là trách nhiệm của ta."
Mộ Chỉ Ly lắc lắc đầu nói: "Hàn Mặc, đừng lo lắng, ta không có việc gì." Dù sao nàng hiện tại cũng chẳng sợ gì.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói như vậy, Mộ Hàn Mặc chỉ cho là nàng đang an ủi mình, trong lòng đã quyết định, đến lúc đó nhất định phải nói rõ tình huống khi đó với gia chủ, tuyệt đối không thể để cho Chỉ Ly bị phạt chỉ vì mình.
Mộ Thiếu Tu làm việc rất có năng suất, buổi chiều, Mộ Chỉ Ly lại bị gọi đến sân của gia chủ, sau khi đến, Mộ Chỉ Ly gặp được Mộ Thiếu Tu, Mộ Thiếu Tuân cùng với mẫu thân của bọn họ, còn có Hàn Mặc cùng với mẫu thân của Hàn Mặc.
"Gia chủ, ngài nhất định phải làm chủ chuyện này cho Thiếu Tu a." Mẫu thân của Mộ Thiếu Tu bày ra vẻ mặt ủy khuất, nói.
"Chỉ Ly, hôm nay ngươi đánh gãy tay của Thiếu Tu thành vậy, chuyện này ngươi giải thích như thế nào?" Vẻ mặt Mộ Kình Lệ nghiêm túc, âm trầm hỏi.
Mộ Chỉ Ly chỉ bày ra vẻ lạnh nhạt, giống như không hề cảm thấy không khí khẩn trương trong phòng: "Sáng nay lúc luận bàn không cẩn thận để xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Lời này vừa nói ra, Mộ Thiếu Tu vội phản bác nói: "Ngươi nói bậy, rõ ràng ngươi cố ý phế đi tay của ta." Buổi sáng Mộ Chỉ Ly hoàn toàn cố ý.
"Ngươi cùng ta không oán không cừu, vì sao ta phải phế tay của ngươi?"
"Bởi vì ta muốn phế tay của Mộ Hàn Mặc, cho nên ngươi liền phế đi tay của ta." Mộ Thiếu Tu nhất thời tức giận nên nói ra hết chân tướng, sau khi nói ra, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía gia chủ, trong lòng hối hận không thôi.
Sắc mặt của mẫu thân hắn cũng lập tức trở nên khó coi, trong lòng cảm khái tại sao lại sinh ra một đứa con ngu ngốc như vậy, bị nha đầu kia khích tướng một chút đã nói hết sự thật. Hiện tại phải làm sao để tiếp tục giả vờ như bị hại đây?
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly chỉ cười thầm trong bụng, Mộ Thiếu Tu này cũng là một người tâm cơ không sâu, nếu không thế nào dễ dàng mắc mưu như vậy?
"Gia chủ, lời nói của Mộ Thiếu Tu ngài đều nghe được."
"Gia chủ, Thiếu Tu tuổi còn nhỏ, nói chuyện không biết đúng mực, hắn làm sao có thể làm Hàn Mặc bị thương chứ. Nhưng mà lần này là Mộ Chỉ Ly đem tay của Thiếu Tu đánh gãy a, ai đều biết tay này một khi đánh gãy cũng không thể hoàn toàn tốt như trước, việc này ngài nói làm sao bây giờ?"
Mộ Kình Lệ đem hết thảy đều thu vào đáy mắt, trong lòng có chút tán thưởng trước sự thông minh của Mộ Chỉ Ly, ngắn ngủn nói mấy câu liền có thể đạt tới hiệu quả như thế.
Mộ Chỉ Ly còn lại là chờ mong đối với chuyện này, Mộ Kình Lệ sẽ xử lý ra sao. Trừng phạt nàng sao? Như vậy Mộ Thiếu Tu đâu?