Đường Vũ Khê kinh ngạc nói, nàng làm sao cũng không nhìn ra trang phục trên người Tùy Qua là hàng hiệu gì.
- Chân Đặc Tư.
Tùy Qua nói.
Đường Vũ Khê và nhân viên cửa hàng đồng thời im lặng.
Tùy Qua đột nhiên hiểu được, nhãn hiệu bọn hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo ở huyện thành, ở đây chính là hàng vỉa hè.
- Tiểu thư, bạn trai cô thật hài hước.
Nnhân viên cửa hàng nhanh trí nói một câu. Dù sao, nàng thấy trên tay Tùy Qua xách không ít đồ, cũng biết người ta khẳng định không phải hạng thiếu tiền, khách hàng như vậy cũng không thể dễ dàng đắc tội.
- Hắn không phải là...chọn cho hắn bột khác đi.
Đường Vũ Khê vốn định giải thích quan hệ giữa mình với Tùy Qua nhưng lại thấy không cần thiết.
Tùy Qua đồng học nghe nhân viên cửa hàng nói như vậy, trong lòng cũng vui thích, thầm nghĩ:
- Cô nương của cửa hàng này thật tinh mắt, đợi ngày nào đó mình phát tài, nhất định sẽ quay lại đây ủng hộ.
- Ồ, đây không phải cô giáo Đường sao, không ngờ lại gặp nhau ở đây, thật là trùng hợp.
Lúc này, một đôi nam nữ thanh niên đi tới, vị nam tử mặc áo màu xám tro chào hỏi Đường Vũ Khê, trong giọng nói mơ hồ có ý lấy lòng. Còn vị nữ tử bên cạnh, dáng người cũng xinh đẹp, có vẻ là một cô gái thời thượng, chỉ có điều kém cỏi hơn Đường Vũ Khê. Cô gái tựa hồ rất đề phòng với Đường Vũ Khê, vội vàng kéo tay nam tử bên cạnh.
Đường Vũ Khê gật đầu tượng trưng với vị nam tử, hiển nhiên không hề quan tâm đến hắn.
- Cô Đường, vị bên cạnh cô là?
Nam tử dùng ánh mắt địch ý nhìn Tùy Qua.
- Biểu đệ.
Đường Vũ Khê bất giác nói.
- Biểu đệ? Sao tôi nhìn thấy giống như tình lang.
Nhìn thấy thái độ lấy lòng Đường Vũ Khê của nam tử bên cạnh, vị nữ tử lên tiếng chất vấn.
- Cho dù là tình lang, liên quan gì tới cô?
Đường Vũ Khê hừ lạnh một tiếng, định xoay người rời đi.
Nhưng cô gái này cũng không buông tha, đột nhiên lớn tiếng nói:
- Ồ, đây không phải là "cỏ dại ca", sinh viên của Đông Đại chúng ta sao? Cô Đường, thật không ngờ, cô không chỉ chơi trò tình cảm chị em, mà còn thích tình cảm thầy trò, trâu già gặm cỏ non, thật là tăng thể diện cho giáo viên Đông Đại chúng ta? Phải không, Thế Quân?
Tô Y Nhu cũng là giáo viên ngoại ngữ của Đông Đại, trùng hợp nữa là, nàng và Đường Vũ Khê làm việc cùng phòng.
Một núi khó chứa nhị hổ, một phòng khó chứa nhị nữ.
Khi Đường Vũ Khê chưa tới Đông Đại, Tô Y Nhu hoàn toàn xứng đáng là bông hoa của văn phòng, có không ít thầy giáo vây quanh nàng, tặng hoa, tặng quà, lấy lòng.... Cho nên, Tô Y Nhu trước kia, ở văn phòng quả thực chính là nữ vương, ngay cả công tử Trần Thế Quân của phó hiệu trưởng Đông Đại, cũng quỳ gối dưới chân nàng.
Nhưng, kể từ khi Đường Vũ Khê tiến vào chiếm giữ phòng làm việc, địa vị nữ vương của Tô Y Nhu cũng lảo đảo muốn ngã. Mặc dù Đường Vũ Khê không dùng bất cứ thủ đoạn nào, nhưng những thầy giáo vốn dĩ trước kia vây quanh Tô Y Nhu lại bắt đầu chuyển sang theo đuổi Đường Vũ Khê. Không có cách nào, phần lớn nam nhân đều như vậy, nữ nhân càng kiêu ngạo, càng xa cách hắn, hắn lại càng muốn chinh phục. Huống chi, dung mạo của Đường Vũ Khê lại hơn Tô Y Nhu rất nhiều.
Còn Tô Y Nhu, giống như một nữ vương mất đi vương miện, bị nhốt vào lãnh cung, hoàn toàn thất sủng.
Điều làm cho Tô Y Nhu không ngờ chính là, có một lần Trần Thế Quân đến phòng làm việc cho Tô Y Nhu tặng hoa, vừa vặn đụng phải Đường Vũ Khê trở về phòng làm việc, lúc này Trần Thế Quân bị dung mạo, khí chất của Đường Vũ Khê làm chấn động, liền chuyển bó hoa tươi định tặng cho Tô Y Nhu sang tặng cho Đường Vũ Khê. Đường Vũ Khê không nhận bó hoa của Trần Thế Quân, rất dứt khoát ném vào thùng rác.
Tô Y Nhu nhìn thấy màn này, ghen ghét đến mức muốn nổi điên.
Từ đó về sau, Tô Y Nhu luôn cố ý nói xấu Đường Vũ Khê, tìm mọi cách hãm hại nàng, nói nàng là tình nhân của vị lãnh đạo nào đó trong trường.
Nhưng Tô Y Nhu thi triển tất cả vốn liếng, cũng không cách nào lấy lại ngôi vị nữ vương của phòng làm việc.
Càng đáng hận hơn là, Trần Thế Quân kể từ khi gặp Đường Vũ Khê, đã ném Tô Y Nhu vào hàng ngũ dự khuyết, ngày ngày tặng hoa, tặng đồ trang điểm, đồ trang sức cho Đường Vũ Khê, trình độ ân cần, có thể mạnh gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần khi hắn theo đuổi Tô Y Nhu.
Chẳng qua là, Tô Y Nhu cần đồ, chứ Đường Vũ Khê hoàn toàn không có hứng thú, Đường Vũ Khê chỉ xem Trần Thế Quân như con ruồi, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Trần Thế Quân rốt cục biết khó mà lui, hiểu được Đường Vũ Khê đã vượt qua độ cao khiêu chiến của mình, cho nên sau vô số lần đả kích, một lần nữa lôi Tô Y Nhu từ trong lãnh cung ra ngoài, sau đó đôi gian phu này tiếp tục đồng hành cùng nhau.
Chỉ có điều Tô Y Nhu một lần nữa được sủng ái, trong lòng cũng mất hứng, lại càng ghen ghét Đường Vũ Khê, bởi vì nàng không cam lòng, nàng cảm thấy Đường Vũ Khê không cần nam nhân mới để lại cho nàng, nàng là người thất bại dùng đồ người khác bỏ đi. Nhưng Tô Y Nhu không có can đảm vứt bỏ Trần Thế Quân, việc duy nhất nàng có thể làm, chính là chờ cơ hội báo thù Đường Vũ Khê.
Hôm nay, Tô Y Nhu rốt cuộc đã tìm được cơ hội có thể công kích Đường Vũ Khê, cho nên nàng đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.
Cái miệng của Tô Y Nhu, thu hút thành công một nhóm người tới xem.
Tô Y Nhu thấy không ít người tụ tập, trong lòng thầm nghĩ lần này nhất định phải làm nhục Đường Vũ Khê một phen, để phát tiết oán hận chất chứa trong lòng lão nương bao nhiêu ngày qua. Thấy Đường Vũ Khê không nói gì, Tô Y Nhu vênh váo tự đắc nói:
- Cô giáo Đường, tại sao cô không lên tiếng, có phải tôi nói đúng rồi không!
- Cô nói bậy!
Đường Vũ Khê lạnh lùng nói, nụ cười phát rét. Nàng cũng không phải không muốn giải thích, nhưng nàng biết Tô Y Nhu là loại người thích dây dưa, càng giải thích, cô ta sẽ càng dính chặt.
Đây là bản lĩnh đặc biệt của người đàn bà chanh chua.
- Tôi nói bậy?
Tô Y Nhu tiếp tục hét lên:
- Đường Vũ khê, đừng giả bộ thanh cao với tôi! Có giáo viên nào giữa ban ngày kéo một học sinh không liên quan gì đi dạo trong tiệm bách hóa không? Cô muốn trâu già gặm cỏ non thì kệ cô, nhưng đừng đùa bỡn học sinh của mình. Những tiểu nam sinh thuần khiết, làm sao có thể là đối thủ của loại yêu tinh như cô?
- Y Nhu, đừng gây chuyện ồn ào ở đây nữa, chúng ta đi thôi.
Trần Thế Quân đứng bên cạnh khuyên một câu, hiển nhiên hắn vẫn ôm ảo tưởng với Đường Vũ Khê.
Ai ngờ, câu nói của Trần Thế Quân, giống như mồi lửa, hoàn toàn kích phát oán hận chất chứa trong lòng Tô Y Nhu, nàng oán độc kêu lên:
- Trần Thế Quân, phải gọi anh là Trần Thế Mỹ mới đúng! Thế nào, nhìn thấy tôi nói cô ta một hai câu, anh không nỡ sao? Ban đầu, khi anh theo đuổi tôi, cũng không thấy anh tốt với tôi như vậy, không ngờ tôi mới nói con hồ ly tinh này hai ba câu, anh đã không chịu nổi? Đáng tiếc, anh lấy lòng người ta có ích lợi gì, người ta căn bản không để ý tới anh, người ta thích tiểu đệ đệ cơ!