Sắc mặt Lăng Túc nhìn Vương Mông rất khó coi. Tất nhiên hắn biết Vương Mông đang nghĩ gì. Nhưng hắn là người khá tự kiêu. Hắn không thể nào để Vương Mông nghĩ như vậy được.
- Âu Dương! Âu Dương!
Bỗng nhiên, Hác Trì đang đứng trên một xe ngựa, sắp xếp lại chiến lợi phẩm chợt nhìn về một phía la lên. Luc này trong tay của hắn đang cầm một chiếc chiến cung màu tím đậm giơ lên cao. Hai đầu của chiếc chiến cung kia đều khắc hai con cú. Thân cung không rõ được đúc từ chất liệu gì. Toàn bộ thân cung ngoại trừ vị trí tay cầm ở giữa ra, không ngờ những chỗ khác đầy vết xước. Liếc mắt nhìn lại trông nó giống như hai thanh loan đao cổ quái ghép lại với nhau vậy.
- Ôi...
Từ phía xa vọng tới giọng nói của Âu Dương. Sau đó liền nhìn thấy một người trẻ tuổi cưỡi một con chiến mã màu đen chạy vội tới.
- Đây chính là người ngươi muốn tìm!
Lăng Túc chỉ tay vào Âu Dương, trong mắt của hắn đầy vẻ kiêu ngạo. Hắn thực đáng để kiêu ngạo. Bất kể ai có thể có được nhân tài như Âu Dương đều sẽ giống như Lăng Túc.
- Là tên tiểu tử này sao?
Vương Mông nhìn Âu Dương từ phía xa cưỡi ngựa chạy tới. Dù thế nào hắn cũng không thể tin nổi người này chính là Thần Xạ Thủ vừa nãy đã bắn ra vô số mũi tên thần kỳ như vậy. Hắn còn quá trẻ tuổi so với một Thần Xạ Thủ
- Tiểu tử sao? Hừ! Một mình hắn còn mạnh hơn toàn trung đội số 10 các ngươi!
Lăng Túc không hài lòng liếc mắt nhìn Vương Mông một cái. Lần này Vương Mông biết mình nói có chút thất thố. Bởi vì hắn phát hiện kỵ sĩ trung đội số 7 ở xung quanh đều nhìn hắn với vẻ không vui.
- Đến đây đến đây! Ngươi xem thử cái chiến cung này đi!
Lúc này, Lăng Túc đã đi tới bên cạnh Hác Trì. Vừa mới nhận lấy chiến cung trong tay Hác Trì, hắn cũng cảm giác được chỗ bất phàm của nó. Bản thân Lăng Túc cũng là một xạ thủ tốt. Khi cầm chiến cung này, bất kể là chạm tay vào hay chất lượng của nó, đều khiến hắn có một cảm giác hoàn mỹ đến không ngờ!
- Chiếc chiến cung thật hoàn mỹ!
Lăng Túc nói xong không ngờ cầm chiến cung trong tay chém xuống tay vịn của xe ngựa bên cạnh. Chiến cung vô cùng sắc bén xẹt qua tay vịn của xe ngựa giống như không gặp bất kỳ sự ngăn cản nào. Cái tay vịn xe ngựa to bằng cổ chân đã bị chiến cung này chém thành hai đoạn!
- Rất tốt! Đồ chơi này còn có năng lực cận chiến!
Không biết từ lúc nào, Vương Mông đã tới phía sau Lăng Túc. Tuy rằng hắn không hiểu rõ về chiến cung như Lăng Túc, nhưng không nghi ngờ, chiếc chiến cung màu tím trong tay Lăng Túc chắc chắn là một bảo bối.
Tiếng vó ngựa truyền đến. Âu Dương đã chạy đến nơi. Hắn xoay người từ trên ngựa nhảy xuống, sau đó nhanh chóng chạy về phía Lăng Túc đang cầm chiến cung trong tay.
- Thứ Kiêu Cung!
Lăng Túc cầm chiến cung trong tay, nói ra tên của nó.
- Ta xem một chút, đội trưởng cho ta xem một chút!
Thật ra Âu Dương đã sớm nhìn thấy chiến cung này. Đặc biệt là tình cảnh vừa nãy khi Lăng Túc vung chiến cung lên, không ngờ trực tiếp chém đứt tay vịn xe ngựa, khiến hắn có chút khiếp sợ. Hắn vẫn muốn tìm một chiến cung thích hợp. Ngày hôm nay gặp được một bảo bối như vậy, tất nhiên không thể buông tha.
- Cho ngươi!
Lăng Túc cầm chiến cung trong tay giao cho Âu Dương, Âu Dương nhận chiến cung, trong nháy mắt hắn có một loại cảm giác! Thứ Kiêu Cung này giống như làm ra cho riêng hắn vậy. Bất kể là trọng lượng hay cảm giác khi cầm, đều khiến hắn cảm thấy người và cung hợp nhất. Giờ phút này hắn cảm thấy Thứ Kiêu Cung chính là một phần cơ thể của hắn vậy.
Hắn đưa tay ra phía sau lưng rút một mũi Tam Lăng Tiễn từ trong túi đựng tên ra. Âu Dương cài tên kéo cung, quay về một gốc cây nhỏ cách đó chừng một ngàn mét nhắm bắn.
Dưới lực đàn hồi cường đại của của Thứ Kiêu Cung, Tam Lăng Tiễn bay ra. Gần như Âu Dương vừa buông tay ra, mũi tên đã bắn thủng cái cây nhỏ cách đó cả nghìn mét sau biến mất không thấy tung tích...
- Ta ngất!
Âu Dương kích động nhảy lên. Hắn không giật mình vì độ chính xác của Thứ Kiêu Cung, cũng không giật mình vì lực đạo của Thứ Kiêu Cung. Hắn giật mình chính vì tốc độ bắn tên của Thứ Kiêu Cung quá đáng sợ. Tốc độ này so với lúc hắn sử dụng chiến cung đã tăng lên gấp hơn hai lần. Hiện tại Âu Dương có chút nghi ngờ, liệu mình cầm Thứ Kiêu Cung trong tay, thế giới này còn ai có thể né tránh được mũi tên của mình hay không?
Thời điểm Âu Dương đang suy nghĩ về những điều này, Vương Mông lại đang bối rối! Khi hắn nhìn thấy Âu Dương nhận Thứ Kiêu Cung, hắn vẫn nghi ngờ người này có phải là Thần Xạ Thủ lúc nãy hay không? Khi thấy Âu Dương rút Tam Lăng Tiễn ra, trong mắt của hắn đầy vẻ nghi vấn.
Nhưng sau khi Âu Dương bắn ra mũi tên kia, tất cả nghi vấn này đã không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa! Một cái cây nhỏ cách xa ngoài một ngàn mét, cho dù là một Thần Xạ Thủ cũng không chắc chắn có thể bắn trúng mục tiêu. Huống gì Âu Dương còn sử dụng Tam Lăng Tiễn... Không hiểu nếu như Vương Mông biết Âu Dương đã khoét rãnh trên Tam Lăng Tiễn để tăng thêm uy lực, hắn có suy sụp hay không...
Nâng Thứ Kiêu Cung trong tay, Âu Dương cẩn thận giống như đang nâng một nữ tử mà mình yêu mến nhất. Nhìn bộ dạng hắn như vậy, một đám kị sĩ của trung đội số 7 thi nhau cười ha ha.
- Đội trưởng... Thứ này thuộc về ta sao?
Âu Dương biết Thứ Kiêu Cung này rất quý hiếm. Tuy rằng hiện tại đang cầm cung trong tay, nhưng hắn vẫn cẩn thận mở miệng hỏi dò Lăng Túc.
- Đương nhiên! Sau đó chỉ cần là ngươi có thể sử dụng chiến lợi phẩm một cách hiệu quả nhất là được rồi!
Lăng Túc vung tay lên nói. Theo Lăng Túc thấy, chiến cung như vậy cho dù là các Thần Xạ Thủ cũng không xứng để sử dụng. Nhưng Âu Dương lại khác. Âu Dương tuyệt đối xứng với Thứ Kiêu Cung này.
- Cảm ơn đội trưởng!
Tuy Âu Dương nói với Lăng Túc, nhưng ánh mắt của hắn lại từ đầu đến cuối không rời khỏi thân cung Thứ Kiêu Cung.
- Vương Mông!
Xử lý xong chuyện của Âu Dương, Lăng Túc lại đưa mắt sang nhìn Vương Mông. Thấy ánh mắt hắn chăm chú nhìn Âu Dương giống như đang nhìn tháy quái thú, Lăng Túc mở miệng nói:
- Hiện tại trung đội số 10 đang ở đâu?
Nghe thấy Lăng Túc nói vậy, Vương Mông cười khổ lắc đầu. Thật ra bọn họ đã bị bắt hai ngày nay. Trong thời gian hai ngày trung đội số 10 đi tới đâu, làm sao hắn biết được.
- Trung đội số 10 tổn thất thế nào?
Lăng Túc tiếp tục truy hỏi.
- Nếu như tính cả năm chúng ta, hẳn đã chết trận năm mươi người. Nhưng tính cả những người đã bị thương, lực chiến đấu còn lại của trung đội số 10 hẳn chưa tới một nửa. Ta nghĩ có khả năng bọn họ đã quay trở về...
Mặc dù Vương Mông có chút khó tiếp nhận chuyện năm người bọn họ bị bỏ lại, nhưng hắn biết nếu như hắn là người chỉ huy cũng sẽ chắc chắn lựa chọn như vậy. Biết rõ không thể làm mà vẫn làm, không phải là một tính toán thông minh.
- Tốt lắm, từ giờ trở đi, năm người các ngươi hợp nhất trở thành thành viên của trung đội số 7! Ngươi không có vấn đề gì chứ?