Cánh cửa lúc này đột ngột đóng sầm lại, cả người của Lý Bội Ân lại bị nhấc bổng lên, cô liên tục đánh vào vai của Tống Khâm vùng vẫy, anh như vậy là đang muốn khống chế cô cưỡng ép cô không cho cô đi, cũng một phần là vì cô gái này chẳng có chút gì gọi là ngoan ngoãn cả.
“Thả tôi xuống!”
Tống Khâm mạnh mẽ quăng cô xuống giường, anh không động vào cô nhưng ánh mắt trêu đùa đã không còn, cô lúc nào cũng biết cách chọc tức anh cả, chỉ muốn nhẹ nhàng đối xử với cô nhưng cô luôn tìm cách chống đối anh, sự lãnh lẽo bao trùm khắp căn phòng anh không để ý đến cô mà đi thẳng tới cửa.
“Chuyện của ba cô tôi sẽ giải quyết, còn chuyện cô không nghe lời tôi mà dám bước ra khỏi phòng đi đến gặp tên đó thì đừng trách tôi.”
Để lại một câu đe dọa rồi nhanh chóng rời phòng, Lý Bội Ân từ trên giường chạy nhanh tới muốn mở cửa nhưng ở bên ngoài đã bị khóa, cô liên tục làm loạn đập bể đồ đạc trong phòng để anh nghe thấy mà mở cửa nhưng Tống Khâm đã rời đi từ lúc nào.
Trong nhà lúc này chỉ còn cô và người giúp việc, Lý Bội Ân cảm thấy quá hối hận vì mình đã ký vào tờ giao ước, cô cũng hận bản thân được sinh ra trên cõi đời này, và điều cô hận nhất là gặp Tống Khâm, cả đời này của cô có chết cũng sẽ không bao giờ chấp nhận bỏ qua cho tên bại hoại đó, dù cho anh có trở nên tốt đẹp thế nào cô cũng chẳng nhẹ dạ mà bỏ qua cho anh.
“Tống Khâm, mau thả tôi ra!”
“Tên chó điên, anh có mở cửa hay không hả?”
Lý Bội Ân gào thét đến nổi đau rát cả cổ họng, cô bất lực ngồi khụy xuống sàn nhà, nhìn lại khắp căn phòng là một mớ hỗn độn, cô chẳng lẽ phải trói buộc bản thân ở lại bên cạnh anh ta cả đời sao? cô không tin là Tống Khâm không chán cô, đối với kẻ suốt ngày chống đối anh như vậy làm sao anh có thể chịu đựng được lâu dài.
Trong lúc này Tống Khâm, đang cố đi tìm người để hiến tim cho ba của Lý Bội Ân anh cũng nhanh chóng đến bệnh viện để đóng tiền phẫu thuật, số tiền rất lớn và vị bác sĩ ngày hôm qua cũng là người hướng dẫn anh đi đến chỗ đóng tiền, ông bắt đầu cảm thấy nghi ngờ về mối quan hệ của Lý Bội Ân và Tống Khâm, người đàn ông ngoài mặt giàu có lại có quyền này rốt cuộc có mối liên hệ thế nào với Lý Bội Ân.
Nhìn qua anh ta cũng là người cao ngạo, không biết từ lúc nào đã có một người đến để hiến tim, vị bác sĩ còn phải phát hoảng, Tống Khâm dặn dò bác sĩ.
“Phẫu thuật cho ông ấy đi, còn phát sinh thêm tiền cứ gọi cho tôi, đây là danh thiếp.”
Vị bác sĩ có chút tò mò hỏi.
“Cậu là người thân của bệnh nhân sao?”
Tống Khâm cười nhếch môi đáp.
“Là con rể của bệnh nhân, có gì không bác sĩ?”
Nghe qua vị bác sĩ liền choáng váng, Lý Bội Ân một cô gái hiền lành nhút nhát lại có một người chống lưng quyền lực giàu có như vậy, ông cũng không muốn xen vào chuyện của người khác nên nhận lấy danh thiếp rồi quay trở về phòng làm việc của mình.
Trong lúc này Tống Khâm biết rõ là Lý Bội Ân đang náo loạn ở nhà nhưng anh cũng hết cách rồi, anh không thể để cô đi cùng tên Khải Châu đó, dẫu biết như cô nói họ chỉ là bạn bè tuy nhiên ánh mắt của cậu ta dành cho cô không đơn giản chỉ là ánh mắt của người bạn, anh chắc sắp điên rồi, rõ ràng ban đầu anh rất tự tin rằng mình sẽ không bao giờ để tâm đến Lý Bội Ân, và cô cũng chỉ là món đồ chơi để anh giải tỏa tâm trạng.
Tại sao? càng ngày càng lún sâu như vậy? anh muốn cô phải hướng tâm tình về anh nhưng lại không hề cho cô một cái danh phận, và cũng không không đối xử dịu dàng với cô, như vậy là càng ngày đẩy cô xa mình hơn, Tống Khâm trấn tĩnh bản thân mình lại.
“Yêu ư? Mình mà yêu cô ta sao? không thể nào đâu, đó chỉ là cảm giác.”
Ngồi trên xe, Tống Khâm liên tục dày vò đầu của mình, giống như bị cuốn vào câu chuyện của Lý Bội Ân vậy, anh cần phải tỉnh táo lại không thể bị mê muội lún sâu, anh lái xe trở về nhà, công việc ở công ty cũng không màn đến nữa, anh lại chạy đôn chạy đáo để tìm người hiến tim cho ba của cô mất cả ngày trời rồi, đổi lại cô chẳng biết ơn lại còn ghét anh như kẻ tội đồ.
Người giúp việc thấy anh trở về như mừng rỡ chạy đếnvì từ nãy đến giờ không thể khuyên nhũ Lý Bội Ân được, với lại bên trong rất im lặng chẳng có lấy một tiếng động nên người giúp việc rất lo lắng sợ cô bỏ trốn hoặc là nghỉ quẩn.
“Thiếu gia cậu về rồi, tiểu thư...cô ấy không chịu ăn cũng không chịu uống, bên trong phòng rất yên tĩnh không biết cô ấy có sao không nữa.”
Nghe thấy vậy anh liền hớt hải chưa kịp cởi áo khoác đã phóng nhanh vun vút lên phòng liên tục đập cửa, mặc dù anh đã mở khóa cửa bên ngoài nhưng bên trong lần này đã bị chính Lý Bội Ân khóa lại, anh cũng bắt đầu cảm thấy có chút lo sợ liền lùi về phía sau lấy đà đạp mạnh vào cánh cửa.
Cánh cửa nhanh chóng bật mở, Lý Bội Ân lúc này lại ngủ sau trên giường làm anh lo lắng tưởng cô làm chuyện dại dột, nhìn thấy cô bình thản ngủ say như vậy cũng tốt rồi, nhưng nhìn lại khung cảnh xung quanh căn phòng toàn là đống đổ nát, anh quay lại nhìn người giúp việc rồi lên tiếng.