Hai người cưỡi Bạch hổ chạy qua vùng non xanh nước biếc tươi đẹp muôn vàn, chỉ chốc lát đã đến đích.
“Thần thú đúng là thần thú, tốc độ như vũ bão.” Diêu Viễn thầm cảm thán.
Khụ, Quân Lâm Thiên Hạ thì ngược lại, đang than thở tốc độ gì mà nhanh thế.
Nhược Vi Quân Cố vừa xuống khỏi lưng Bạch hổ đã nhìn thấy xung quanh có vài người, trên đầu đều có dòng chữ “Thiên Hạ bang”.
Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Bang chủ đưa chị dâu tới rồi?”
Ôn Như Ngọc: “Đã đoán được. ^_^”
Ngạo Thị Thương Khung: “Chị dâu, chụt chụt! Bang chủ đại nhân lập đội đi.”
Diêu Viễn không khỏi hoài nghi, vị phó bang chủ của bang Thiên Hạ này có phải nữ không vậy?
Sáu người nhanh chóng lập thành đội, đội trưởng là Quân Lâm Thiên Hạ.
Huyết Sa: “Lâu lắm rồi mới lên chơi, vừa thò mặt lên đã nghe thấy tin tức nặng ký như thế. Bang chủ đại nhân, hai người đã phát triển đến giai đoạn nào rồi?”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Đến giai đoạn tôi đây cầu bao nuôi, cầu vuốt lông, cầu mớm ăn.”
“…”
Quân Lâm Thiên Hạ vẫn bình tĩnh: “Vào phụ bản đi. Những người khác cứ đánh theo cách mọi khi là được. Nhược là lần đầu tiên đánh Đệ Nhất Phong, trước tiên cứ đi bên cạnh anh đã.”
Tất cả mọi người đều bị câu nói: “Đến giai đoạn tôi đây cầu bao nuôi, cầu vuốt lông, cầu mớm ăn” vừa rồi của bang chủ làm cho đứng hình tại trận, bao gồm cả Diêu Viễn.
Đại thần à, anh thật sự là vị đại thần lạnh lùng, cao ngạo trong lời đồn đấy hả?
Sau khi vào phụ bản, Diêu Viễn rất tự giác không nghĩ lung tung nữa, bởi vì Đệ Nhất Phong là phụ bản không thể đoán trước được điều gì của Thịnh thế: Con đường đến chỗ boss cuối không chỉ có một là còn không ngừng thay đổi, gặp được thứ gì thì đều trông chờ vào vận may của người chơi hôm đó mà thôi.
Có điều Diêu Viễn phát hiện vận may của Quân Lâm Thiên Hạ lại cực kì tốt…
Dưới sự dẫn dắt của Quân Lâm Thiên Hạ, cả đường đi hoàn toàn không gặp ao hồ, khói độc hay ác thú gì cả, chỉ có mấy con quái nhỏ với mấy cái bẫy vớ vẩn rất dễ đối phó. Mặc dù Diêu Viễn lần đầu tiên đi phụ bản Đệ Nhất Phong nhưng cũng có đọc qua tài liệu, cô chỉ có thể nói người này vận quá đỏ… Diêu Viễn còn nghĩ có khi xin thứ gì đó trên người Quân Lâm Thiên Hạ về làm bùa hộ mệnh có thể đảm bảo bình an, tai qua nạn khỏi, trừ tà diệt ma, không chừng đến cả vận đào hoa cũng tăng lên đôi phần ấy chứ?
Đây có phải người không vậy? Chuyện này quá là phi logic.
Không cần biết sự tồn tại của Quân Lâm Thiên Hạ có phi logic hay không, thời khắc này, Diêu Viễn vẫn còn một câu hỏi đang cần lời giải đáp.
Mặc dù lúc đầu cô chuẩn bị sẵn tinh thần đi cho đủ số, nhưng đến lúc phát hiện bản thân mình đúng là chỉ được thêm vào cho đủ số thật thì vẫn bị đả kích ít nhiều. Dù sao thì cô cũng được coi là cao thủ cơ mà, à, tất nhiên là không so sánh được với Quân Lâm Thiên Hạ và Ngạo Thị Thương Khung.
Diêu Viễn đau lòng phát hiện, cô đi sau Quân Lâm Thiên Hạ thì không chạm được vào một góc của con quái nào hết, thậm chí cô còn trở thành đối tượng được bảo vệ như Ôn Như Ngọc luôn rồi. Ôn Như Ngọc thỉnh thoảng còn có thể giúp bọn họ tăng nội lực, tăng máu gì đó từ xa, còn kiếm khách như cô, thứ nhất không thể tấn công từ xa, thứ hai là quái vừa mới tới trước mặt cô đã bị Quân Lâm Thiên Hạ một mình giải quyết sạch.
Thế là Diêu Viễn rất rảnh rỗi bắt đầu bày tỏ suy nghĩ với người tương đối rảnh rỗi: “Ôn Như Ngọc này, thật ra mấy người đưa thêm một acc mục sư chuyên trị thương nữa thì hợp lý hơn là dẫn theo kiếm khách đấy.”
Ôn Như Ngọc: “Ha ha… Lão đại có suy nghĩ riêng của mình mà.”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Ừ, tôi định thử xem dùng cách đao kiếm hợp bích liệu có được không.”
Ôn Như Ngọc: “…”
Ngạo Thị Thương Khung: “…”
Diêu Viễn nghĩ bụng, đao kiếm hợp bích? Ở đâu cơ? Từ lúc vào phụ bản tới giờ, kiếm của tôi còn chưa được vung lên lần nào đâu đấy.
Lúc này, đột nhiên có một tiếng gào thét từ giữa núi rừng vọng ra.
Hùng Ưng Nhất Hiệu vừa đuổi theo một con quái vào rừng, kết quả đụng trúng một căn thạch thất dưới lòng đất, một con quái cao cấp nhảy xổ ra ngoài.
Ngạo Thị Thương Khung: “Hùng Ưng chết tiệt, cậu làm cái quái gì thế?”
Hùng Ưng Nhất Hiệu vừa chạy vừa gào cứu mạng thất thanh.
Tất cả mọi người lập tức về vị trí theo nhiệm vụ và nhân vật của mình. Mục sư Ôn Như Ngọc, cung thủ Ngạo Thị Thương Khung, thuật sĩ Huyết Sa vừa lùi về sau vừa tấn công từ xa. Kiếm khách Nhược Vi Quân Cố, Hùng Ưng Nhất Hiệu và đao khách Quân Lâm Thiên Hạ thì hăng hái xông lên tiền tuyến, sáu người bận rộn tíu tít. Mà Diêu Viễn rốt cuộc cũng coi như “cầu được ước thấy”, thể nghiệm được đao kiếm hợp bích là thế nào. Không thể không thừa nhận nếu Quân Lâm Thiên Hạ không thi thoảng lại giúp cô chống đỡ thì chắc cô đã toi từ lâu rồi. Điều an ủi duy nhất là ít ra bản thân Diêu Viễn cũng xem như phát huy được chút tác dụng. Mà Quân Lâm Thiên Hạ quả thật rất mạnh, trong lúc bản thân chiến đấu nhẹ nhàng, thoải mái còn có thể giúp những người bên cạnh giảm bớt gánh nặng, rất có khí thế mãnh liệt dời non lấp bể. Diêu Viễn nhìn nam tử tóc bạch kim, đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ.
Đánh gần nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng giải quyết được con quái kia, sau đó toàn đội nghỉ ngơi rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Quân Lâm Thiên Hạ: “Nhược, qua bên chỗ anh.”
Diêu Viễn trả lời theo phản xạ: “Ừ.”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Bảo vệ bản thân thật tốt, những việc khác không cần lo.”
Ngạo Thị Thương Khung: “Giang thiếu gia dịu dàng chăm sóc người khác thế này thật đúng là hiếm thấy, hiếm thấy.”
Huyết Sa: “Giang? Bang chủ họ Giang à?!”
Ngạo Thị Thương Khung: “A, lỡ miệng rồi!”
Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Thương Khung, ngoài đời ông cũng quen lão đại à?! Như Ngọc với lão đại là bạn đại học, vì thế nên mấy người đều quen nhau hết cả, chỉ có tôi là bị xếp ra ngoài?”
Huyết Sa: “Cả tôi nữa.”
Ngạo Thị Thương Khung: “Đây là số mệnh cả rồi. ╮(╯▽╰)╭”
Diêu Viễn đang uống nước suýt chút nữa thì phun thẳng lên màn hình, cái icon kia thật đúng là…
Diêu Viễn quả thật rất nghi ngờ. “Ngạo Thị Thương Khung, thật ra anh là nữ đúng không?”
Huyết Sa: “…”
Hùng Ưng Nhất Hiệu: “…”
Ngạo Thị Thương Khung: “……”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Ha ha ha ha ha ha!”
Lần đầu tiên Diêu Viễn thấy Quân Lâm Thiên Hạ trả lời như thế thì có chút ngạc nhiên, có điều so ra mà nói, trong cả đám người thì phản ứng của Diêu Viễn là bình tĩnh nhất rồi.
Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Lão đại bị trộm nick rồi?!”
Huyết Sa: “Hiện tượng này tôi quả thật mới thấy lần đầu.”
Ngạo Thị Thương Khung: “Ha ha ha, quả nhiên vẫn là chị dâu lợi hại nhất! Có điều chị dâu à, tôi là con trai, đàn ông trăm phần trăm đấy!”
Diêu Viễn toát mồ hôi. “Khụ khụ, vậy chúng ta tiếp tục đi, đánh xong tôi còn bận chút việc.”
Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Chị dâu bận gì thế? Đúng rồi, chị dâu làm gì vậy? Không phải vẫn còn đi học đấy chứ? Hi hi, liệu có phải là một đại mỹ nữ không?”
Diêu Viễn cảm thấy anh chàng Hùng Ưng Nhất Hiệu này nói nhiều quá, có điều cũng thuộc dạng hiếm hoi nói nhiều mà không khiến người khác thấy ghét.
Nhược Vi Quân Cố: “Không phải.”
Huyết Sa: “Không phải học sinh? Hay không phải mỹ nữ?”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Được rồi, đánh tiếp nào.”
Từ đó về sau, về cơ bản mọi người chỉ bị giật mình hoảng hốt chứ không có gì nguy hiểm nữa.
Cuối cùng cũng tới được Hắc Sơn Động, nơi boss cuối trú ngụ. Ban đầu Diêu Viễn còn tưởng sẽ phải trải qua một trận chiến vô cùng khó khăn, dù sao cũng là cửa ải cuối cùng rồi, thế nhưng kết quả lại tốt hơn nhiều so với dự liệu, chẳng trách trong tài liệu cũng ghi boss cuối bất biến dễ đối phó hơn nhiều đám quái thiên biến vạn hóa trên đường đi. Đám cao thủ của bang Thiên Hạ phối hợp ăn ý, chưa đầy mười phút sau, Quân Lâm Thiên Hạ đã chỉ huy toàn đội đánh cho boss còn dưới mười phần trăm máu, hồi quang phản chiếu, sau đó kiếm khách và đao khách lùi lại, chỉ để hỏa lực tấn công từ xa tấn công liên tục. Cả quá trình từ lúc bắt đầu đánh boss cho tới lúc hoàn thành không quá mười lăm phút, trong đó Diêu Viễn chỉ giúp đỡ Quân Lâm Thiên Hạ và Hùng Ưng Nhất Hiệu có chút xíu, ra tay cũng được mà không ra tay cũng chẳng sao.
Bởi vậy đến khi bọn họ được đưa ra ngoài phụ bản, Quân Lâm Thiên Hạ giao dịch cho cô một món đồ, cô lập tức ấn “từ chối”.
Thứ Quân Lâm Thiên Hạ gửi qua là một món bảo kiếm cực phẩm, mặc dù không sánh được với Tuyết kiếm nhưng cũng có thể đứng vào một trong năm thứ hạng đứng đầu trong bảng kiếm khí.
Nhược Vi Quân Cố: “Thứ này đáng giá quá, Quân Lâm bang chủ, trong nhiệm vụ lần này tôi hoàn toàn chỉ đứng ngoài không tham dự gì, quả thật vô công chẳng dám thụ lộc. Anh… anh cứ tiện tay lấy cho tôi món gì đó là được rồi, thật ra không đưa gì cũng không sao.” Dù sao cô cũng nhận được thêm không ít kinh nghiệm rồi.
Quân Lâm Thiên Hạ: “Em cầm lấy đi, bên chỗ anh vẫn còn hai món nữa đã để lại cho bang rồi. Lần này cả linh thú và Tuyết kiếm đều không xuất hiện, lần sau lại dẫn em đi lấy Tuyết kiếm. Còn nữa, trước nay anh chưa từng thưởng theo công trạng.”
Vậy thưởng theo tâm trạng hả? Khụ, đại thần, anh kiêu căng phách lối như này, người nhà có biết không vậy?
Lại nữa, lần sau lại dẫn em đi lấy Tuyết kiếm? Lẽ nào lần này mục đích chính là đưa cô đi lấy Tuyết kiếm sao? Không đúng, không đúng, anh ta nói linh thú cũng không có rơi ra, hơn nữa ban đầu anh ta bảo đi đánh phụ bản để kiếm linh thú còn gì… nhưng vừa rồi đúng là anh ta đã nói “dẫn em đi lấy Tuyết kiếm” mà.
Diêu Viễn cảm thấy não mình hơi hỗn loạn rồi.
Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Bang chủ đang nói chuyện riêng với chị dâu đúng không, ừm ừm, hẳn toàn những lời đường mật nồng thắm.”
Huyết Sa: “Nhớ năm đó, bang chủ chúng ta đối với đám con gái phải gọi là không nhẫn nại, không yêu thương.” Dẫn đến việc có không ít người nghi ngờ bang chủ đại nhân nhà bọn họ thật ra là một yêu nhân, mãi cho đến khi Ôn Như Ngọc lấy thân phận bạn học đại học với bang chủ giơ tay thề thốt: “Cậu ta mà là con gái thì tiền tôi kiếm được toàn là phân thối hết!” thì mới dám khẳng định chắc chắn bang chủ là nam.
Ôn Như Ngọc: “Được rồi, được rồi, chúng ta đi thôi, đừng có làm phiền thế giới hai người của bang chủ nữa. Lỡ may bang chủ thấy chúng ta ngứa mắt, soạt soạt soạt mấy cái là đi đời cả lũ đấy! ^_^”
Nhược Vi Quân Cố: “Bang chủ của mấy người rất hung ác à?”
Một câu nói bất ngờ được thốt ra, và được đáp trả bằng một sự yên tĩnh bất thường.
Thật ra Diêu Viễn chỉ đang nghĩ… nếu anh ta rất hung ác, thế thì thứ anh ta đưa cho cô liệu có phải không thể từ chối không?
Không ai trả lời, chỉ trừ Quân Lâm Thiên Hạ: “Anh rất dịu dàng.”
Tiếp theo đó là thông báo mời giao dịch lần thứ hai đến từ Quân Lâm Thiên Hạ, lần này Diêu Viễn dứt khoát nhận luôn. Hiện tại cô đã có hai thanh bảo kiếm coi như không tồi, một thanh dùng một đồng vàng để mua, một thanh là được người ta thưởng cho, trông qua thì có vẻ may mắn đấy nhưng đằng sau đó là một câu chuyện lịch sử thấm đẫm máu và nước mắt…
Nhược Vi Quân Cố: “Quân Lâm bang chủ, lần sau anh có việc gì cần tôi giúp sức, tôi nhất định sẽ cố gắng. À, tất nhiên là nếu anh cần. Tôi thoát trước đây, gặp sau.”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Sau này, mỗi lần em lên mạng thì đến tìm anh.”
Nhược Vi Quân Cố: “Hả?”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Anh cần.”
Diêu Viễn rùng mình một cái, sau đó “bình tĩnh” thoát khỏi trò chơi… Đến khi nhìn hình nền với cảnh tuyết phủ trắng núi trên máy tính, cô vỗ vỗ mặt. “Bình tĩnh, bình tĩnh, yêu đương qua mạng gì gì đó là không chân thực chút nào đâu.”
Còn trong trò chơi, Ôn Như Ngọc: “Chị dâu đi rồi?”
Bọn họ đang đợi bang chủ lên tiếng nói gì đó, nhưng acc của Quân Lâm Thiên Hạ cũng chuyển thành màu xám, thoát rồi.
“…”
Huyết Sa: “Phu thê hai người lần lượt thoát hết rồi.”
Ngạo Thị Thương Khung: “Ha ha.”
Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Này Thương Khung, ông với lão đại quen nhau thế nào vậy?”
Huyết Sa: “Đúng thế, nói mới nhớ, mau khai báo thành thật. A Ôn và lão đại là bạn học đại học, thế còn anh thì sao? Không phải cũng là bạn đại học luôn chứ?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Tôi ấy mà, tôi làm thuê cho cậu ấy.”
Huyết Sa: “Lão đại là… trọc phú à?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Ha ha, quý tộc đó.”
Ôn Như Ngọc: “Lão Thương, cậu đừng nói bừa nữa, quý tộc làm quái gì có ở Trung Quốc? Có điều lão đại quả thật cũng chẳng phải hạng tầm thường.”