Người làm đứng cách đó không xa, bọn họ nói chuyện là có thể nghe.
Hạ Quý chột dạ, sợ bị nhìn ra hai người ở trong phòng làm chuyện xấu, ăn cơm thật nhanh rồi cho tay vào trong túi.
“Hạ Hạ, tay cậu không nóng sao?”
“Ai cần cậu lo?” Hạ Quý muốn bịt miệng Phó Dụ lại, cậu không thể ngậm miệng một chút sao?
“Đương nhiên tớ muốn lo cậu, cũng rất thích quản cậu!”
“…”
“Tớ về nhà.” Cậu thế này cô ở lại thế nào được nữa?!
“Bây giờ mới đầu giờ chiều, đừng về vội! Cậu có mệt không, ngủ trưa chút đi?”
“Tớ về nhà ngủ!”
“Cậu ngủ ở đây đi, tớ đảm bảo không làm phiền cậu!”
Hạ Quý đã nhận định Phó Dụ là con sói lớn, sao tin được lời nói của cậu?
“Tớ đi trước, tạm biệt.” Hạ Quý lấy túi định đi, Phó Dụ muốn giữ cô lại.
“Cậu vừa mới học bơi, không muốn luyện lại vài lần sao?”
Lời này của cậu cũng có lý.
“Bây giờ bên ngoài rất nóng, chúng ta lên tầng xem phim trước đã, xem xong lại bơi một lúc là vừa!”
Phó Dụ nói xong lập tức cướp lấy túi trong tay Hạ Quý, nắm tay cô lên phòng chiếu phim trên tầng 3, còn bảo người làm mang trái cây lên.
Phim điện ảnh là Phó Dụ chọn, người làm mang trái cây lên sau đó tắt đèn, chỉ còn ánh sáng trên màn hình lớn, Hạ Quý đành phải ngồi xuống xem phim, cũng không nói muốn về nữa.
Phó Dụ ngồi bên cạnh Hạ Quý, hai người ngồi trên sofa to rộng thoải mái nghiêm túc xem phim.
Hạ Quý nhìn trộm cậu một cái, cậu có vẻ thực sự nghiêm túc xem phim, vì thế cô nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy cậu đã trở về là Phó Dụ ngày thường chứ không phải con sói to Phó Dụ nữa.
Ngay từ đoạn giới thiệu đầu phim, Hạ Quý căn bản không biết đây là phim gì, chờ qua giới thiệu, thế mà lại là cảnh giường chiếu của nam nữ chính?!
Đây là phim gì vậy chứ? Cảnh nóng bỏng như vậy, trong nước cho phép chiếu sao?
Vốn tưởng rằng cảnh này chỉ diễn ra một lúc rồi thôi, không nghĩ tới còn lớn mật hơn, tiếng rên rỉ của nữ chính và tiếng thở dốc của nam chính hoà vào nhau, trong bóng tối, Hạ Quý lặng lẽ đỏ mặt.
Cô liếc Phó Dụ một cái, tên này không phải cố ý đấy chứ? Chính cậu còn xem đến vô cùng nghiêm túc, giống như không phải xem bộ phim tình yêu mà là đề Olympic Toán vậy.
Là cô suy nghĩ nhiều sao?
“Hạ Hạ, ăn dâu tây không?” Trong lúc Hạ Quý suy nghĩ miên man, Phó Dụ đưa một quả dâu tây tới bên miệng cô.
Hạ Quý vừa quay đầu lại đã đụng phải đôi mắt cậu, ánh sáng tăm tối trong căn phòng làm đôi mắt cậu quyến rũ mị hoặc hơn so với ngày thường, Hạ Quý theo bản năng há miệng cắn dâu tây.
Kết quả, Phó Dụ nhét cả quả dâu tây vào trong miệng cô, ngón trỏ cũng chui vào, ở trong khoang miệng mẫn cảm của cô đùa bỡn trái dâu.
Phó Dụ lại bắt lấy cổ tay cô, ngón trỏ không tiếp tục truy đuổi trái dâu nữa mà bắt đầu đùa giỡn đầu lưỡi cô.
“A… ưm ưm…” Trong loa truyền tới tiếng nam nữ chính rên rỉ, không khí trong phòng phim tăm tối đã trở nên ái muội.
Ngón tay cậu còn theo tiết tấu làm tình của nam nữ chính ra ra vào vào khoang miệng cô, giống như thứ ở trong miệng cô không phải ngón tay mà là côn thịt cậu.
Miệng Hạ Quý nhỏ, khoang miệng cũng không lớn, ngậm quả dâu tây trong miệng chỉ có thể tuỳ ý để cho ngón tay Phó Dụ thích làm gì thì làm.
Miệng cô không khép lại được, nước miếng lưu lại trên khoé miệng, xấu hổ đến đỏ bừng hai má, vẻ mặt giận dữ xấu hổ trừng mắt nhìn Phó Dụ.
Cô cho rằng biểu tình mình hung ác nhưng trong mắt Phó Dụ lại vô cùng đáng yêu mê người.
Khoé miệng khẽ nhếch chứa ngón tay của cậu, khuôn mặt phiếm hồng, ánh mắt mang chút tức giận làm trái tim cậu tê dại, một luồng khí nóng xông thẳng tới bụng, côn thịt mới phát tiết buổi sáng nhanh chóng cương cứng.