Phó Dụ một thân mồ hôi ngồi trên xe bảo mẫu, Phó Nhụy ghét bỏ mà nói, “Em thật xấu!”
“Còn không phải vì giúp chị dọn đồ?” Hạ Quý liếc mắt nhìn Phó Nhụy, sau đó đưa cho Phó Dụ một cái khăn giấy và chai nước.
“Cảm ơn.” Phó Dụ nhận lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán, sau đó từng ngụm uống hết nửa chai nước khoáng.
“Em trai giúp chị gái dọn đồ không phải chuyện đương nhiên sao?”
Hạ Quý không tiếp tục thảo luận vẫn đề này với Phó Nhụy, Phó Nhụy thích bắt nạt Phó Dụ, cô đã sớm biết, đồng tình nhìn cậu một cái.
Đôi mắt ngập nước của Hạ Quý nhìn mình, Phó Dụ nhìn thấy mà trong lòng khẽ rung rinh, biểu tình trên mặt cũng dịu dàng hơn.
“Đứa em trai này không hiểu phong tình, trừ đọc sách ra thì lợi hại chỗ nào chứ? Về sau chắc lại đến lượt tớ tìm vợ cho nó!” Phó Nhụy một chút cũng không cho rằng mình sai.
“Đọc sách mà thành tích không tốt thì không sao, nhưng mà không tìm được vợ lại khác, đây là chuyện liên quan đến đại sự cả đời!”
Hạ Quý và Phó Dụ tự động đóng lỗ tai lại, không nghe Phó Nhụy lải nhải nữa.
Xe dừng trước cửa nhà Hạ Quý, Phó Dụ xuống xe thu dọn đồ cho cô, “Không cần, để tớ tự mang vào cũng được!”
“Không sao.” Phó Dụ kiên trì mang tới phòng khách Hạ gia mới rời đi.
“Hạ Hạ, chút nữa tớ đón cậu, trang điểm xinh đẹp gợi cảm một chút, đêm nay chị đây mang em đi tìm người yêu!” Phó Nhụy hạ cửa kính xuống hô to với Hạ Quý.
Cô rất muốn che kín miệng Phó Nhụy, kêu lớn tiếng như vậy làm ai cũng nghe được!
“Tạm biệt!” Hạ Quý vẫy tay với cô rồi lên tầng.
Bố mẹ Hạ Quý là công chức nhà nước, về tới nhà bố mẹ còn chưa tan tầm.
Hạ Quý thu dọn đồ đạc một chút, thoải mái tắm rửa một cái, nằm trên giường bật điều hòa.
Cô muốn ngủ không muốn làm gì hết đâu!!!
Nhưng nghĩ tới Phó Nhụy, tinh thần cô không khỏi dựng lên, có thể tưởng tượng, nếu cô không đi, Phó Nhụy nhất định chạy tới nhà khóc lóc kể lể.
Vốn chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng một khi Phó Nhụy khóc lóc kể lể, tất cả mọi người sẽ cho rằng đây là chuyện kinh động trời đất, so với Mạnh Khương Nữ còn lợi hại hơn, có thể khóc đến mức làm Hạ Quý sụp đổ.
Hạ Quý nghỉ ngơi trong chốc lát mới thay quần áo, thời gian chờ đợi còn lấy bánh quy ăn.
Không bao lâu sau, bố mẹ tan tầm trở về, Hạ Quý nói cho hai người biết ý định của mình, “Tối nay Phó Nhụy tìm con đi chơi, chắc đêm nay con sẽ về muộn một chút ạ.”
“Được rồi, thi xong thì thả lỏng một chút.” Mẹ Hạ rất thoải mái.
Phó Nhụy dẻo miệng, mỗi lần gặp bố mẹ Hạ sẽ nói chuyện với bọn họ vô cùng cao hứng.
Quan trọng nhất là, một năm nay có Phó Dụ học chung, thành tích của Hạ Quý cũng có một nửa công lao là của cậu.
Bọn họ không phải lần đầu tiên ra ngoài chơi, bố mẹ Hạ cũng không phải quá lo lắng, mấy đứa trẻ này vẫn có chừng mực!
“Cháu chào cô chú.” Lúc này, Phó Dụ tới, “Cậu chuẩn bị xong chưa?”
“Đi thôi.” Chắc chắn Phó Nhụy lười đi lên, mỗi lần đều bắt Phó Dụ lên gọi cô.
Hạ Quý lên xe, ngồi bên cạnh Phó Dụ, bởi vì Phó Nhụy và Diệp Hâm sớm đã ôm nhau bên dưới.
“Hâm Hâm, mấy ngày thi em thật vất vả.” Phó Nhụy vùi trong lồng ngực Diệp Hâm làm nũng.
“Vất vả cho bảo bối của anh rồi.” Diệp Hâm bắt lấy tay Phó Nhụy hôn hôn, khuôn mặt đau lòng.
Phó Dụ và Hạ Quý sớm đã ăn cẩu lương thành quen.
Đang làm nũng với Diệp Hâm, lực chú ý của Phó Nhụy bỗng dưng đặt lên người Phó Dụ và Hạ Quý.