Hồ Bất Động luôn cho rằng triết học tình yêu của mình có chút khác thường, quái dị lại hơi biến thái, nhưng không ngờ rằng núi cao còn có núi cao hơn, nhà cao cũng có nhà cao hơn, so với sư thúc của mình, cô rốt cuộc cũng tìm thấy chút cảm giác tự hào mình giống mọi người bình thường.
Theo Hồ Bất Động thấy, có lẽ bởi Hạ Thiên Lưu sống trên núi quá lâu, hít thở không khí quá trong sạch, khiến bộ não anh có chút vấn đề. Cho nên, anh không thích cười, thích vẻ mặt lạnh lùng, yêu ngủ như mạng sống, không phân biệt được đường đi, là người có nhân duyên tốt, chỉ số phán tán hooc môn cao, thậm chí còn có đứa con trai vai vế còn cao hơn cả cô, những chuyện này đều có thể nhẫn nhịn.
Nhưng điều mà cô không nhẫn nhịn được là…
“Anh có hiểu thế nào là lãng mạn không?” Giọng nói của cô vì bóng tối trong rạp chiếu phim mà không thể không nén thấp xuống được.
“…” Anh chau mày, từ từ di chuyển ánh nhìn.
Rất tốt, biểu hiện tương đối mơ màng, ngây ngô, thuần khiết, cô hiểu ngay, trong cái đầu được cung cấp oxi quá đầy đủ của anh hoàn toàn không có khoảng trống cho hai chữ “lãng mạn” du dương uyển chuyển, dịu dàng như nước này.
Nếu không anh đã không mua một lúc hơn ba mươi chiếc bánh rán, sau đó nhìn cô cả đoạn đường từ cửa hàng bán bánh đến rạp chiếu phim, còn vô cùng nghiêm túc từ chối lời mời ăn cùng cô một cái, cô vốn dĩ định chu miệng lên giận dỗi nhưng trước ánh mắt dịu dàng của anh, cô lập tức bỏ ngay ý định đó, chỉ cặm cụi ăn bánh một mình.
Á! Anh có thể nào không nhìn cô như muốn nói, “ăn nhiều thêm chút nữa đi, không cần khách khí với anh” không? Cô biết anh chỉ muốn thể hiện mình đang rất vui vẻ, nhưng phương thức thể hiện sự vui vẻ của anh không thể bình thường một chút sao? Sao lại dùng bánh đập chết cô? Có thể coi là anh hùng hảo hán gì chứ, chẳng qua chỉ là món bánh bán ngoài vỉa hè thôi mà
Cô ăn đến mức muốn khóc mà không có nước mắt, hy vọng nhân viên rạp chiếu phim từ chối không cho mang đồ ăn bên ngoài vào, để cô danh chính ngôn thuận quẳng hết số bánh này vào thùng rác.
Nhưng anh chỉ cần cười với chị nhân viên rạp chiếu phim một cái, kết quả… vô cùng tàn khốc.
Thấy chị bán vé xem nhẹ nhiệm vụ, mắt nhắm mắt mở bỏ qua đống bánh nhìn mà muốn nôn của mình, cô chẳng cảm thấy cái bánh ngậy này “lãng mạn” ở điểm nào.
Nhưng nhân tố lãng mạn của cô lại phát huy đến cực điểm trong đêm tối, không từ bỏ cái hy vọng có thể nũng nịu anh một chút.
Cô khịt khịt chiếc mũi đáng thương cắn miếng bánh rán, nhìn nam nữ nhân vật chính trên màn hình đang bị đàn chó săn đuổi chạy khắp nơi, liền bĩu môi. “Nếu tôi bị đàn chó săn đuổi như vậy, anh có liều thân đến cứu tôi không?”
“…” Anh nghe vậy hơi bất ngờ, quay sang nhìn cô, nét mặt càng kì dị.
“…” Cô hiểu ngay ý của anh. “Không phải tôi muốn lấy chó ra để thử anh, chỉ là từ việc nhỏ có thể thấy được chuyện lớn. Từ việc nhỏ thấy được chuyện lớn, anh có hiểu gì không? Cũng giống như tôi hỏi anh, nếu tôi bị rơi xuống nước, anh có nhảy xuống cứu tôi không, hay tôi bị bắt cóc, anh có chịu đem hết tiền bạc ra chuộc tôi về không.” Những vấn đề thường thức cơ bản này, cô chắc chắn bà chủ câu lạc bộ đã dạy anh phải trả lời thế nào mới khiến phụ nữ vui lòng!
“Bắt cóc cô? Hừ!” Cười nhạt… phản ứng chẳng giống một trai bao chuyên nghiệp chút nào.
Cô hiểu rồi, anh yêu cô quá vụng về, anh không thấy mình như vậy là quá lộ liễu, không cho cô cảm giác an toàn, càng không cho cô cảm nhận được sự lãng mạn, mơ màng?
“Bây giờ tôi có được coi là bạn gái anh không?” Cô hối hận một chút được không?
“Tôi không cần thứ đó.”
“Hả? Thứ gì?”
“Bạn gái.”
“Phụt! Vậy tôi là gì?” Cô thở mạnh, cái gì… cái gì… cái gì? Cô còn chưa kịp hối hận, anh đã nhanh hơn cô một bước đá cô vậy sao? Không được, cứ coi như bây giờ anh ghét cô phiền phức, quan niệm về lãng mạn kì lạ, quan niệm tình yêu biến thái, muốn chia tay với cô, cô cũng không thể để anh chiếm thế chủ động. “Vậy tôi cũng không muốn cùng anh…”
“Cô là người phụ nữ của tôi.” Bạn gái nghe chẳng có chút uy lực nào, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể chạy mất, đổi cái mới, một cách gọi không ràng buộc. Anh ghét cách xưng hô “bạn gái” đó, trực tiếp thay bằng cách gọi mà mình thấy hài lòng, sau đó quay đầu một cái, nhìn cô ngây ra như gỗ cắn nửa miếng bánh rán.
“Cô nói cô không muốn cùng tôi cái gì?” Anh nhíu mày, không quên thắc mắc về câu nói còn bỏ dở nửa chừng của cô.
“Tôi… cái đó…” Cô ngẩn ra, cố lấy lại bình tĩnh, nhìn anh vừa chờ đợi câu trả lời của mình vừa tháo chiếc đồng hồ đeo tay mà anh chưa bao giờ thiếu khi tiếp khách ra. Trước đây ngay cả khi tiếp cô, anh cũng luôn đeo nó, nhưng hôm nay, anh tháo ra nhét nó vào túi áo khoác ngoài, dường như tuyên bố đoạn tuyệt mối quan hệ trước đây của họ. Cô không còn là khách trong hàng và anh cũng không phải trai bao nữa. Cho nên yêu cầu của cô, anh chỉ cần dùng cách mình thích mà chiều lòng cô là được, không cần thiết phải sắm vai một người xa lạ.
Anh không cười, không lấy lòng cô, chỉ chiều theo những yêu cầu của cô và dành cho cô nhiều hơn so với cô cần. Bất luận là cô muốn thứ gì, “bánh rán”, sự “lãng mạn” hay “tình cảm”, anh đều nhiều hơn rất nhiều so với cô tưởng tượng.
Nhưng mà, rất kì quái…
Cô thực sự không cảm thấy mình có chỗ nào khiến anh đặc biệt quan tâm. Từ ngày đầu tiên gặp cô anh đã không lấy gì làm ngạc nhiên, trái lại chính cô mới là người tự đa tình đến chảy nước miếng, sau đó, cô đối xử với anh cũng không có gì đặc biệt để khiến anh cảm động, thậm chí thỉnh thoảng còn kéo anh vào cuộc sống tình cảm phức tạp, rối rắm của mình, trong quan niệm của anh, cô nên bị loại khỏi danh sách những cô gái sinh ra trong gia đình gia giáo chứ. Lẽ nào anh quá để ý chuyện danh tiết, nhắm trúng người đầu tiên nhìn thấy anh khỏa thân? Chính là cô. Hồi ấy không hiểu sao cô lại chạy đến bên suối gội đầu? Đừng nói với cô anh trúng phải tiếng sét ái tình, một gã đầu óc không tỉnh táo trúng tiếng sét ái tình với một ni cô đầu cạo trọc lốc. Cho nên, anh chắc chắn là quá để ý chuyện trinh tiế
“Không phải anh thực lòng thích tôi đấy chứ?” Bản thân cô cũng muốn thuyết phục mình rằng cô là một tiểu ni cô đáng yêu, ai thấy cũng mến. Nhưng lật tung cả mớ kí ức mà đáng tiếc cô không thể tìm được điểm đáng yêu của mình.
“Thích!”
“Ồ!” Cô thuận miệng ồ lên một tiếng, lập tức sững lại, giờ mới kịp phản ứng lại câu trả ời của anh: “Hả?!”.
Tha lỗi cho cô vì phản ứng quá chậm chạp. Bất cứ ai khi nghe một anh chàng nói thích mình mà dửng dưng như hỏi “em ăn cơm chưa”, cho dù tình cảm của anh ta có là chân thành đi chăng nữa thì cũng sẽ phản ứng như Hồ Bất Động lúc này… Anh có thể dùng ngữ khí dửng dưng như không đó để nói với cô một điều mà đối với cô vô cùng quan trọng không?
“Chuyện từ khi… khi nào?” Cô kinh ngạc mở trừng mắt, nhìn anh như thể nhìn thấy chuyện lạ nhất thế giới.
Anh nhướn mày, lục lọi kĩ từng đoạn kí ức, lông mày dần dần nhíu lại, có vẻ như đang nghĩ chuyện gì rất phức tạp vậy. Được rồi, thích cô, đúng là chuyện rất đau đầu nhưng mà…
“Tôi đâu có hỏi anh mặt trăng cách trái đất bao nhiêu milimet, cũng không hỏi anh trên đầu có bao nhiêu sợi tóc, chẳng lẽ cũng khó trả lời vậy sao?”
“Không biết!” Bị cô thúc giục, anh ném ra một đáp án vô trách nhiệm.
“Này!”
“Hết phim rồi! Về thôi!” Anh nhìn mấy ngọn đèn mới được bật đèn, đứng dậy, quay người đi, không quên dặn dò: “Ăn hết, không được bỏ đi!”.
Cô chu miệng, chán nản tiếp tục xách túi bánh đứng cạnh anh, vừa giơ tay lên chợt thấy anh chìa tay tới, dường như rất tự nhiên, có thế chứ, đó là chuyện hiển nhiên mà, cô ngước nhìn những ngón tay hơi cử động của anh dưới ánh đèn, không nhẫn nại được nữa, lập tức mặt dày vô sỉ, dùng bàn tay đầy dầu của mình bôi bẩn bàn tay nõn nà, sạch sẽ của anh.
Bị mấy lớp dầu ngăn cách, hai bàn tay không nắm thật chặt được. Càng siết chặt càng dễ bị tuột ra, thế mà dường như anh chẳng hiểu gì, gắng sức kéo cô ra ngoài, mấy lần khiến cô tuột khỏi tay anh, đến khi anh rất không thoải mái quay đầu lại, cô mới thè lưỡi ra, dùng ngón tay ngoan ngoãn ngoắc vào kẽ ngón tay của anh, anh mới hài lòng khẽ than một tiếng.
Cô xoay người, cùng anh rời khỏi hàng ghế giữa, cúi nhìn sàn nhà, anh không hỏi cô có thích anh như thế này không, vì điều đó không quan trọng. Có thể anh đã biết, cô chắc chắn muốn lấp liếm vấn đề này, trốn tránh nó, cô chỉ vì một câu nói: “Tôi cũng không muốn ở bên cô”, mà suýt hét lên, so với cách trả lời thẳng thắn của anh thì thực sự kém rất xa.
“Bánh rán rất ngon!” Cô ở phía sau, nói nho nhỏ, dường như định ám chỉ điều gì đó.
Anh quay đầu lại mỉm cười với cô. Nụ cười không rạng rỡ như gắn bạch kim, chỉ hơi cong đôi môi mềm mại, quyến rũ của mình. “Ồ! Tôi thấy cô như sắp nôn ra rồi.”
“Anh cho ăn một lần nhiều quá.” Cô nhanh chóng thừa nhận.
“Muốn trả lại tôi sao?” Muốn anh cân nhác thu hồi lại một chút sao?
“Không cần! Tôi… tôi có thể ăn hết!”
“Toàn bộ?”
“Toàn bộ!”
“Một chút cũng không thừa lại?”
“Ừ, ừ!”
“Thích không?”
Cô chỉ chiếc túi trên tay mình, anh là muốn nói đến bánh rán, không phải là thứ gì khác sao?
Anh nhướn mày, không khẳng định cũng chẳng phủ định, im lặng không lên tiếng.
“Thích… thích.”
So với sự thẳng thắn của anh, cô dường như uyển chuyển quá mức khiến người ta khinh bỉ nhưng cô bây giờ chỉ mới tu luyện đến trình độ này mà thôi, chấp nhận.
“Cô thích là được rồi.”
Anh không nói gì thêm nữa, tiếp tục nắm tay cô đi ra khỏi
“Anh chưa bao giờ yêu ai sao?” Cô nghi ngờ hỏi một câu.
“Thì đã sao?” Nghi ngờ sự trong sạch của anh, vào lúc này?
“Không, chỉ là cảm thấy… có lúc anh quan tâm đến mức khiến tôi nổi da gà.” Không phải công việc của anh là “tư vấn tâm lý phụ nữ sao”? Trái tim nhỏ bé của cô chắc chắn anh hiểu như lòng bàn tay. Đúng là anh từng chạm vào rồi có khác. Sự đụng chạm thân thể hóa ra thần kì như vậy.
“Cô thích là được rồi.”
“…” Anh nói thích cô sao? Nhưng đúng là cô rất thích.