Trương Linh Ngọc gọi điện thoại cho Ngũ Kha Phương, mới biết thì ra bà đang họp ở tổng công ty Tùng Cơ Đài Loan
Khi cô và Nhạc Hiên Lam đi tới đại sảnh dưới lầu công ty Tùng Cơ Đài Loan, không nhịn được lại lo lắng, cô kéo Nhạc Hiên Lam.
“Tớ thấy......” Trương Linh Ngọc nói quanh co, “Một lát đừng nói với mẹ tớ mối quan hệ của hai chúng ta.”
“Tại sao?” Nhạc Hiên Lam kỳ quái nhìn cô.
Từ lúc bắt đầu ra quyết định đó, anh không chần chừ chút nào.
“Chỉ cần nói với bà, tớ không có ý định rời khỏi Đài Loan, cái này được không?” Cô cũng đã đến tuổi tự mình ra quyết định rồi, không cùng mẹ đến Paris cũng không có gì ghê gớm.
“Nhưng tớ định nhân tiện nói với bà ấy chuyện hôn sự của hai chúng ta.” Anh làm dáng vẻ như đương nhiên.
Trương Linh Ngọc hất tay của anh ra, kiên quyết nói: “Không được, cậu không thể nói, tớ còn chưa nói muốn gả cho cậu.”
“Cậu muốn đổi ý?” Nhạc Hiên Lam cười nho nhã, làm người qua đường không biết hành động lúc này của anh có điểm khả nghi, ánh mắt như ác ma chỉ có Trương Linh Ngọc là thấy rõ.
Trương Linh Ngọc chợt nghĩ, nếu như Nhạc Hiên Lam sinh ra ở thời cổ đại, làm bọn cướp, khi cướp bóc làm chuyện không đúng còn cười đến làm người ta như tẩm gió xuân…
Anh ôm Trương Linh Ngọc ở trong lòng mình, cúi đầu giống như cắn vào lỗ tai cô.
“Cậu cảm thấy lúc ở trên đường tớ sẽ hết cách với cậu sao?” Dứt lời, anh hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt chằm chằm của người đi đường, hôn rồi lại hôn trên lỗ tai cô, làm cô mặt đỏ tim đập nhanh, sau đó một tay bất ngờ trượt vào trong quần áo cô.
Trương Linh Ngọc đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa giận, đè nén tính cáu kỉnh nhưng cũng phát tác, cô thở phì phò đẩy anh ra.
“Cậu bệnh à, tại sao tớ nhất định phải gả cho cậu?”
Đúng vậy, cô rất thích anh, thậm chí muốn ở bên cạnh anh mãi mãi, nhưng bây giờ anh lại vì chủ nghĩa đàn ông của mình mà nổi loạn muốn cưới cô… Hay là nên nói, là anh bị làm hư, giống như đứa trẻ tùy hứng, lúc nào cũng tự mình tính toán, người khác có ý kiến thì anh sẽ đùa giỡn đến tức!
Nói cầu hôn cái gì, kết quả ngay cả chiếc nhẫn, hoa tươi cũng không có......
Trương Linh Ngọc phồng má, xoay người không muốn để ý đến anh.
“Cậu không lấy tớ, chẳng lẽ muốn lấy người khác?” Nhạc Hiên Lam tức giận xoay người cô qua, “Tớ không cho phép.”
Nghĩ đến hình ảnh cô dựa vào trong ngực đàn ông khác… Không! Sao loại hình ảnh này có thể tồn tại? Trong lòng anh chua xót ngất trời, lại không nỡ làm cô khóc, vì vậy trên mặt lại lộ ra vẻ mặt cố tình gây sự, tựa như đứa bé.
Trương Linh Ngọc trợn to mắt, chưa từng thấy người đàn ông nào ngang ngược không phân biệt phải trái, lại vô cùng tùy hứng như thế.
Còn nữa, anh không làm diễn viên thật sự đáng tiếc, sắc mặt biến đổi còn nhanh hơn lật sách!
“Tớ muốn gả cho ai còn phải nói với cậu sao? Cậu là gì của tớ?” Không nói không tức giận, càng nói càng tức giận, cô nổi giận đập vào lồng ngực của anh, “Tại sao tớ phải gả cho cậu? Không gả thì trời cũng không có sập xuống, đất cũng không có nứt ra.”
Nhạc Hiên Lam bật cười rồi, bị logic của cô làm cho dở khóc dở cười.
“Tại sao nhất định trời phải sập xuống, đất phải nứt ra, mới không gả không được? Hai người chúng ta ở chung rất vui vẻ, để vui vẻ kéo dài tiếp tục là chuyện rất tự nhiên, có liên quan gì đến chuyện long trời lở đất?”
Nói không sai, nhưng...... Vẻ mặt của Trương Linh Ngọc ai oán ngập ngừng nói: “Nào có ai cầu hôn mà ép buộc? Cậu lại không theo đuổi tớ, ngay cả hẹn hò cũng không có…”
Khóe miệng Nhạc Hiên Lam càng cười rộng hơn, thật là con mèo ngốc này vừa làm anh buồn cười vừa đau lòng.
Thì ra là nói nửa ngày, chính là cô để ý cái này?
“Tớ biết rồi, là tớ không đúng.” Anh vươn tay xoa tóc của cô, hôn một cái lên trán của cô, “Dù sao tớ có thể dành thời gian cả đời để theo đuổi cậu, đến khi nào cậu đồng ý gả cho tớ thì thôi.”
Cho dù cô không đồng ý, anh cũng cần phải vừa đấm vừa xoa, cứng rắn ép cô phải đồng ý! Trong lòng Nhạc Hiên Lam lại tùy hứng gian trá như ác ma thầm nói.
Mặt của Trương Linh Ngọc đỏ lên.
Những lời này, cô có thể xem như là ước hẹn của anh đối với cô cả đời không?
“Bây giờ, có thể đi vào chưa?” Nhạc Hiên Lam cười hỏi.“Chờ một chút.” Cô lôi kéo tay của hắn, “Cậu phải đồng ý trước với tớ, tạm thời vẫn không thể nhắc với mẹ chuyện của hai chúng ta, cậu cũng biết đến bây giờ bà vẫn chưa tha thứ cho cậu, tớ sợ đến lúc đó chuyện sẽ càng hỏng bét.”
“Tớ biết rồi.” Nhạc Hiên Lam cười nắm lấy tay của cô, “Nghe lời cậu, đi thôi!”
“Nói cách khác, con không muốn cùng mẹ trở về Paris?” Ngũ Kha Phương cắt ngang lời nói của Trương Linh Ngọc.
Tùng Cơ chuẩn bị cho Ngũ Kha Phương một phòng làm việc và phòng nghỉ ngơi cá nhân, dù sao cũng là công ty cấp thế giới, Trương Linh Ngọc chỉ cảm thấy đứng ở phòng làm việc lớn như vậy nói chuyện, giống như sẽ có âm vang lại.
“Con rất thích công việc hiện tại của con.” Trương Linh Ngọc cố gắng không để mình lùi bước, Nhạc Hiên Lam nắm chặt tay của cô, tựa như cho cô thêm dũng cảm.
“Mẹ cho con cơ hội tốt để phát triển, con lại tình nguyện ở lại bên cạnh cậu ấy cả đời để làm trợ lý nhỏ sao?” Ngũ Kha Phương cũng không tức giận, nhưng cũng vô cùng uy nghiêm nói.
“Con không giống với Hiên Lam, vốn không có thiên phú gì.” Trương Linh Ngọc ngập ngừng nói.
“Nếu như bác lo lắng Linh Ngọc sẽ bị ức hiếp, vậy bác cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy.” Nhạc Hiên Lam xen vào nói.
“Chăm sóc?” Ngũ Kha Phương cười lạnh, “Vậy cậu có biết, ngày hôm qua cậu nghỉ phép, nó ở phim trường bị người ta gây khó khăn như thế nào không? Cái này gọi là chăm sóc? Ai biết sáu năm qua cậu chăm sóc thế nào?”
Mặt Nhạc Hiên Lam đầy nghi vấn nhìn về phía Trương Linh Ngọc.
Ngày hôm qua lúc anh không ở đây, đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao không nói cho anh biết?
Trương Linh Ngọc vội vàng đổi chủ đề, “Những chuyện đó con đều có thể ứng phó......”
“Con tiếp tục ở bên cạnh cậu ấy, thì mãi mãi chỉ là người không biết gì.” Ngũ Kha Phương ngắt ngang lời cô.
Trương Linh Ngọc khổ sở cúi đầu xuống.
Ngũ Kha Phương luôn lấy tiêu chuẩn của mình mà ước lượng người khác, bà là một nữ cường, có tài, có trí tuệ, cho nên Trương Oánh San hợp với tiêu chuẩn của bà, mà Trương Linh Ngọc lại không được.
“Linh Ngọc có sở trường của cô ấy, trong phòng làm việc không có ai giống như cô ấy, làm trợ lý của phòng làm việc vô cùng hoàn mỹ.” Nhạc Hiên Lam mở miệng nói, vừa phản bác Ngũ Kha Phương, vừa an ủi Trương Linh Ngọc.
“Đó là bởi vì nó luôn phối hợp với cậu… cậu có từng hỏi nó có mệt hay không chưa?” Bà nhìn thấy rất rõ ràng.
“Độ phối hợp cao, ít nhất cũng được xem là một sở trường.” Trương Linh Ngọc nhỏ giọng nói.
Nhạc Hiên Lam vì lời nói kia của Ngũ Kha Phương mà trầm mặc.
Chưa từng có một người chịu được lúc anh làm việc có thái độ khiêm khắc mất hết tính người, trừ Linh Ngọc ra, không có trợ lý nào ở bên cạnh anh hơn 1 tháng… Bởi vì trên thế gian này, không có ai có thể giống Linh Ngọc, ngây ngốc ở lại bên cạnh anh, hoàn toàn suy tính cho anh đầu tiên.
Ngực Nhạc Hiên Lam căng thẳng, mới phát hiện thì ra mình ích kỷ nhường nào.
Năm đó anh từng nói, Linh Ngọc cần anh bảo vệ, vậy mà hôm nay anh chỉ cố làm theo ý mình tiến về phía trước, lại quên quay đầu lại nhìn người mà anh từng nói phải bảo vệ…
Ngũ Kha Phương day day huyệt thái dương, vừa không muốn Trương Linh Ngọc tiếp tục ở lại bên cạnh Nhạc Hiên Lam, bà vừa phải hao tổn tâm trí vì chuyện tuyển chọn, bà thoáng nhìn tài liệu trên bàn, chợt có một biện pháp.
“Con muốn ở lại Đài Loan, mẹ không phản đối, nhưng ít ra phải có chút thành tựu.”
Ngũ Kha Phương đưa một xấp tài liệu và giấy báo danh cho cô.
“Mẹ cho con cơ hội lần này, đúng lúc lần này Hi Nhã sớm định cử ra ba vị tuyển thủ, có một người đã rút khỏi, con bổ sung vào chỗ của cô ấy, chỉ cần có có thể tiến vào top 3, mẹ sẽ để con ở lại.”
Top 3? Trương Linh Ngọc ngẩn người, nhìn giấy báo danh Ngũ Kha Phương đưa cho cô.
“Này, chuyện này......” Cô nghẹn họng nhìn trân trối, một hồi lâu cũng không nói nên lời.
Nhạc Hiên Lam cũng nhíu mày, “Cô ấy hoàn toàn là người ngoài nghề, sao phải tham gia cuộc tuyển chọn model của Hi Nhã?”
“Con gái của Ngũ Kha Phương tôi, dĩ nhiên trời sinh cũng là người bước đi trên thảm đỏ.” Ngũ Kha Phương nói tiếp: “Nếu như con không tin, thì ngoan ngoãn cùng mẹ trở về Paris, mẹ không thể nào để con ở Đài Loan lêu lổng cả đời.”
“Cô ấy sẽ không lêu lổng cả đời, tôi muốn......” Nhạc Hiên Lam chưa kịp nói chữ “cưới”, thì Trương Linh Ngọc lập tức cắt ngang lời của anh.