Trời đã vào thu, cây lộc vừng trong khuôn viên đã bắt đầu ngả màu, trời còn âm u, tờ mờ hơi sương. Cảnh Nghi ngồi co mình trên ghế ở ban công phòng ngủ, mái tóc dài xõa xuống che nửa mặt mà cô cũng chẳng muốn vén lên. Đôi mắt mệt mỏi, quầng thâm bắt đầu xuất hiện, trong tròng mắt còn có cả những tơ máu.
Tiếng xe đi vào khuôn viên biệt thự, nhìn đồng hồ hơn 6 giờ sáng, khóe môi khẽ nhếch lên ánh cười chua xót. Hắn lại qua đêm với người đó bây giờ mới về.
Chẳng mất bao lâu, Cảnh Nghi nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng bước chân của hắn vào phòng. Mùi nước hoa đặc trưng của hắn quyện với mùi nước hoa phụ nữ khiến cho cổ họng cô thoáng khó chịu.
- Sao em dậy sớm thế?
Cảnh Nghi không quay lại, vẫn cuộn tròn người trên ghế.
- Tôi vẫn đang ngủ.
Cô nghe thấy tiếng hắn vứt chiếc áo vest trên thành ghế, âm thanh bước chân mỗi lúc một gần, cô vờ nhắm mắt.
Hơi thở ấm áp của hẳn phả lên mặt, cô biết hắn đang ở rất gần. Mùi hương trên người hắn càng khiến cô khó chịu.
- Thời tiết lạnh rồi, để tôi đưa em vào giường.
Hắn vừa chạm được tay vào người, cô đã gạt ra, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn hắn.
- Tôi đã từng nói khi anh động vào người đàn bà khác thì đừng động vào tôi cơ mà.
Động tác của hắn khựng lại, đôi mắt ôn nhu đã ngay lập tức biến sắc, đáy mắt đen kịt không giấu đi sự tức giận của mình.
Cảnh Nghi đã quen như vậy, cô chẳng chút sợ sệt bỏ chăn khỏi người, thả chân trần của mình sang phía đối diện chiếc ghế để tránh chạm vào hắn. Cô rất ghét mùi vị đàn bà trên người hắn, dù hắn biết cô ghét nhưng lại mang nó về nhà, chẳng phải muốn chấm dứt với cô sao.
Nhìn theo vóc dáng cao gầy siêu vẹo đi về giường, trong lòng hắn không khỏi có cảm giác khó chịu. Hắn ghét nhìn thấy ánh mắt khinh miệt, ngang ngạnh không biết sợ của cô.
Cảnh Nghi lên giường, kéo chăn che kín người chỉ thò ra đỉnh đầu. Cô không muốn nói chuyện, muốn trốn tránh ánh nhìn của hắn. Cô ta đã trở về, vì sao hắn không thẳng thắn nói chuyện để rời đi, vì sao còn cứ muốn giữ cô lại.
Rất nhanh, cô nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm. Cả đêm không ngủ được, đầu đau nhức nhưng bây giờ cô cũng không thể ngủ. Cô đã nhiều lần muốn nói với hắn li hôn nhưng lời nói cứ ra khỏi miệng lại bị nén lại. Chẳng biết vì điều gì? Chẳng lẽ cô vẫn sợ hắn.
Bỏ chăn khỏi mặt, thấy hắn đi ra, cô ngồi dậy, dựa lưng vào giường. Hắn chỉ quấn một chiếc khăn, cô thẩy cổ hắn, cả lưng đầy vết yêu đương. Có nhắm mắt cô cũng biết hắn đúng là ở bên cạnh cô ta.
Hắn mở tủ chọn lấy áo sơ mi mặc vào người, tiếng va chạm của những chiếc cúc trắng bạc lạnh lẽo. Cô ngồi ôm gối, tựa cằm lên đầu gối, giọng nói nhàn nhạt.
- Chúng ta li hôn đi.
Nói ra, trong lòng cô như có một con sóng vỗ, một cảm giác sợ hãi xâm lấn nhưng lại cố tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Động tác cài cúc áo của hắn dừng lại, đôi mắt hung ác quay sang nhìn nhưng cô lại tránh nó.
- Ai cho cô được nói lời ấy.
Cảnh Nghi nhướng mi mắt, chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy hắn đang tức giận. Đúng thôi, người như hắn làm sao lại để cô mở lời đòi chia tay trước.
- Tôi hỏi ai cho cô lá gan ấy.
Cô lờ hắn đi, vừa định nằm xuống thì hắn hất tung cái chăn xuống đất, túm lấy hai chân cô kéo sát ra giường mặc cô giẫy dụa. Cả người hắn đổ lên cô. Bàn tay to lớn nắm lấy cằm cô như muốn bóp vụn, buộc cô phải nhìn thẳng vào hắn.
- Cô ta về rồi không phải sao? Tôi trả tự do cho anh về với cô ta.
Khóe môi hắn khẽ vén lên khinh bỉ, ánh mắt như có một tầng sương bao phủ.
- Cô nghĩ mình có thể nắm được tự do của tôi sao? Tôi đã nói khi nào tôi chơi chán cô thì cô sẽ được tự do.
Cảnh Nghi hét lên.
- Anh còn muốn sao nữa, không phải anh đã chán tôi rồi sao? Anh vì cái gì mà biến tôi thành nô lệ như vậy hả?
Bàn tay hắn càng bóp chặt cằm cô đến méo mó, đau đến mức nước mắt muốn trào ra nhưng cô không muốn khóc trước mặt hắn. Hắn không xứng đáng để cô rơi nước mắt.
- Li hôn sao? Người nói ra phải là tôi chứ không phải là cô.
Nói rồi, hắn hung hăng hôn lên môi cô. Cảnh Nghi cố sức vẫy, không chịu mở miệng. Hắn cắn lên khóe miệng bắt cô phải mở ra để cho hắn được tự do hôn. Cô điên cuồng muốn cắn vào lưỡi hắn nhưng làm sao hắn cho cô thỏa mãn được. Cứ mỗi lần cô làm hắn điên lên thì hắn chẳng bao giờ nhẹ nhàng.
Chiếc váy ngủ bị kéo lên đến đỉnh đầu, giữ kẹp tay cô lại. Cả thân thể trần trụi hiện ra trước mắt, hắn hung hăng vùi đầu trên ngực cô vừa hôn vừa cắn mặc cho cô ra sức đẩy.
Sức lực của cô gần như cạn kiệt, cô mặc kệ hắn làm gì thì làm. Dù cô có chống đối thì cũng chẳng làm hắn ngừng lại. Cả người bị nghiền nát đến méo mó. Hắn thô lỗ đi vào, Cảnh Nghi thấy cả người như bị xé toạc, đau đớn đến phát tiết. Cô muốn với tay lấy cái đèn kia đập vào hắn nhưng rồi bàn tay lại khựng lại. Cô sẽ chẳng thoát được hắn trừ khi cô dám giết người.
- Em xem, chỉ có cơ thể của em mới làm tôi thỏa mãn thế này.
Càng phản đối, thân dưới của cô càng bóp chặt lại khiến hắn thở dốc, mỗi lúc lại càng cuồng bạo hơn trong cơ thể cô. Hắn như vậy nhưng với cô một chút cảm giác cũng không có, cả người chỉ toàn đau đớn đến thịt nát xương tan.
Hắn nhìn cô phản đối lại càng khó chịu, hận không thể xé nát cơ thể cô dưới thân mình. Chẳng lẽ, ở bên hắn cô khó chịu đến thế, không làm khó hắn không được sao? Cô muốn gì hắn đều cho nhưng sao cô lại không biết điều mà luôn bày ra vẻ mặt bất cần.
Hắn giữ lấy mặt cô mà hôn cuồng nhiệt không cho cô được phép quay đi. Cả người nóng như nung trong lò lửa. Hắn cũng không biết, vì sao với cô, hắn lại trở nên cuồng dại, si mê đến như vậy?
Cảnh Nghi chẳng còn sức mà cãi, cô nằm sấp trên giường, toàn thân run rẩy. Hắn tiếp tục mặc quần áo, trước khi đi còn ném lại câu nói.
- Muốn li hôn sao? Đến nghĩ thôi em cũng đừng có mơ.
Cô nghe tiếng động cơ xe lại xa dần, hắn đã rời khỏi nhà. Lúc này, cả người mới run lên không ngừng. Cô đã từng nghĩ cô và hắn sẽ có quan hệ tốt hơn, đã có thể cùng nhau sống nhưng chỉ là ảo tưởng thôi. Khi tim vừa lên nhịp thì lại bị hắn moi ra, chà đạp đến thương tích đầy mình. Cô muốn li hôn...làm sao để hắn chịu li hôn đây?