editor Cát
Thời gian buổi chiều thật tốt, bọn họ cứ ngồi như vậy ở chỗ đó không nói lời nào. Trong không khí phảng phất hương hoa khiến lòng Nhược Tuyết càng thêm nặng nề.
Mới vừa rồi lời của Nhan Thanh Uyển, anh đều nghe được chứ? Anh nói anh muốn cùng cô nói chuyện sao lại không mở miệng? Giữa bọn họ còn có gì để bàn bạc sao?
"Lương Úy Lâm. . . . . ." Thanh âm nhẹ nhàng rốt cuộc đánh vỡ sự yên lặng trong phòng, Nhược Tuyết là người lên tiếng trước. Cô thừa nhận mình thua, đã nhiều năm như vậy ở trước mặt anh cô không hề có chút tỉnh táo.
"Muốn cùng anh nói cái gì."
“Em hi vọng anh quên những lời dì Nhan vừa nói đi.” Cô nâng con mắt lên trấn tĩnh nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nghiêm túc, khiến cho lòng người đàn ông tỉnh táo trầm ổn lại trầm xuống.
Ý của cô nói là cô không muốn kết hôn với anh?
"Là thật." Cô nghiêm túc nói với anh: "Chúng ta không cần thiết vì đứa bé mà hy sinh như vậy, cho nên em sẽ ở lại bên cạnh anh, chỉ là muốn bồi Đồng Đồng cùng nhau lớn lên. Em trước kia. . . . . . Là quyết định chủ ý ở trong lòng hận anh cả đời, có một số việc hiện tại em đều không muốn nhớ tới. . . . . . Nhưng bởi vì có Đồng Đồng, em không muốn hận anh, nhưng em đã không có cách nào ở cùng một chỗ với anh."
"Cả đời quá dài, quá dài. . . . . ." Trong nháy mắt, mắt đỏ mắt lên, lệ dâng trong khóe mắt, nghẹn ngào nói tiếp: “Nếu như tương lai anh cùng với người khác kết hôn, em sẽ rời đi, ân oán giữa chúng ta kết thúc tại đây, chúng ta sẽ không ai nợ ai….chỉ trừ, có thể để cho em thường xuyên gặp Đồng Đồng…”
Cô đem những suy nghĩ trong lòng mấy ngày qua nói ra, trải qua ngọt bùi đắng cay, theo tiếng nói dồn lên trái tim làm cô hít thở không thông, nước mắt trào ra.
Tổn thương năm đó, làm cô đau đớn ròng rã ba năm cho đến bây giờ không thể quên, cho nên đã sớm quyết định, cuộc đời này cách xa người đàn ông này nhưng cuối cùng cô không dứt bỏ được con gái mình.
Nhưng cho dù là vì con gái muốn ở cùng anh, cô hi vọng hai người có thể coi như người xa lạ không can thiệp chuyện của nhau.
Có thương, có đau lần thứ nhất như vậy cũng đủ rồi… Cô sợ vẻ mặt lãnh khốc của anh, tàn nhẫn tổn thương, cô sợ đời này mình sẽ không được bình an vì những vết thương trong quá khứ, cô sợ.
Hai mắt Lương Úy Lâm nhìn thẳng vào người phụ nữ nhỏ trước mắt khóc đến lệ đẫm như mưa, hồi lâu mới âm trầm mở miệng lặp lại: “Hai người không mắc nợ nhau?”
Không có hận cũng không có yêu, bên ngoài gặp nhau chỉ như người xa lạ? Hai người không mắc nợ nhau gì nữa! Cứ như vậy mà phủi sạch quan hệ với anh? Không thể nào, anh giận đến sắc mặt thay đổi, cắn rắn nghiến lợi gầm nhẹ: “Lăng Nhược Tuyết, em đừng mơ tưởng!”
"Lương Úy Lâm, cần gì phải như vậy. . . . . ." Nhược Tuyết làm sao sẽ không hiểu anh đã rất tức giận? Nhưng cô không có biện pháp, không có dũng khí kết hôn với anh.
"Lăng Nhược Tuyết, em cho rằng, ý nguyện của em có quan trọng không? Nếu như không muốn cùng anh kết hôn, Đồng Đồng vĩnh viễn không liên quan đến em! Còn em nghĩ bỏ lại con lần nữa. . . . . ." Tức giận cùng khổ sở, khiến cho ngũ quan Lương Úy Lâm vặn thành một đoàn, anh đứng lên, cắn răng nghiến lợi kéo cô qua, cô không hề phòng bị nên ngã vào trong ngực anh.
Người phụ nữ này rõ ràng giữa bọn họ chung đụng đã quen lại cứ muốn trong lúc mấu chốt làm anh cáu kỉnh lên. Không muốn kết hôn với anh lại muốn ở cùng con một chỗ, Lương Úy Lâm anh dễ thuyết phục đến vậy sao?
“Em chưa từng nghĩ muốn bỏ lại con…” Khi đôi mắt đẫm lệ nâng lên trong ngực anh, anh luôn biết rõ làm sao để uy hiếp cô! Con gái là xương sườn mềm duy nhất của cô, cô không cách nào vứt bỏ.
“Không muốn bỏ lại con, vậy kết hôn cùng anh. Nếu không vậy thì em đi đi, em có làm được không? Lăng Nhược Tuyết em có thể không?” Một cổ phiền lòng cùng tức giận như biến mất, anh cúi ở bên tai cô hỏi giống như tâm hồn của ác ma trong đêm khuya làm lòng người say mê.
Đáng tiếc, lời nói ra, cũng tàn khốc thế kia.
"Lương Úy Lâm, anh nhất định phải như vậy sao?" Nhược Tuyết nhìn anh, anh rốt cuộc tại sao nhất định phải cùng cô kết hôn? Vì lấy được thân thể của cô sao? Không thể nào, dù là không kết hôn, nếu như anh thật muốn có được cô, căn bản là chuyện nhỏ nhặt. Cần gì hao phí lớn như vậy?
Có phải là do thích hay không? Nhược Tuyết ở trong lòng cười chính mình, ngốc thật, đàn ông như Lương Úy Lâm cho dù có yêu, cô căn bản cũng không nhận nổi cho dù là yêu cô nhưng vẫn không an tâm cầm tay cùng anh đi tiếp!
“Em cứ nói đi?” Giơ tay lên chạm vào mớ tóc rũ xuống bên má, nhẹ nhàng ngửi, mùi thơm thoang thoảng làm cho anh động lòng không dứt. Đúng vậy là động lòng! Trái tim như muốn ngừng đập.
“Em sẽ không yêu anh, tuy vậy anh muốn cưới, em không còn lời gì để nói!” Nhược Tuyết mệt mỏi nhắm mắt lại.
Không có ai có thể ngăn cản chuyện Lương Úy Lâm muốn làm, huống chi Lăng Nhược Tuyết còn có con gái ở trong tay anh! Nên cô đã nói rõ, anh cố chấp như vậy, cô còn có thể trốn tránh sao?
"Lăng Nhược Tuyết. . . . . ." Nghe được lời nói như vậy, anh không có tức giận, ngược lại đem mặt cô áp vào lồng ngực của anh. Sức lực nặng nề làm ặt cô bị ép chặt sát với lồng ngực của anh.
Lần đầu tiên, Lương Úy Lâm cảm giác mình không phải cái gì làm cũng được, ít nhất anh không thể làm cho người con gái trong ngực anh cam tâm tình nguyện gả cho anh.
Nhưng thế nào đây? Mặc kệ có nguyện ý hay không, cô cuối cùng chạy không khỏi lòng bàn tay của anh.
“Em chỉ cần ngoan ngoãn chờ làm vợ của anh là được!” Nâng cằm của cô lên, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nụ hôn này làm cho anh không ngừng được, phản ứng của cô không kịp sau khi kết thúc nụ hôn anh đã đi rồi.
Nhìn bóng lưng của anh, lòng Nhược Tuyết dâng lên tâm tình phức tạp, cuối cùng hóa thành từng mảnh buồn bã. . . . . .
**
Đây là một hôn lễ long trọng trước đây chưa từng có, tổ chức tại giáo đường nổi tiếng nhất thế giới - St Peter, nhà thờ lớn trước cửa quảng trường, bên ngoài sáng sớm đã được trang trí bằng những bông hồng xinh đẹp, cây cột quảng trường, hành lang giáo đường, cầu thang, tất cả mọi nơi đều được trang trí bằng hoa tươi, đắt giá mà tinh xảo, không khí khắp nơi đều phảng phất mùi thơm ngọt ngào của hoa.
Đội vệ sĩ khôi ngô cao lớn của nhà thờ lớn hoàng gia, bọn họ mặc đồng phục kỵ sĩ cổ đại có ba màu sắc, tay cầm trường kích, uy phong lẫm liệt đứng đó cùng với một số ít đứng cuối hàng đón khách, đều đang đợi chứng kiến hôn lễ thế kỉ sắp đến.
Lương Úy Lâm không phải giáo đồ cơ đốc giáo, nhưng anh lại có thể sắp xếp nơi này thành nơi linh thiêng để cho anh kết hôn khiến mọi người đều hâm mộ hôn lễ này.
Hôm nay Nhược Tuyết mặc lễ phục cưới đến từ Galatea, phẩm chất cao quý tinh tế, uyển chuyển hàm xúc, phong cách rất cao quý tao nhã. Ngồi ở trong phòng nghỉ cô mang theo bao tay màu trắng, nhìn chòng chọc vào cánh cổng, cô vô cùng khẩn trương. Khẩn trương đến độ cô có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập, lặng lẽ đếm muốn ình bình tĩnh lại nhưng lòng rối loạn cũng làm cho cô cảm thấy lồng ngực chấn động mãnh liệt không thôi.
Cô sợ cô không muốn nhưng vẫn phải đến ngày này, mỗi ngày cô ăn không ngon, ngủ không ngon, nhìn thời gian càng đến gần, mấy hôm thức trắng đêm, hôm nay đã đến.
Cô không thể làm gì vì con gái biết ba mẹ sẽ ở chung mãi mãi, mỗi ngày đều ở bên cạnh cô bé nên cô bé sung sướng cười không dứt. Gương mặt cười như vậy ngọt ngào như thế khiến cho cô hạ quyết tâm hôm nay cô ngồi ở đây chờ người đàn ông kia đến.
Cô hít thật sâu vài cái muốn cho chủ ý của mình dời đi nhưng không hữu ích! Tay nắm chặt trên vòng cổ mà Nhan Thanh Uyển đã đeo cho cô, mỗi viên đều là Cartier tinh xảo nhưng không có biện pháp làm giảm đi khẩn trương.
Thật là buồn cười, ngày trọng đại như vậy, thế nhưng một chút cảm giác hưng phấn cũng không có, ngược lại là khẩn trương đến muốn bất tỉnh.
Lúc này cô nhớ đến những người đã xa cách, cha mẹ và anh trai, bọn họ biết hôm nay cô phải kết hôn không? Hơn nữa là gả cho người đàn ông tên Lương Úy Lâm. Nghĩ đến cảm giác này lòng Nhược Tuyết thậm chí như không hô hấp nổi, người khác kết hôn đều là do cha mẹ đưa con gái ra khỏi nhà, nhưng hôm nay, cô ngồi cô đơn ở đây, cảm giác này làm cô muốn khóc.
Không được cô phải dũng cảm một chút, không cần sợ vì cô có con gái đáng yêu không phải sao? Bảo bối đáng yêu kia là ba mẹ đều hi vọng có thể ở chung với con mãi mãi.
Dù không có cách để yêu Lương Úy Lâm, ít nhất cô còn có con để yêu? Tiểu Đồng là dũng khí của cô.
Lòng của cô rốt cuộc có thể buông lỏng, bình tĩnh lại, thậm chí từ từ mỉm cười. Khi khúc nhạc vang lên Nhược Tuyết biết thời khắc mình bước ra đã đến.
Mở mắt nhìn cánh cửa đang đóng khi cánh cửa mở ra báo trước thời khắc quan trọng cuộc đời cô đã đến gần…
Khi cánh cửa mở ra cô như ngừng hô hấp, cái bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa, anh muốn tự mình đến đón cô sao?
Nhược Tuyết nhìn người đàn ông kia, lần đầu tiên nhìn thấy anh mặc lễ phục chính thức như vậy, tỷ lệ vóc người hoàn mỹ làm cho bộ lễ phục hoàn toàn toát lên trầm ổn trang trọng. Ngũ quan khắc sâu, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt lấp lánh có hồn mỗi lần nhìn cô, cô đều có cảm giác mình không thở nổi.
Mở cửa thấy người phụ nữ nhỏ mặc lễ phục màu trắng đang khẩn trương ngồi ở chỗ đó nhìn xung quanh, lần đầu tiên Lương Úy Lâm cảm giác lòng mình rối loạn không ngừng.
Áo cưới cao quý mang theo sự tao nhã mặc trên người cô quả thật rất xinh đẹp. Áo trắng viền tơ có nhiều đóa hoa xinh đẹp trước ngực của cô, đường cong đầy đặn làm cho cô càng trở nên ưu nhã.
Người phụ nữ này anh dùng mọi thủ đoạn làm cô tổn thương nhưng như cũ không ngăn được suy nghĩ anh muốn lòng của cô! Anh không nói xin lỗi cô, anh chỉ dùng phương thức của anh để bù đắp tổn thương cho cô.
Tròng mắt đen nhánh của anh lóe ra ánh sáng cô không hiểu, chân thon dài từng bước tới gần cô, nặng nề và kiên định, cách cô một bước anh ngừng lại, cúi thấp người xuống nhìn chăm chú cô. Cô ngồi ở đây như một đóa hoa nhỏ trắng noãn rất thuần khiết, tinh khiết không nhiễm một xíu tạp chất nào.
Bọn họ còn cách nhau khoảng một quả đấm nhưng hơi thở của anh phun trên mặt cô, cặp mắt sắc bén khóa chặt cô, chỉ vài giây thôi, cô đã có cảm giác hít thở không thông.
Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc như vậy cẩn thận nhìn cô, cô có thể nhìn mình trong con ngươi đen kia, cô nghe được trái tim của mình nhảy dồn dập, máu như muốn xông thẳng lên đại nạo, cảm giác điên cuồng.
Đưa mắt nhìn như thế làm cho cô có một loại ảo giác như là người phụ nữ mà anh rất yêu. Ánh mắt khó hiểu khiến hô hấp cô càng gấp rút. Nhìn đôi môi mỏng của anh, mang theo kiên định cùng tự tin, vươn tay chậm rãi nói: “Cùng anh ở chung một chỗ có được không?”
Có thể hay không? Từ nay về sau để cho anh dắt tay của em không bao giờ buông ra nữa? Em có nguyện ý để cho anh chăm sóc em cả đời?
"Oanh" một tiếng, toàn bộ thế giới ở trước mặt cô sụp đổ rồi, Nhược Tuyết không biết làm sao nhìn anh hướng cô đưa tay ra, sau đó một tay đỡ hông của cô nhẹ nhàng dùng sức đỡ cô lên.
"Úy Lâm, cha đã tới!" Ở cửa, một thân chính trang Lương Ngạo Vũ không biết đứng bao lâu. Nếu Nhược Tuyết bên này đã không có người thân, vậy thì để ông đưa cô ra ngoài đi! Dù sao tóm lại cũng phải gọi cha mà có phải không?
Lương Úy Lâm rốt cuộc buông cô ra, đi ra ngoài.
Khúc quân hành kết hôn vang lên, lễ đường màu sắc rực rỡ, tân khách được mời rối rít nói chuyện với nhau, quay đầu đưa mắt nhìn cô dâu đang đứng ở đầu thảm đỏ.
Người có thể tới tham gia hôn lễ Lương Úy Lâm đều không phải tầm thường!
Nhược Tuyết kéo cánh tay Lương Ngạo Vũ đi vào lễ đường, Nhan Thanh Uyển đưa tiểu công chúa khóe mắt tươi cười nhìn cô.
Trang sức hoa lệ trong giáo đường, khắp nơi là hoa văn mang sắc thái diễm lệ trông rất sống động, điêu khắc tỉ mỉ tinh xảo, màu sắc rực rỡ của đá cẩm thạch ở dưới mặt đất có thể in được bóng người lên nhưng sự hoa lệ làm cho người ta cảm thấy thấp thỏm lo âu, làm cho hít thở không thông.
Đi theo bước chân của Lương Ngạo Vũ, Nhược Tuyết bước lên thảm đỏ, chậm chạp mà thẳng tắp mà hướng tới Lương Úy Lâm đang đứng ở trước bục lễ nghi.
Đang lúc mọi người cực kỳ mong đợi trong ánh mắt, Nhược Tuyết rốt cuộc đi tới thảm đỏ, Lương Ngạo Vũ đem tay cô trao cho Lương Úy Lâm, trong phút chốc kia lòng cô như co rút.
Giáo đường xinh đẹp, áo cưới mộng ảo, chú rễ hoàn mĩ cùng hôn lễ long trọng là ước mơ mà cô khao khát nhất, như không thể tưởng tượng được, làm cho cô say mê nếu như có thể là thật thì tốt bao nhiêu!
Cô có thể ở trong mộng thấy được hai người thật lòng yêu nhau giống như năm đó cô nói trao lòng cô cho anh, anh cũng trao cho cô. Để cho cô tưởng tượng vậy đi! Như vậy sẽ giúp cô vượt qua dễ hơn.
Lương Úy Lâm nhìn Nhược Tuyết, kéo cô gần lại bên người.
Chủ trì hôn lễ là một người hơn sáu mươi tuổi có chút hơi mập, gương mặt đỏ thắm khỏe mạnh, thoạt nhìn rất hòa ái, chính đốn người lạ vị chủ trì bắt đầu đọc một chuỗi dài ngoại trừ ông cũng không ai biết lời thờ cổ xưa của thần thánh, lòng Nhược Tuyết theo những câu văn kia mà rối loạn, cô thật muốn gả cho anh? Cứ như vậy cùng anh đi qua một đời, vĩnh viễn không hối hận sao?
Đọc xong một chuỗi dài lời thề, vị chủ trì chuyển sang Lương Úy Lâm, bắt đầu hỏi lời thề. Thân thể của cô run rẩy, hô hấp trở nên nặng nề, sắc mặt tái nhợt.
Ý thức được lòng bàn tay nhỏ bé chợt trở nên lạnh lẽo, Lương Úy Lâm rũ mắt xuống nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, trong lòng toát ra lo lắng. Thêm nặng sức lực cầm tay của cô. Giống như, chỉ có như vậy, tim của anh mới có thể vững vàng lại.
Khi cha xứ hỏi xong, anh trầm thấp nói ra “Con nguyện ý.”
Đúng vậy anh nguyện ý sống chung với cô tới đầu bạc, cô có giống như vậy không?
Khi cha xứ nghiêng đầu dùng lời giống vậy hỏi xong Nhược Tuyết, cô chợt ngẩng đầu, khiến cha xứ đang đợi cô trả lời để có thể kết thúc buổi lễ sợ hết hồn, dừng lại nhìn cô.
Cho nên tân khách cũng đều dùng ánh mắt khẩn trương giống nhau nhìn tất cả, tại sao cô dâu lâu như vậy không trả lời?
Khi cha xứ lại một lần nữa đặt câu hỏi thì Nhược Tuyết vẫn không có biện pháp nói ra ba chữ kia, ba chữ đơn giản như vậy, lúc này lại giống như xương cá ngạnh ở cổ họng bình thường khó chịu mà nói không nói ra được.
Cô sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, gò má của anh anh tuấn nghiêm túc, sống mũi lại rất lại thẳng, hồi lâu đợi không được cô đáp lại hậu, anh xoay người lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm cô.
Sau đó tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm lên, mạnh mẽ đem bả vai cô đi qua, nhấc mảnh vai che đầu của cô lên, khoảng cách gần hai người nhìn vào mắt nhau, trong con ngươi đen lóe lên ngọn lửa anh làm cô sợ hãi.
Mà cha xứ nhìn vậy choáng váng, nghi thức chưa hoàn thành? Cô dâu chưa nói ‘nguyện ý’ cũng chưa trao nhẫn sao có thể nhấc khăn trùm lên?
Chỗ quan khách ngồi Nhan Thanh Uyển dùng sức cầm tay Lương Ngạo Vũ, bà lo lắng còn chuyện xảy ra nhưng có thể đừng như vậy không?
Thời khắc đó không ai dám ra tiếng, âm nhạc cũng dừng lại.
"Lăng Nhược Tuyết, mặc kệ em có nguyện ý hay không, em chỉ có thể là người phụ nữ của mình anh.” Đưa mắt nhìn cô rất lâu Lương Úy Lâm nhận lấy chiếc nhẫn bên cạnh đeo vào tay cô.
Anh không ngại ở trước mặt nhiều người như vậy làm như thế, nếu như đây là kết quả cô muốn.
Chiếc nhẫn lạnh lẽo ở trên ngón tay mảnh khảnh, dưới ánh đèn sáng lóe lên tia sáng chói mắt. Nhưng ánh sáng kia làm lòng Nhược Tuyết đau nhói, như bị gai đâm vào đau đến không thở được, đau đến nước mắt tuôn trào…
Cô không có cách nào quên được, anh từng dịu dàng cho cô hi vọng lại làm cho cô rơi vào địa ngục.
“Em không phải là vị hôn thê của anh sao? Cái này coi như là quà đính hôn và quà sinh nhật.” Tình cảnh khi đó thoáng qua trong đầu cô, dưới bầu trời đầy sao anh đeo nhẫn cho cô, trong đêm tối anh lãnh khốc vô tình cười, cho đến khi cái này rơi vào bụi cỏ, cô đã chết tâm từ đó, thế giới máu tanh của anh vô tình như vậy, máu của anh, lệ của cô tan ra chung một chỗ không chia xa…
Đau, tâm còn đau. . . . . . Cô không có cách nào. . . . . .
Cô không dám, thật không dám! Ý thức cô rối loạn, cô không ngừng lắc đầu, muốn lui về phía sau, nhưng người đàn ông kia lại cường ngạnh kéo tay của cô, ép cô đeo nhẫn cho anh…
"Tôi không muốn, không cần ở chung một chỗ với anh. . . . . . Anh là ma quỷ. . . . . ." Giống như là chợt nổi điên Nhược Tuyết không biết hơi sức ở đâu ra đẩy Lương Úy Lâm ra tháo đầu sa của cô dâu ra, chiếc nhẫn trên tay cũng rơi xuống mặt đất.
Cô kéo váy dùng hơi sức chạy ra ngoài cửa, bên ngoài ánh nắng rực rỡ, chỉ cần chạy ra cái cửa này cô có thể tự do, vĩnh viễn không nghĩ đến những đau khổ kia, cô không cần khổ sở đi cùng anh, cô không cần thương anh.
Tất cả quan khách và cha xứ cùng Lương Úy Lâm bị màn kia sợ đến ngây người, cô dâu lớn mật quá rồi, lại để Lương Úy Lâm như vậy? Không nghi ngờ gì như thể trước mặt mọi người cho Lương Úy Lâm một cái tát.
"Ngạo Vũ, tại sao có thể như vậy?" Nhan Thanh Uyển gấp đến độ muốn khóc, mà Lương Tư Đồng thấy mẹ khóc chạy đi cũng bị hù sợ, nước mắt cứ thế chảy xuống: “Nương nương mẹ không cần Đồng Đồng nữa sao?”
Cô bé không muốn lại không có mẹ? Nhưng tại sao ba đứng ở nơi đó không nhúc nhích? Ba tại sao không đem mẹ trở về?
"Thanh Uyển, không cần xen vào nữa rồi!" Lương Ngạo Vũ đem một người phụ nữ lớn một nhỏ ôm vào trong ngực, mặt không chút thay đổi nhìn Nhược Tuyết chạy như bay ra cửa không nói gì thêm, nhưng trong mắt ông sắc bén như muốn giết cô.
Người phụ nữ có gan làm bậy nhưng đứa con nhà mình không nói gì. Vậy ông gấp cái gì? Bọn họ cần làm đã làm hết rồi.
Có vài thứ, có lẽ nhất định là cưỡng cầu không cũng không được!
Một đường chạy đi, Nhược Tuyết không có cách nào để ình quay đầu lại, cô cũng không dám quay đầu lại. Nước mắt tràn đầy mùi hoa bay vào trong không khí. Cô không nghe thấy gì cũng không nhìn được, vào giờ phút này cả con cô cũng quên chỉ muốn nhanh rời khỏi anh, như vậy cô không đau khổ nữa…
Lương Úy Lâm còn giữ vững tư thế trước đó nhìn cô cách mình càng ngày càng xa, thái độ khó hiểu. Không có ai biết lúc này anh đang nghĩ cái gì?
Bóng dáng Nhược Tuyết sau khi ra cửa chính, Hàn Diệc Phi đứng ở phía sau anh “Chủ nhân..”
"Để cho cô ấy đi!" Một lúc lâu mọi người đều cho rằng Lương Úy Lâm sẽ nói nhưng không có anh chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu sau đó rút chiếc nhẫn trong tay ra, ném xuống, ánh sáng đẹp mắt trong không trung kéo thành một vòng tròn xinh đẹp, anh đi về khán đài nơi có con gái, không để ý tới mọi người anh tự tay đón con gái lau nước mắt trên mặt con bé.
"Ba, mẹ đâu rồi, mẹ đấy. . . . . ."
"Đồng Đồng không cần mẹ. Chúng ta về nhà!"
Còn có thể cưỡng cầu sao? Vẻ mặt đau đớn của cô làm sao anh lại có thể cưỡng cầu cô. Nếu quả thật hận như vậy có lẽ không thấy là tốt nhất.
Trên đời này, có chút đau đớn, có chút trí nhớ thì không cách nào quên, được kêu là khắc cốt ghi tâm.
Cô không phải là mảnh xương sườn anh mất đi, anh mất đi là trái tim, đó cũng là lúc tim đã ngừng đập. Không sao không có tim anh có thể sống thật tốt...