https://truyensachay.net

Yêu Không Lối Thoát

Chương 67

Trước Sau

đầu dòng
Trong lúc hôn mê, Cao Ca tỉnh lại giữa tiếng tranh cãi mắng mỏ.

“Khóc, mày khóc cái gì mà khóc? Cao Lạc Văn, mày tưởng mày còn là cậu ấm duy nhất của nhà họ Cao à? Đây là lúc nào rồi mà còn đòi chơi máy bay điều khiển từ xa? Mày để cho tao yên một chút đi! Tao đã nói không đi là không đi, lỡ xui bị người ta phát hiện ra hành tung của chúng ta thì phải làm sao đây?

Xen giữa tiếng nói là âm thanh giống như đang đánh người.

Tiếng khóc của đứa bé càng lớn hơn. Lúc này lại có một giọng nữ trung niên thêm vào: “Cao Lạc Thi, con gào cái gì mà gào, nó là em con, em trai con đó, con không thể nói chuyện tử tế với nó được sao? Tại sao lại đánh nó?”

“Con đang giúp mẹ dạy dỗ con cái đó, có được không? Nếu nó còn ngu ngơ, không hiểu rõ tình cảnh bây giờ của chúng ta, tất cả mọi người đều bị nó liên lụy hại chết.”

Đứa bé thấy có người bênh vực thì càng rống to hơn. “Không, con muốn về nhà. Con muốn về nhà. Con không muốn ở chỗ này. Con muốn chơi máy bay, máy bay của con. Chị ăn hiếp con. Con sẽ đi méc, con sẽ méc ba.”

Giọng nữ trung niên kia không nhịn được “Đừng khóc nữa, có nghe không? Ba con chết rồi, ổng đi gặp Diêm Vương rồi, không đếm xỉa tới mấy đứa nữa đâu. Đừng khóc nữa! Mẹ đã có đủ chuyện phiền toái rồi.”

Giọng của người trẻ tuổi châm biếm: “Mẹ cũng thấy phiền sao? Con trai của mẹ đó, giờ nó chẳng còn giá trị gì nữa rồi. Không phải mẹ luôn trông cậy nó trở thành người kế thừa Cao Thị sao? Kết quả thì thế nào? Công dã tràng cả. Hồi trước thì nó không thể giúp mẹ chính thức bước vào nhà họ Cao, bây giờ lại chẳng thể giúp mẹ có thêm tiền của, ha ha, thật không biết mẹ mang theo nó để làm gì, nó chỉ là một đứa con ghẻ mà thôi.”

“Nó dầu gì cũng là em trai con, con có thể lựa chọn em mình sao?”

“Em trai? Thật mắc cười! Trước đây lúc ở nhà, nó có coi con là chị nó không? Nó ỷ cha cưng chiều nó, nó ỷ là đứa kế thừa nhang đèn duy nhất của nhà họ Cao, khi thì công khai, lúc lại ngấm ngầm khi dễ con. Có cái gì tốt đều là của nó hết, con được gì chứ? Ngoài trừ tiền tiêu vặt mỗi tháng, con có cái gì đâu? Giờ thì hay rồi, nhà họ Cao sụp đổ, giờ chẳng còn ai cả, con cũng không cần giả vờ làm bà chị hiền từ nữa, mẹ cũng nghỉ ngơi một chút đi, đóng kịch nhiều năm như vậy, mẹ không thấy mệt à?”

“Nhà họ Cao, nhà họ Cao, con đừng có mở miệng hay ngậm miệng cũng đều nhắc đến nhà họ Cao được không? Mẹ nó, cứ nghe nhắc đến là ngực lại ứa máu à.”

“Cái này không phải là tại mẹ sao, còn không cho con nhắc đến! Con đây mới nên là người tức ói máu á. Có một người mẹ như mẹ đúng là xúi quẩy tám đời mà. Từ nhỏ đã phải đi theo mẹ, bị người ta xem thường. Mãi mới chờ được đến lúc bà cả qua đời, thoái vị, còn tưởng rằng cuối cùng con cũng có thể danh chính ngôn thuận nếm thử mùi vị làm Cao tiểu thư, ai ngờ mẹ vẫn không được công nhận. Vậy còn chưa nói, dù sao cũng được ăn ngon mặc đẹp hơn thường ngày. Ai ngờ Cao Thị nói suy sụp là suy sụp ngay, người chồng trên danh nghĩa của mẹ nói chết liền chết. Vậy còn chưa nói, ngu ngốc nhất chính là chuyện mẹ dốc toàn bộ vốn liếng đánh cược vào cổ phiếu Cao Thị lúc giá đang cao, còn lôi kéo con cùng mua, hại con đem hơn phân nửa của để dành ra đầu tư. Lúc đầu mẹ nói thế nào? Mẹ nói nhất định sẽ sinh lợi, nói cổ phiếu Cao Thị có rất nhiều tiềm năng, nào là khi cái dự án Thành Phố Hàng Không quỷ quái gì đó phát triển, giá cổ phiếu Cao Thị nhất định sẽ cao chót vót. Kết quả thì sao đây? Rơi vào tình cảnh thế nào rồi? Tất cả tiền của chúng ta đều mất sạch rồi!”

“Con đây là đang trách mẹ sai lầm đó hả? Nếu con có bản lĩnh sao không tự câu cho mình một con rùa vàng chứ? Tả Thừa Nghiêu thì không nắm được trong tay, Tạ Tề thì không có khả năng với đến. Là con vô dụng còn trách mẹ gì chứ. Nếu không phải do con tham lam, muốn kiếm tiền, làm sao lại theo mẹ mua cổ phiếu chứ? Mẹ có lấy dao ép con đâu. Hơn nữa, mẹ làm sao biết lại ra nông nỗi này chứ. Cũng tại cái lão già khốn nạn Cao Chí Viễn nói sẽ ra tay để cổ phiếu của Cao Thị tăng giá chứ mẹ làm sao biết được mấy chuyện này? Nếu không phải mấy tay môi giới kia nịnh bợ mẹ, nói mẹ hãy tiết lộ chút tin tức nội bộ của Cao Thị, còn nói chúng ta cùng nhau kiếm tiền thì sao mẹ dám đặt lớn như vậy chứ? Mẹ ngay cả bỏ tua là cái gì cũng không biết, toàn do bọn môi giới trù tính, hoàn toàn là cứt chó mà. Cổ phiếu rớt giá thảm hại, để quỷ cũng không nhìn ra mà. Mẹ cũng chỉ nghĩ kiếm nhiều tiền một chút, không cần phải để ý đến ánh mắt của ba con. Mẹ như vậy không phải vì hai chị em con sao…”



Như thể chó mèo cắn nhau, cuộc đấu khẩu cứ thế mà tiếp diễn. Cao Ca căn bản không buồn nghe. Cô khó khăn mở mắt ra, di chứng của thuốc mê vẫn còn, đầu đau như búa bổ.

Cô muốn duỗi người một chút mới phát hiện cả người đều bị trói, hai tay bị bẻ quặt ra sau lưng.

Cao Ca thử giãy giụa, nhưng vừa mới tỉnh nên trên người không có chút lực; hơn nữa kẻ nào trói cô cũng rất chuyên nghiệp, cho dù hiện giờ có tỉnh táo, mạnh khỏe cũng khó lòng thoát được.

“Vô dụng thôi, để dành chút sức lực đi!”

Bên tai truyền đến một giọng nữ, không tính là quen thuộc nhưng vẫn là chất giọng cả đời này Cao Ca chẳng thể nào quên.

Cô khiếp sợ ngẩng đầu, Mạnh Dao. Mạnh Dao cùng cô đều bị giam ở trong căn phòng này.

Lúc này Mạnh Dao cũng bị trói, có điều cô ta nằm ở góc khác trong phòng nên lúc nãy vừa mới mơ màng tỉnh lại, Cao Ca không có để ý tới.

Cao Ca tâm tình phức tạp nhìn Mạnh Dao, khóe môi hé mở, không biết phải nói gì. Đầu cô càng thêm đau nhức, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Là mẹ con Khưu An Khiết bắt cóc cô sao? Bọn họ vì sao phải làm như vậy? Tại sao lại liên lụy tới Mạnh Dao chứ?

Mạnh Dao so với cô bình tĩnh hơn nhiều. Khéo miệng cô ta cười mang theo ý mỉa mai: “Hơn bảy năm, Cao Ca, cuối cùng chúng ta lại gặp nhau.”

Cao Ca thực sự chưa từng nghĩ tới hai người họ sẽ gặp lại trong tình huống như thế này. Khóe miệng cô mấp máy, rốt cục đành mở lời “Mạnh, Mạnh Dao, chuyện gì xảy ra vậy? Chúng ta sao lại bị trói ở chỗ này?”

Mạnh Dao nhìn ra bên ngoài, tức giận nói: “Không phải là rõ ràng quá sao? Chúng ta là bị hai mẹ con ngu xuẩn ngoài kia bắt cóc.”

“Bắt cóc chúng ta…” Cao Ca định hỏi bắt cóc chúng ta có lợi ích gì, nhưng lời chưa thốt ra khỏi miệng thì kịp dừng lại, bắt cóc Mạnh Dao đương nhiên là có lợi rồi, chắc chắn sẽ có người đưa tiền chuộc cô ấy ra. Vì vậy Cao Ca sửa miệng hỏi: “Bắt cóc tôi có được gì đâu chứ? Cao Thị đã phá sản, ba mẹ tôi đều chết, làm gì còn ai có tiền có thế đồng ý chuộc tôi đâu?”

“Bọn họ bắt cóc cô chắc chắn là cảm thấy cô đáng giá. Có thể họ nghĩ Tả Thừa Nghiêu sẽ bỏ tiền chuộc cô.”

Cao Ca liên tục cười khổ. “Mạnh Dao, cô cần gì châm chọc tôi. So với ai khác cô là người hiểu rõ hơn cả chuyện giữa tôi và Tả Thừa Nghiêu mà.”

“Ai mà biết được? Biết đâu A Nghiêu hắn trước sau như một, mềm lòng nhẹ dạ. Cũng có khi anh ấy nghĩ tình cô giúp anh ấy làm ấm giường mấy tháng qua mà nguyện ý bỏ ra ít tiền. Dẫu sao cũng là tiền lấy từ Cao Thị, bỏ ra chút ít cho cô cũng chẳng mất mát gì.” Mạnh Dao nhún vai, tỏ vẻ bất cần.

Cao Ca cắn môi, cô chưa từng nghĩ mình cùng Mạnh Dao lại đấu võ mồm như bảy năm về trước. Thắng thua thì thế nào chứ? Chẳng có tác dụng gì! Mẹ không sống lại được. Quá khứ cũng chẳng thể quay lại. Cô thật tình ước nguyện mình chưa từng gặp gỡ Tả Thừa Nghiêu cùng Mạnh Dao.

Nếu như vậy, cô có thể tiếp tục đóng vai cô thiếu nữ ngu ngốc mà hạnh phúc kia. Hai người bọn họ cũng không bị ai xen vào, hạnh phúc bên nhau. Đường ai nấy đi, vĩnh viễn không chạm mặt. Được như vậy thật tốt quá.

Cao Ca phớt lờ sự châm chích của Mạnh Dao. Cô thành thật hỏi: “Cô bị bắt tới đây lâu chứ? Cô biết ở đây là đâu không?”

“Tôi tỉnh trước cô một chốc.” Mạnh Dao quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ “Chỗ này chắc là một trang trại nhỏ nằm ở ngoại ô, thật hẻo lánh, tôi nhìn hồi lâu mà chưa từng thấy có người đi qua.”

Cao Ca nhìn theo ánh mắt của Mạnh Dao, nơi này dù là lầu một nhưng trên tất cả cửa sổ đều có song sắt, muốn nhảy cửa sổ để bỏ trốn là chuyện không thể. Cô thử cựa quậy muốn thoát ra nhưng trên người toàn là dây trói, vẫn là phí công.

Cô có chút chán chường, hỏi trong vô vọng: “Cô cũng bị trói rất chặt sao? Hai ta có thể cởi trói cho nhau không?”

“Chặt lắm. Nhưng mà mẹ con họ không có khả năng bắt cóc chúng ta. Tôi xem cách trói này cũng rất chuyên nghiệp, chắc là bọn họ thuê mấy tên chuyên buôn bán người rồi. Cô tiết kiệm hơi sức đi, không lại không đợi được A Nghiêu tới cứu đâu.”

Cao Ca thở dài, không nói nữa, cũng thôi giãy giụa.

Trong lúc nhất thời, cả căn phòng nhỏ cũ nát không một tiếng động, không biết hai người đang suy nghĩ chuyện gì? Người đàn ông kia khi nào sẽ đến cứu các cô? Liệu anh có cứu cô không?

Không lâu sau, tiếng ồn ào ở căn phòng bên ngoài cũng lắng xuống, tiếng giày cao gót dần đến gần, một người phụ nữ bước vào.

Mạnh Dao và Cao Ca đồng thời nhìn ra cửa, người bước vào chính là Cao Lạc Thi.

Cô ta cầm một cái điện thoại di động, nói với hai con tin: “Các người đều tỉnh cả rồi, thật là tốt! Có thể gọi điện cho Tả Thừa Nghiêu để đòi tiền rồi. Lát nữa điện thoại thông rồi, các người muốn khóc cứ khóc, muốn giả bộ đáng thương thì cứ giả bộ đáng thương, các người càng thảm, Tả Thừa Nghiêu càng đau lòng, tiền của tôi cũng nhanh tới tay hơn.”

“Cao Lạc Thi, mẹ con các người đấu không lại Tả Thừa Nghiêu, tội gì lại bí quá hóa liều chứ?” Mạnh Dao trấn định nói.

“Vậy cũng không hẳn, Tả Thừa Nghiêu có lợi hại hơn nữa bất quá cũng vẫn là một gã đàn ông. Vì sự an toàn của hai người con gái anh ta yêu, thế nào cũng sợ ném chuột vỡ bình.”

Cao Ca cười mỉa, “Tả Thừa Nghiêu hại Cao Thị thê thảm như vậy, cô thế nào đến bây giờ vẫn còn ngây thơ cho rằng tôi ở trong mắt anh ta còn chút giá trị chứ? Bắt tôi, đúng là uổng phí tâm cơ.”

Cao Lạc Thi không nhịn được khoát tay: “Mặc kệ thế nào, bắt một người cũng là bắt cóc, bắt hai người cũng là bắt cóc. Tôi không rảnh xem ai là người Tả Thừa Nghiêu yêu nhất, cứ bắt cả hai, thế nào cũng phải đúng được một người. Được rồi, đừng nói nhảm. Hai người các cô ngoan ngoãn một chút. Dù sao cũng đi đến nước này rồi, nếu các cô không nghe lời, tôi sẽ tùy thời mà giải quyết các cô, giết con tin.”

Uy hiếp xong, Cao Lạc Thi bấm điện thoại, bên kia Tả Thừa Nghiêu nhanh chóng bắt máy, hiển nhiên là đang chờ tin tức.

Cao Lạc Thi không cần vòng vo, nói thẳng: “Hai người đàn bà của anh đều đang ở trong tay tôi, tôi cần ba mươi triệu đô la.”

Tả Thừa Nghiêu trả lời dứt khoát: “Tôi phải thấy người còn an toàn hay không đã!”

“Tôi biết chứ, luật chơi là vậy mà.” Cao Lạc Thi cười quyến rũ, đem điện thoại kề sát tai Cao Ca. “Gã đàn ông của cô đó, còn không mau khóc lóc đi! Nói cho hắn biết cô ở đây bị trói thật đáng thương biết bao!”

Cao Ca cắn răng không nói một lời, dù có chuyện gì đi chăng nữa, cô đều không muốn phải cầu cứu Tả Thừa Nghiêu.

Cao Lạc Thi tức giận giơ tay cho cô một bạt tai, Cao Ca bị đánh ngã xuống đất.

Điện thoại lại chuyển đến bên Mạnh Dao, Cao Lạc Thi cũng không muốn lãng phí thời gian với Cao Ca.

Mạnh Dao trấn tĩnh, điềm đạm nói: “A Nghiêu, em hiện vẫn ổn, không có bị ngược đãi gì hề, chỉ bị trói lại thôi. Em và Cao Ca bị giam chung một chỗ, nơi này hình như là ở vùng ngoại ô…”

Còn chưa kịp nói hết, điện thoại đã bị đoạt lại, có lẽ là sợ Mạnh Dao tiết lộ nhiều thông tin; cũng có thể là do e ngại thời gian nói chuyện kéo dài sẽ dễ bị dò tìm định vị, tra ra vị trí cụ thể.

Cao Lạc Thi nói ngắn gọn: “Được rồi Tả Thừa Nghiêu, tiền trao cháo múc, thời gian, phương thức trao đổi cụ thể tôi sẽ báo cho anh sau.”

Nói xong không đợi Tả Thừa Nghiêu trả lời liền cúp điện thoại ngay.

alt
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc