“Ba, sao ba lại làm thế với con. Con nói rồi, ngoài Lập Nguyên ra con sẽ không lấy bất kỳ 1 người đàn ông nào khác. Ba đừng ép con.” Ngay khi tiễn 2 vị khách quý ra về, Hải Lam tức giận mà rống lên.
Đang ngồi trên giảng đường, nhận được điện thoại ba mình gọi về nhà ngay, Hải Lam tưởng ở nhà có chuyện nên không suy nghĩ được nhiều, liền ba chân bốn cẳng chạy 1 mạch về. Vừa bước vào phòng khách, ko kịp điều hòa hơi thở hổn hển của mình, 2 mắt Lam trố ra khi thấy ông Minh đang cười haha với 2 vị khách. Vậy mà cô còn tưởng ba mình đã xảy ra chuyện không hay. Xem ra cô suy nghĩ quá xa rồi. Họ nói chuyện vui vẻ đến nỗi cô vào lúc nào cũng không biết. Chỉ đến khi Hải Lam lên tiếng chào thì 3 người mới dừng cười nói, quay ra nhìn cô. Ông Minh nhìn cô 1 cách trùy mến mà giới thiệu với cô 2 vị khách đó chính là ba mẹ của Doãn Minh Phong – người mà ông đã nói với cô tuần trước.
Lúc đấy, ông Minh nói với cô, bạn thân hồi trước của ông mới về nước 2 năm , hiện đang đầu tư vào Việt nam. Họ có 1 cậu con trai tên Doãn Minh Phong, 28 tuổi, hiện đang là giám đốc tập đoàn Doãn thị. Minh Phong là 1 người đàn ông lịch thiệp, cao 1m 86, đẹp trai lại có công ăn việc làm mà nhiều người ao ước không được. Nói vòng vo 1 hồi, thì ra ông cụ muốn cô lấy anh. Cô một mực phản đối. Nhưng hôm nay ông không để ý đến lời nói vài ngày trước của cô mà đã tự mình gặp mặt gia đình bên kia. Cô thực sự khóc không ra nước mắt.
Biết con gái lúc này đang rất tức giận nên ông Minh khôn khéo dỗ dành cô “ bảo bối của ba, ba làm thế chẳng phải muốn tốt cho con sao? Con phải vui mới đúng chứ. Sao lại giận ba”
“ba à”
“được rồi. Ba biết con muốn nói gì. Chẳng phải ba đã nói với con nhiều lần rồi sao. Ba không chấp nhận Lập Nguyên.. Nó là người ngoại thành. Ăn học không đến nơi đến chốn. Lai lịch không rõ ràng. Con lấy nó sẽ không có tương lai. Có chết ba cũng không cho phép” ông Minh nghiêm mặt mà cảnh cáo Lam.
Hải Lam khóc đỏ hoe đôi mắt, nhìn thẳng vào ba mình “ ngoại thành thì sao? nghèo thì sao chứ? Chẳng phải nhiều người không có bằng đại học mà vẫn trở lên giàu có sao? Ba sao có thể phân biệt như vậy. Lập Nguyên rất tốt với con, không những thế bây giờ anh ấy vừa đi làm vừa học thêm tại chức. Lập Nguyên chăm chỉ như vậy, con tin sau này anh ấy sẽ thành công. Ba, ba phải tin tưởng Lập Nguyên.”
“đủ rồi đó. Con đừng có hơi tý là mở mồm ra là Lập Nguyên, Lập Nguyên. “. Ông Minh nhìn đứa con gái khóc lóc thảm thiết nói tốt cho người yêu mà tức giận. Ông đã cho người điều tra kỹ về tên Lập Nguyên kia. Hắn là người ngoại tỉnh, nhà có 3 anh em, bố suốt ngày cờ bạc rượu chè. Mẹ bỏ nhà từ khi Lập Nguyên còn đỏ hỏn. Thằng anh lớn trên hắn đang đi tù vì tội hiếp dâm trẻ vị thành niên. 18 tuổi Lập Nguyên đã cách ly với gia đình bỏ lên Hà Nội làm ăn. Hắn luôn dấu kín mọi người về hoàn cảnh gia đình mình. Ômg Minh biết, trước mặt Hải Lam, chắc chắn Lập Nguyên đã nói những lời ngon ngọt mà lừa được con bé. Hải Lam mới chỉ 21 tuổi, từ nhỏ đã mất mẹ nên được ông nuông chiều, che trở từ bé đến giờ. Con bé va chạm xã hội chưa nhiều, làm sao có thể hiểu được lòng dạ con người chứ. Thân là người cha ông phải tìm mọi cách để bảo vệ con, mang cho nó cuộc sống hạnh phúc đầy đủ mới được. Từ ngày ông mang trong người căn bệnh ung thư quái ác kia, ông biết mình chẳng sống được bao lâu nữa. chính vì vậy ông muốn Hải Lam sớm có nơi có trốn. Như vậy ông chết mới nhắm mắt, mới không hổ thẹn với vợ mình nơi chín suối.
“huhu….ực….huhu…..”
“ngoan. Nghe lời ba lần này thôi được không con. Minh Phong là người tốt. 2 đứa tuy chưa gặp nhau. Nhưng ba tin, tiếp xúc với nó 1 vài lần con sẽ thích” ông Minh lại dịu giọng mà khuyên nhủ con
“không…..”
“con không muốn cũng phải muốn…..đừng rượu mời không muốn uống lại đi uống rượu phạt” sự tức giận của ông Minh đã lên đến cực điểm
“huhu….ba….ực….nhưng con vẫn còn đi học….đợi cuối năm nay con ra trường…..lúc đấy lấy cũng không muộn mà…..ực….” vừa khóc vừa nói khiến cô nói không lên lời. Phải rồi, giờ chỉ có cách kéo dài thời gian thôi. Được đến đâu hay đến đó. Cô sẽ tìm gặp Minh Phong để thương lượng, để anh ta tự rút lui trước.
“Không được. Ba đã nói với bố mẹ Minh Phong rồi, tháng sau sẽ tổ chức lễ cưới. Họ nói sau khi lấy nhau về con vẫn đi học tiếp. Như vậy con còn đòi hỏi gì nữa nào?” ngay lập tức ông Minh phản đối. Đừng tưởng ông già rồi mà dễ bị mắc mưu, con gái ông đang tính gì chẳng lẽ ông còn không hiểu rõ sao. Định kéo dài thời gian sao? Không có cửa đâu.
“ba, nếu ba cứ ép con, con sẽ chết cho ba xem…..” Hải Lam bật người dậy khỏi sofa chạy lên lầu.
“con….đứng lại” bị Hải Lam chọc tức, bệnh của ông lại tái phát, ông ôm ngực mà khụy 2 chân chạm đất, mặt trắng bệch ra, không còn chút máu.
Nghe thấy tiếng “rầm” Hải Lam quay đầu lại thì nhìn thấy ba mình đang ngã trên sàn nhà, cô cuống cuồng mà chạy lại bên ông “ ba….ba sao vậy. ba đau ở đâu sao? Con xin lỗi……..gì Hương…..mau mang thuốc lại đây, nhanh lên”
“ ba không sao. Ba chỉ hơi chóng mặt chút thôi. Con đừng lo lắng quá”
“ ba như vậy mà còn nói không sao? Ba, ngày mai con được nghỉ học, con sẽ đưa ba đến bệnh viện. dạo này trông ba gầy đi nhiều.” Hải Lam nhìn thân hình gần như chỉ còn da bọc xương của ông mà lòng cô thắt lại. cô thật bất hiếu, lớn như vậy mà cũng không biết chăm sóc ba. Nhỡ ba cô mà cô mệnh hệ gì thì chắc cô không thể sống được mất.
“đứa ngốc. ba già rồi, thỉnh thoảng người hơi mệt mỏi nên mới thế. Không cần phải đi bệnh viện làm gì cả. Con cứ lấy Minh Phong đi là ba khỏe ngay ấy mà” ông cười sảng khoái mà dụ Lam
“ba….ba còn đùa? con không nói chuyện với ba nữa”
“được….được….ba không nói nữa, ba con mình ra ăn cơm thôi. Ba đói lắm rồi đấy”
“vâng”
Bar Tony Nguyễn
“Anh Phong, nghe nói tháng sau anh lấy vợ. nhanh như vậy đã bỏ cuộc chơi rồi sao?” Hải “đầu gỗ” vừa rời môi em tiếp viên ở trong lòng xong mà quay về phía Minh Phong chất vấn.
Minh Phong lắc lư ly rượu trên tay, đôi mắt chim ưng đen láy đang chăm chú nhìn vào ly rượu đỏ sóng sánh, nhếch miệng lên tạo ra 1 đường cong tuyệt mỹ “ ai bảo chú mày là anh sẽ bỏ cuộc chơi. Đối với anh, lấy vợ hay không thì trước sau vẫn thế. Chẳng qua anh mày đây đang thực hiện nghĩa vụ duy trì giống nòi cho ông bà già thôi.”. Đúng vậy, đối với anh, giờ đây, lấy vợ chẳng qua chỉ là 1 loại nghĩa vụ mà thôi. Kể từ ngày Nguyệt Lan rời xa anh đi theo người đàn ông khác thì trái tim anh đã chết. Anh lao đầu vào công việc, tối đến lại tụ tập chiến hữu ở quán bar để giải sầu đến mãi muộn mới về.
“haha….anh Phong thật biết đùa. Chị dâu là ai vậy? xinh không anh?” thằng Việt với biệt danh “việt tồ” không bỏ qua cơ hội mà hỏi thăm “bà chị dâu”
“Là một con Thị Nở chính hiệu” Minh Phong đáp lại sự tò mò của họ bằng một câu chọc hóm hỉnh.
Cả 5 thằng ồ lên, sau đó chúng nó thi nhau ôm bụng cười nghiêng ngả
“Phong ca, anh đừng trêu tụi em. Chị ấy mà là Thị Nở thì chẳng phải anh là Chí Phèo sao? Haha……..”
“……” Minh Phong ko nói gì, chỉ cười cho có lệ mà đưa ly rượu uống cạn 1 hơi.
“Nhìn kìa, chúng mày đoán xem đây có phải hàng mới của quán ko vậy. Trông con bé đó ngon ra phết, khúc nào ra khúc đấy. Mà nó nhảy bốc thật đấy, tao phải ra câu con bé đó mới được.” Một đám thành niên khác ngồi gần phía bên Minh Phong hét to lên khi nhìn thấy trên sàn 1 cô gái mặc váy ngắn đen, cổ khoét sâu để lộ bầu ngực căng tròn trắng nõn, đôi chân thẳng tắp cùng mái tóc đen dài đang điên cuồng mà nhảy múa. Tất cả bọn đàn ông đều dừng mọi hoạt động mà chăm chú nhìn người đẹp “ thoát loạn” trên sân khấu. Họ hò hét, vỗ tay mà cổ vũ cho cô. Tất nhiên bọn đàn em của Minh Phong cũng ko thể bỏ qua cơ hội này. Sau một hồi trình diễn , cô gái lui xuống đi về phía bạn của mình, để lại sự tiếc nuối cho cánh mày dâu. Chỗ cô ngồi ngay vách bên Minh Phong. 2 ghế sofa quay ngược tựa vào nhau nên bọn họ ngồi quay lưng với đối phương. (cái này ko biết diễn đạt ra sao nữa. mọi người tự hiểu nha )
“nói đi, hôm nay mày sao vậy hả Lam. Có bao giờ mày ăn mặc và nhảy điên cuồng như vậy đâu? Cãi nhau với Lập Nguyên ah? “ ngay khi Hải Lam ngồi xuống ghế thì Bảo Yến túm ngay lấy cánh tay cô hỏi thăm tới tấp.
“uh. Ông già bắt tao lấy chồng. Mà người đó không phải Lập Nguyên.” Hải Lam buồn rầu tâm sự với cô bạn.
“thật sao. Vậy người đó là ai vậy? có đẹp trai không? Giàu không? Làm gì? Này nếu mày mà lấy đc chồng giàu thì đừng quên tụi này đấy nhá” Bảo Yến biết Hải Lam buồn nhưng vẫn cợt nhả cô
Hải Lam lườm cô 1 cái quát ầm lên “ Đồ bạn đểu? mày thèm tiền mãn tính rồi hay sao mà cứ mở mồm ra là hỏi giàu hả?”. Đến lỗi các bạn của Minh Phong đang cười hả hê với nhau cũng phải quay đầu lại mà xem, riêng chỉ có Minh Phong là ko để ý gì. Từ trước đến giờ a không thích xen vào chuyện của người khác. Anh vẫn lạnh lùng mà uống hết ly rượu này tới ly khác. 5 anh chàng nhận ra ngày 1 trong 2 cô chính là người đẹp vừa trình diễn 1 màn "miễn phí" hết sức sinh động vừa rồi nên rất hứng thú.
“haha……tao đùa thôi….mày làm ơn hạ thấp cái loa đài của mày xuống t nhờ. Mất mặt quá đi mất” Bảo Yên ngượng chín cả mặt khi bị Hải Lam nói xấu. Trời ơi có biết bao nhiêu anh chàng đẹp trai đang nhìn mình thế này mà con bạn thân chẳng ý tứ gì hết cả. ( tự dưng họ quay ra nhìn chắc. ăn dưa bở vừa thôi chứ???????????:)
Mấy chàng trai thấy không khí có vẻ dịu xuống, luyến tiếc quay người về phía bàn mình tiếp tục cuộc vui.
Lần này rút kinh nghiệm không để bị bẽ mặt lần nữa, cô ghé sát tai Hải Lam hỏi nhỏ “ Lập Nguyên có biết chuyện không? Anh ấy nói sao?”
“sáng nay tao nói với Lập Nguyên rồi. Anh ấy tức giận lắm, còn bảo tao thay lòng đổi dạ. huhu….t ao và Lập Nguyên yêu nhau đã 1 năm, sao anh ấy có thể nghi ngờ t chứ? T muốn chết quá mày à?”
“bình tĩnh nào” Bảo Yến cuống quýt lấy giấy ăn lau nước mắt cho cô.
1 lúc sau, khi Hải Lam đã lau khô nước mắt thì Bảo Yến mới dám dè dặn nói “Mày nên chờ Lập Nguyên tỉnh táo lại hãy nói chuyện cận thận với anh ta. Tính Lập Nguyên thế nào mày còn không rõ sao? Trông thế thôi nhưng nóng tính lắm đấy. 2 đứa mày mà nói chuyện bây giờ chỉ tổ thêm dầu vào lửa thôi.”
“uhm”
“Mà anh anh chàng kia tên gì? Gia cảnh thế nào?”
“Doãn ….Minh ….Phong” Hải Lam vẫn còn dư âm của trận khóc vừa nãy nên giọng nói có phần đứt quãng. Nghe đến cái tên này, tất cả các chàng trai bàn bên cạnh không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía Minh Phong. Anh cũng ngạc nhiên vô cùng. Chẳng lẽ người mà mình lấy là cô gái bàn bên sao??? Lúc này, các chàng trai không ai nói gì, họ vểnh đôi tai của mình lên để hóng chuyện từ 2 cô gái kia.
“ Cái tên thật hay. Nhưng gia cảnh nhà anh ta thế nào? Mau nói đi”
“ Mày biết tập đoàn Doãn thị không, tập đoàn chuyên về thiết kế trang sức đấy?”
“uhm. Biết. thì sao” Bảo Yên hồn nhiên mà trả lời. Cô đâu có mù thông tin chứ. Mọi người ở cái đất nước này có ai mà ko biết tập đoàn đó chứ. Tập đoàn Doãn thị là một tập đoàn lớn nhất khu vực Đông Nam Á, đứng thứ hai Châu Á. Được thành lập từ rất lâu bởi vợ chồng Doãn Minh Long. Họ di cư sang Anh làm ăn và lập lên tập đoàn Doãn thị ở đó. Doãn thị mới đầu tư về Việt Nam đc 2 năm, nhưng đã thể hiện vị thế vững mạnh của mình.
“không nhẽ người mày lấy chính là thiếu gia nhà họ Doãn. Oh my good. ?” Bảo Yến như tìm ra đáp án cho bài toán khó má hét lên. Thật không thể tin đc bạn mình sắp được gả vào nhà giàu. Ôi mẹ ơi, con có nằm mơ không vậy?.
“mày có nhất thiết phải ngạc nhiên đến vậy không?” trông bộ dạng thất thần hồn của cô bạn mà Hải Lam không nhịn được cười.
“ làm sao mà tao không ngạc nhiên cho được”
Lần này cô phải truy ra hết mọi chuyện mới được. 1 tin nóng hổi như vậy cô phải là người biết đầu tiên “ nói đi. Doãn thiếu gia là người thế nào? Cao bao nhiêu? Khuôn mặt thế nào? Mắt, mồm, miệng, mũi ra làm sao?”
“ con này….mày hỏi gì mà lắm thế?”
“Hì…tại tao tò mò quá thôi. Nào, mau nói đi, tò mò muốn chết”
“ có gì đâu chứ. Xấu bỏ xừ. chẳng khác nào thằng Chí Phèo. Người thì chưa được 1m65, mặt gì mà to phằng phạc, một đống mụn trên đấy, chẳng cân đối gì hết. mày không biết đâu, mắt anh ta bị lắc nặng nữa nha. Sống mũi thì tẹt, mồm con trai gì mà cứ rộng toác ra đến mang tai thế không biết.. Cái bụng và chân thì không thể duyệt được. Bụng to kinh khủng như bà bầu 9 tháng ý, cái chân đấy hả? ui da ngắn tủn thôi à, đã vậy còn vòng kiềng nữa chứ. Haha…..” ( ông chê bà Thị nở, bà chê ông Chí Phèo=> đúng là trời sinh 1 cặp) trong men say của rượu Hải Lam tha hồ mà phác họa ra chân dung của Doãn Minh Phong.
Các chàng hotboy bàn bên không biết mồm đã há hốc ra từ lúc nào khi nghe cái cô Hải Lam gì gì đó đang khoa chân múa tay tô vẽ cho Phong ca của họ. các anh chàng không nhịn được cười mà thi nhau che miệng. Họ rất muốn lăn ra đất mà cười cho thỏa thích. Gì chứ, Phong ca của họ trông mắt cô gái kia sao lại biến thành 1 con quỷ như vậy. haha....buồn cười chết mất. Họ nhìn Minh Phong 1 cách trân trối như biểu thị sự cảm thông sâu sắc đối với anh. Mà giờ đây, khuôn mặt Minh Phong đã biến sác cực điểm, sự giận giữ khiến tay cầm ly rượu bóp mạnh nổi lên những gân xanh, còn tay kia đã nắm thành đấm chỉ chờ xuất thủ nữa thôi. Nhưng anh đã cố kiềm chế bản thân không ra tay với cô gái kia, anh muốn xem xem cô gái trời đánh kia còn nói xấu “ thằng Chí Phèo” này như thế nào nữa, giám hạ nhục anh sao. Được thôi, để lát nữa xem anh dạy họ 1 bài học nhớ đời như thế nào?.
“eo…..làm gì mà khiếp thế? Mày không bịa chứ?” Bao Yến nhăn mặt lại khi nghe 1 tràng xích xông Hải Lam miêu tả về Doãn Minh Phong.
“ đã bao giờ Lam Lam này lừa mày chưa?”
“chưa” Bảo Yến thành thật mà lắc đầu lia lịa
“ vậy thì đừng thắc mắc nữa” Hải Lam không thèm để ý đến sự tuyệt vọng của Bảo Yến mà cầm nguyên chai rượu loại nặng nhất mà tu 1 hơi. Hôm nay cô muốn say, muốn quên đi hết mọi sự đời. cô muốn phóng túng 1 đêm ở bên ngoài, không muốn về nhà. Không muốn nhìn thấy ba, không muốn gặp Lập Nguyên.
“ Này….mày định chết hay sao mà uống như vậy. đưa đây cho tao. Cái con này thật là....." Bảo Yến vội giật lấy chai rượu Hải Lam đang uống ừng ực. Trời ơi, nó uống rượu mà như uống nước vậy. Có chết thì cũng đừng có chết ở đây nhé, cô là cô ghét phải “ uống trà” với công an lắm đó nha.
“mày mặc tao……đưa chai rượu đây”
“Bà cô của tôi ơi, tao xin mày, uống vừa thôi”
“……..”
“haiz. Bây giờ tao mới thấm thía câu nói của các cụ mình, trời không cho ai tất cả, mà cũng chẳng lấy của ai tất cả. Có lẽ nhà anh ta giàu quá nên ông trời đã lấy đi nhan sắc của anh ta. Nhưng ít nhất cũng phải đẹp bình thường chứ….đằng này….chậc…thật đáng thương quá mà…amen.” Bảo Yến cứ thế mà ngồi lẩm bẩm 1 mình.
“mày nói gì?” Hải Lam thấy cô cứ lẩm bẩm từ nãy đến giờ không biết có bị tẩu hỏa nhập ma không nữa. thật là…..đồ điên
“ tao nói là mày cố mà tóm thật chặt con cá to kia. Mặc dù Doãn Minh Phong xấu trai thật đấy, nhưng gia cảnh thì không chê vào đâu đc. Tao còn nghe nói anh ta đang làm giám đốc tập đoàn Dõan thị nữa đấy. Mày phải dùng sắc đẹp trời ban của mình mà vồ lấy anh ta” Bảo Yến dí sát mồm vào tai Hải Lam mà lớn giọng dạy khôn.
“ mày thích thì tao nhường cho mày đấy. bà đây không thèm. Giám đốc là gì chứ? Tưởng thế là đã to hả? anh ta chẳng qua chỉ dựa vào hơi bố mẹ mà mới ngồi vào được cái chức đó. Loại công tử nhà giàu như anh ta học hành gì chứ. Hừ….có mang anh ta đến trước cửa tao cũng không buồn nhìn.” Hải Lam cũng lớn tiếng không kém mà tuyên bố. ô lại tiếp tục đưa rượu lên uống.
“ mày say rồi đó Lam”
“bỏ ra, tao không say”
Không khí bàn bên rơi vào im lặng hơn bao giờ hết, mặc những tiếng hò hét, tiếng nhạc như làm thủng màng nhĩ con người ta, thì bàn bên này, các chàng trai không ai dám ho he 1 lời. Họ nhìn thấy khuôn mặt tái mét, đôi mắt lạnh băng, sự tức giận hằn rõ lên khuôn mặt đẹp trai của Minh Phong thì không khỏi run người. Chưa bao giờ bọn họ lại chứng kiến bộ mặt giận dữ như vậy của anh. Họ cũng không khỏi lo lắng cho số phận của cô gái bàn bên kia. Chắc hẳn cô ta không biết rằng mình đã động đến “con hổ” ở bàn bên này.
Minh Phong không nói 1 lời, cầm ly rượu tu hết 1 hơi rồi đập mạnh xuống bàn. Anh đứng thẳng người dậy, bước về phía 2 cô gái kia. 5 chàng trai thấy vậy thì quên cả thở mà nhìn dõi theo số phận của cô gái kia
“anh là ai?” thấy người đàn ông cao to đẹp trai như 1 thiên sứ đứng trước mặt 2 cô, mặt Bảo Yến không khỏi ửng hồng, nhưng cô vẫn cố bình tình, lịch sự mà hỏi. Lúc này Hải Lam đã say không con biết trời đất là gì. Cô ngã đầu trên vai Bảo Yến mà hát vu vơ. Tình cảnh trước mắt không khỏi khiến cho 5 anh chàng điển trai dở khóc dở cười. Cô gái này thật khác người nha, sắp chết đến nơi rồi mà còn hát được nữa. haiz………….thật tội nghiệp.
“Doãn ….Minh…..Phong” anh gằn lên từng tiếng
“ gì cơ” Bảo Yến trố mắt nhìn anh, không hiểu anh đang nói gì
“Doãn Minh Phong – Thiếu gia tập đoàn Doãn thị” mặc dù khuôn mặt anh lạnh lùng cực điểm, nhưng anh vẫn kiên nhẫn mà nói cho cô hay.
“…………..” mắt Bảo Yến mở to mắt hết cỡ có thể, mồm há hốc ra đến tận mang tai mà nhìn anh. Cô lắp ba lắp bắp “ anh…..anh……Doãn……Doãn…..” không phải chứ. Anh ta chẳng lẽ mới đi thẩm mỹ về. mà không, không thể nhanh như thế được. Chuyện gì đang xảy ra đây, ai nói cho cô biết được không?
“sao hả? Lúc này trông tôi không giống với những gì mà bạn cô miêu tả nên ngạc nhiên lắm sao?” nhìn biểu hiện nghi ngờ trên nét mắt Bảo Yến, Minh Phong mở lời châm chọc cô.
“ Doãn Minh Phong là con heo, là con chuột nhắt, là……” Hải Lam nghe loáng thoáng có người nhắc đến tên anh thì cũng phụ họa theo. Bảo Yến vội lấy tay che miệng cô lại. cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên cười toe toét với anh
“ anh đẹp trai này, thật ngại quá, tôi không biết anh có phải Doãn gì gì đó ko, nhưng hiện giờ bạn tôi say mất rồi, tôi phải đưa cô đấy về. anh làm ơn có thể tránh ra được không?”
“………….” thấy anh ko nói gì, Bảo Yến đỡ Hải Lam đứngng dậy. Anh không nhanh không chậm mà giật Hải Lam về phía mình, khiến cô ngã nhào vào lòng anh. 5 chàng "ngự lâm" đồng thanh ồ lên 1 tiếng kinh ngạc.Minh Phong ôm lấy bả vai cô siết chặt, cúi người xuống mà nhìn người con gái đã say không còn biết trời đất là gì mà nở nụ cười nham hiểm “ nhóc con. Cô giám hạ thấp danh dự của tôi trước mặt bao nhiêu bạn bè. Để xem tôi trừng phạt cô như thế nào?” nghĩ rồi anh quay mặt về phía Bảo Yến.
“tôi sẽ đưa cô đấy về”
“nhưng mà…………..”
Không để cô nói hết câu, anh đã ôm Hải Lam biến mất khỏi quán bar, lên xe phóng đi mất.
Bảo Yến chỉ còn biết đứng như chờ chồng ở chỗ cũ mà thều thào gọi tên Hải Lam.
“nước….nước….tôi khát quá” Hải Lam ko ngừng ngọ nguậy trên giường mà kêu.
Sau khi bế cô vào khách sạn 5 sao, Minh Phong không thương hoa tiếc ngọc mà quẳng cô xuống giường. Anh nhìn người con gái say xỉn đang không ngừng đòi nước thì thấy ghét vô cùng. Loại gái ăn mặc như vậy mà đến bar nhảy múa điên cuồng chắc chẳng ra gì. Sao ba có thể để loại đàn bà nhơ nhuốc bước vào Doãn gia chứ. Hừ….
“ nước của cô đây” Minh Phong mang cốc nước lọc đến bên giường, ngồi xuống đỡ Hải Lam ngồi dậy mà đưa cho cô uống. Nhận được cốc nước từ anh, cô tu 1 mạch. Do tác dụng của rượu mạnh, cộng thêm với việc đây là lần đầu tiên cô uống nhiều như vậy nên cô cảm thấy rất mệt và nóng. Theo phản xạ tự nhiên mà cô ngã vào trong ngực anh, tay ko ngừng mân mê trước ngực “ nóng…..nóng….tối nóng”
Nhìn hành động của cô, Minh Phong không khỏi nóng cả người. Khi cô mân mê cái cổ mình, Minh Phong vô thức nhìn theo, chiếc cổ thanh mảnh, trắng nõn cùng bả vai hơi gầy nhưng không hề kém phần quyến rũ hiện ra trước mắt anh, khiến cho cổ họng anh ực lên 1 cái. Ngay khi anh định đẩy cô ra khỏi người mình thì Hải Lam liền vội vã túm lấy áo anh, sau đó cô bất ngờ hôn lên môi anh. Lúc này cô cứ nghĩ người đàn ông trước mặt mình là Lập Nguyên. Cô vòng tay qua cổ anh mà kéo xuống hôn thật sâu. Họ ngã nhào ra giường lớn, tiếp tục trao nhau nụ hôn 1 cách triền miên. Minh Phong bị hành động của cô làm cho hơi bất ngờ, anh định bất dậy, nhưng đôi môi cô mỏng manh, quyến rũ, không hề có một chút phấn son nào làm anh không nhịn được mà đáp trả. Chắc có lẽ cô ta đã quá quen với việc này nên mới có thể quyến rũ anh như vậy. và cũng chắc chắn rằng cô ta đã mất cái ngàn vàng của đời con gái. Nếu đã vậy, anh cũng không cần phải giữu ý với cô. Anh định đợi cô tỉnh rượu sẽ giáo huấn cô 1 trận, nhưng chính cô quyến rũ anh trước, anh sao có thể chối từ được chứ. Nhanh như chớp anh chuyển bị động thành chủ động. xoay người đặt cô dười thân mình. Anh dùng hàm răng mình mà kích thích cho cô mở miệng ra, như hiểu ý đối phương, Hải Lam hơi hé mở đôi môi xinh xắn của mình. Không chần chừ, chiếc lưỡi của anh luồn sâu vào bên trong khoang miệng cô mà gặm nhấm. Đôi môi anh đào của cô thật thơm, thật ngọt, nó khiến anh càng lúc càng tiến sâu hơn như để chiếm lấy tất cả mọi thứ của cô. Hải Lam khẽ “ưm” lên một tiếng. Một lúc sau Minh Phong cảm thấy người dưới thân mình không còn có thể nhịn thở được nữa thì anh mới luyến tiếc mà rờ khỏi cái miệng kia. Đôi môi cô hơi sưng lên, lại càng quyến rũ anh. Nhìn vào khuôn mặt như thiên thần của cô đang ửng hồng làm cho anh nhanh chóng nổi lên phản ứng ở dưới hạ thân. Nhưng anh không vội, anh sẽ từ từ mà hưởng thụ cô. Minh Phong tham lam mà chu du khắp nơi trên khuôn mặt cô, trượt xuống cố, xuống bả vai trắng ngọc ngà kia mà cắn mút. Mỗi nơi anh đi qua đều để lại hàng ngàn vết tích như để chứng minh quyền sở hữu của anh. Bị anh hôn tới tập làm Hải Lam cảm thấy run lên, nhưng cô lại cảm thấy khoái lạc vô cùng. Đây là lầ đầu tiền 1 ng đàn ông làm như thế với cô. Cô không ngừng rên khẽ
Nghe tiếng rên của cô, càng làm anh thần tốc hơn nữa. Chết tiệt, người đàn bà này thật biết câu dẫn đàn ông. Lần đầu tiên của cô là cho ai, cô đã lên giường với bao nhiêu thằng đàn ông rồi….bỗng anh cảm thấy ghen tức với những tên đàn ông kia. Anh dồn sự ghen tuông đó trên da thịt cô mà cắn mạnh 1 cái
“á….đau quá” bị anh cắn làm Hải Lam kêu điếng lên
“em thật đẹp. nói tôi biết em tên gì” giọng anh khàn đi rõ thấy, đôi mắt trở lên đục dần
“H..ả..i….…..La….m….…..” cô hổn hển mà trả lời anh, tay đặt sau lưng anh không ngừng di chuyển
“mở mắt ra nhìn tôi” anh nỉ non bên tai cô, đôi tay không đứng đắn mà khám phá từng chỗ thuộc về cô. Bị anh tấn công như vũ bão làm Hải Lam sợ hãi, cô mở to đôi mắt tròn ngập nước mà nhìn anh như van xin. Nhìn biểu hiện ngượng ngùng của cô khiến anh rất hài lòng. Anh khẽ liếm lên tai cô “ em còn ngại gì chứ?”.Và không để cô kịp hành động gì anh bá đạo mà tiến vào trong cô...
“á………………….”
Minh Phong sững người ra mà nhìn cô. Đây là lần đầu của cô, chẳng lẽ anh đã nghĩ sai về cô. Anh là người đàn ông đầu tiên của cô sao? Sự vui sướng bỗng lan tỏa khắp con người anh.
Nước mắt Hải Lam thi nhau mà chảy ra. Cô có cảm giác như ai đó đang xẻo mất 1 miếng thịt trên người mình. Cô muốn chạy thoát mà ko đc.
“huhu….đau quá….anh mau ra đi” Hải Lam khóc lóc van xin
“bảo bối ngoan, cố chịu…sẽ hết đau thôi” anh hôn lên những giọt nước mắt cô an ủi. dừng một lúc cho cô thích ứng anh trong cơ thể, lúc này anh mới luật động trong cô. Gian phòng rộng lớn, trên chiếc giường xa hoa kia, 1đôi nam nữ đang từng đợt từng đợt trải qua những ái ân triền miên.