“….Sau đây là bản tin chào buổi sáng. Tối qua, lúc 9 giờ, đội cảnh sát phòng chống tham nhũng bất ngờ ra lệnh khám xét ngôi biệt thự của nhà doanh nhân Trịnh Vũ Minh. Theo như nguồn tin chúng tôi mới nhận được, ông Trịnh Vũ Minh – nguyên tổng giám đốc tập đoàn tài chính Trịnh thị được cho là có liên quan đến vụ tham ô tài sản và vụ tự sát kinh hoàng của vợ chồng Lâm Thế Kỳ - Phí Vân Y chín năm về trước. Hiện tại, một người đàn ông dấu tên đã cung cấp những chứng cứ khá đầy đủ tố cáo ông. Do quá sốc, ông Trịnh Vũ Minh đã ngất tại nhà riêng ngay khi cảnh sát đọc lệnh khám xét. Hiện ông đang được các bác sỹ tận tình chăm sóc…Thông tin về vụ việc trên chúng tôi sẽ tiếp tục đưa trong các bản tin tiếp theo….bây giờ là bản tin về cơn bão số 3 sắp đổ bộ vào miền trung…..” phát thanh viên vừa đưa tin giật gân về vụ việc liên quan đến Trịnh Vũ Minh thì chưa đến năm phút sau toàn bộ giá cổ phiếu tập đoàn Trịnh thị chỉ trong một đêm giảm xuống mức thấp nhất trong vòng 10 năm qua. Không chỉ thế, các đối tác của Trịnh thị, các tập đoàn lớn trong và ngoài nước cũng đồng loạt mất điểm liên tục trong phiên giao dịch sáng ngày hôm nay. Theo nhận định của các chuyên gia kinh tế thì đây là thảm họa “sóng thần” lớn nhất từ trước tới nay của giới tài chính Việt Nam….
……………
“Bác sỹ tình hình ba cháu thế nào rồi ạ.huhu” Hải Lam khóc thảm thiết gọi ba cô suốt một đêm không ngủ. Qua một đêm mà đôi mắt cô thâm quầng lên trông rõ, người dợt dạt không một chút sức sống. Đầu óc cô u mê không còn biết được là chuyện gì đang xảy đến với gia đình mình. Ba cô giờ không biết sống chết ra sao…
“hiện tại ông ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng chúng tôi vẫn phải để ông trong phòng cấp cứu theo dõi thêm” vị bác sỹ bước ra khỏi phòng cấp cứu, vừa tháo khẩu trang chuyên dụng liền trấn an gia đình bệnh nhân.
“bác sỹ, làm ơn hãy cứu lấy ba cháu, cháu xin bác.huuhuu” Hải Lam cố lấy sức lực còn lại, quỳ gối cầu xin lòng từ bi của vị bác sỹ kia. Cô không thể mất ba…. Sao ông lại có thể liên quan đến tham ô, giết người được??? Không…không…cô không tin…chắc chắn là có sự hiểu lầm ở đây…
“Lam….” Minh Phong vừa chạy tới bệnh viện liền thấy Hải Lam khóc lóc ôm chân bác sỹ thì chạy đến đỡ cô dậy ôm chặt vào lòng “ Lam…đừng khóc, đã có anh ở đây rồi”. Anh vỗ nhẹ mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi của cô xoa dịu tinh thần…Sáng nay khi chuẩn bị đi làm, anh cũng có xem qua bản tin buổi sáng... Minh Phong cũng thật sự sốc nặng trước tin tức này. Không một chút đắn do, anh gọi điện cho thư ký hủy tất cả các cuộc hẹn với đối tác mà chạy đến bên cô. Anh không biết mình tại sao lại đối với cô quá mức quan tâm như vậy… Nhưng lý trí và trái tim đã thúc giục anh, hơn lúc bao giờ hết hãy ở bên Hải Lam vào lúc này, cô ấy cần anh. Mặc cho có bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ bên cô….
“huhu…Minh…Phong…huhu…anh hãy cứu ba em…hực…ba em vô tội…hực..chắc chắn là có hiểu lầm mà…anh hãy cứu ba em đi” cô ôm chặt eo anh, nước mắt như mưa rào chút xuồng áo sơ mi anh làm ượt đũng một mảng trước ngực. Thật may mắn có anh ở đây, bây giờ cô đang rất cần một bờ vai để dựa vào. Cô sắp không trụ được nữa rồi….
“Lam…em bình tĩnh lại, anh sẽ làm mọi cách để minh oan cho ba, ngoan…đừng khóc…” Minh Phong cứ vậy ôm chạt lấy cô, không ngừng động viên cô. Anh sẽ giúp cô bằng mọi giá, dù có tốn bao nhiêu anh cũng làm. Chẳng phải bây giờ ba cô cũng là ba anh sao? Và quan trọng hơn là anh không muốn thấy cô phải đau lòng…..
“huhu….” Hải Lam không thể giáng chịu hơn nữa, cô dần lịm đi trong vòng tay anh ấm áp của anh.
“Lam…em sao vậy? Tình dậy đi em…Lam…bác sỹ đâu???” Minh Phong hoảng hốt bế cô lên chạy vào phòng cấp cứu….
…………..
“Nguyệt Lan, Trịnh Vũ Minh xem ra không còn trụ được bao lâu nữa. Bước tiếp theo cô định thế nào???” người đàn ông mặc áo đen bị che khuất bởi bóng tối nhưng cũng có thể nhìn thấy được trên cổ anh ta có một vệt sẹo lồi đang dùng giọng trầm thấp, vô cảm nói với đối phương.
“Nhanh vậy sao??? Tôi lại muốn ông ta sống thêm vài ngày nữa để nếm mùi vị con gái mình bị Doãn Minh Phong bỏ rơi, nếm cái cảm giác mất cửa mất nhà là thế nào. Haha..” Khuôn mặt Lâm Nguyệt Lan nở nụ cười khinh bỉ cùng đểu giả khi nói đến kẻ thù. Cô ta đợi ngày này đã lâu lắm rồi, đây là thời cơ để cô ta trả thù. Mọi thứ sẽ phải thuộc về cô ta kể cả Doãn Minh Phong. Haha…
Người đàn ông áo đen dựa vào chút ánh sáng nhỏ nhoi từ cửa hắt vào mà nhìn Lâm Nguyệt Lan. Hắn ta không ngờ trên đời lại có người đàn bà máu lạnh và nham hiểm đến vậy. Ánh mắt cô ta quá ư là vô cảm, cả người đâu đâu cũng tản ra mùi hận thù, chết chóc. Hắn – một bố già khét tiếng xã hội đen cũng phái cúi đầu một tấc nể phục người đàn bà trước mặt này …
“Vậy được. Tôi sẽ lo toàn bộ bên phía Trịnh Vũ Minh. Còn bên Doãn Minh Phong cô hãy tự giải quyết đi” người đàn ông áo đen dường như có vẻ khá chuyên nghiệp trong những việc như thế này
“được. có gì báo ngay cho tôi”
“ok. Vậy tạm biệt” động tác anh ta nhanh và chuẩn như một điệp viên tình báo CIA.
Ông Minh Long thở dài than ngắn từ ngày hôm qua đến giờ sau khi đọc xong tin tức báo đăng về ông Trịnh Vũ Minh. Haiz…rốt cục là đang xảy ra cái gì đây…sao bạn ông lại thành ra như vậy?. Đọc những chứng cứ bên cảnh sát đưa ra trên báo ông muốn không tin cũng không được. Một con người nhìn đôn hậu, nhân từ là thế lại làm ra những việc tày trời như vậy…tội tham ô ông còn có thể chấp nhận được. Trong làm ăn thì khó tránh khỏi những việc đó…Nhưng còn giết người thì cho đến giờ ông vẫn không giám tin là bạn ông làm cái việc đáng ghê tởm đó. Thế mới thấy hết được ma lực của đồng tiền đáng sợ làm sao….
………….
“tiểu thư cô tìm ai???” ông Lý kính cẩn hỏi cô gái đang đứng ngoài cổng.
“Đây có phải biệt thự Doãn gia không ạ. Bác làm ơn báo gúp con với ông Doãn Minh Long, có Lâm Nguyệt Lan từ Anh mới trở về đến chơi ạ.” không giống với vẻ bề ngoài đanh đá, xảo quyệt, hôm nay Lâm Nguyệt Lan ăn mặc rất kìn đáo và lịch sự. Khuôn mặt chỉ một lớp phấn nhẹ làm cô ta trở lên thực thánh thiện như đức mẹ đồng trinh Maria. Giọng nói trong trẻo ngọt ngào khó có người nào lại nhỡ nhẫn tâm từ chối lời thỉnh cầu của cô ta.
“Cô chờ một lát, tôi vào báo ngay” ông Lý quả nhiên trúng độc dược mãn tính trước cử chỉ thơ ngây của Lâm Nguyệt Lan
Lát sau
“cô Lâm, mời cô vào, ông bà chủ đang chờ cô ở phòng khách. Để tôi dẫn cô. Mời cô” ông rất hào hiệp dẫn đường cô ta.
Lâm Nguyệt Lan miễn phí một nở nụ cười thánh nữ với ông quản gia "con cám ớn bác ạ"
……………
“Nguyệt Lan đấy à. Chà chà để bác xem con nào…Trông con càng ngày càng xinh lên đấy.” bà Như Ý vui mừng khi Lâm Nguyệt Lan vừa về nước đã đến thăm ông bà. Con bé quả nhiên là người có học, rất biết quan tâm đến người khác. Lúc trước còn ở bên Anh, Minh Phong có một hai lần dẫn Lâm Nguyệt Lan về nhà ăn cơm nên ông bà Doãn hẳn là không quên cô ta…Trong ấn tượng của ông bà Doãn thì Lâm Nguyệt Lan không chỉ là một cô gái học giỏi, thông minh mà còn rất đoan trang, lễ phép. Hồi đó ông bà cứ nghĩ là hai đứa sau khi học xong sẽ kết hôn nhưng không hiểu sao lại đùng một cái chia tay …và bà chỉ nghe loáng thoáng Lâm Nguyệt Lan đã kết hôn với một người đàn ông ngoại quốc rồi định cư hẳn bên đó luôn…
“dạ, con chào hai bác. ..Bác…bác lại đùa con rồi..” Lâm Nguyệt Lan thẹn thùng, đưa tay vén mấy cộng tóc qua mang tai, nhìn thì không người nào dám bảo cô ta là người thâm hiểm…..
“haha…con bé này vẫn vậy, chẳng thay đổi gì cả…nào ngồi xuống đây đi con” ông Minh Long nhiệt tình chào đón Lâm Nguyệt Lan
“dạ, con cảm ơn bác. Con có chút quà nhỏ biếu hai bác. Mong hai bác đừng chê cười ạ” lễ phép, rất lễ phép là đằng khác.
“con bé này thật là…đến thăm hai bác là quý hóa lắm rồi, lại còn bày đặt quà các làm gì????Vậy cho bác xin…con khách sáo làm hai bác ngại quá” bà Như Ý đánh yêu lên cánh tay Lâm Nguyệt Lan rồi nhận lấy món quà của cô ta đưa cho ông Long.
“dạ không có gì mà bác….hai bác dạo này vẫn khỏe chứ ạ???”
“uh. Hai bác vẫn khỏe. Thế còn con???"
Ba người - Doãn Minh Long, Diệp Như Ý, Lâm Nguyệt Lan cứ ngồi đó cười haha ôn lại chuyện cũ…..
……….
Bệnh viện
“Lam…em tỉnh rồi…em làm anh lo lắm có biết không” Minh Phong cầm bàn tay gầy xanh xao của Hải Lam áp lên đôi môi anh để anh truyền hơi ấm cho cô. Ánh mắt anh hiện lên vô vàn sự sung sướng khi cô tỉnh lại. Anh đã thức một ngày một đêm, không ăn không uống chỉ để bên cạnh cô. Anh sợ chỉ cần anh rời đây nửa phút mà Hải Lam tỉnh dậy không thấy anh sẽ rất đau lòng….
“ba em sao rồi anh?” Hải Lam không quan tâm đến sức khỏe của mình, điều đầu tiên cô nghĩ đến khi tỉnh dậy là ông Minh. Cô mím môi, cố sức ngồi dậy để đi thăm ông nhưng may có Minh Phong ngăn lại. Anh để cô tựa đầu vào ngực mình “ba không sao. Bác sỹ nói chỉ cần theo dõi thêm hai ngày nữa là có thể ra phòng bình thường. Em không cần phải lo lắng thêm nữa. Hãy để mọi việc anh giải quyết…”. nói rồi anh đặt một nụ hôn nhẹ tràn đầy yêu thương lên trán cô, cười tươi xoa xoa tay lên má cô rồi lại ôm cô vào lòng.
“Phong…cám ơn anh. Cám ơn anh đã ở bên em trong lúc này.” Cô vòng tay ôm lấy anh. Cô tưởng rằng vào lúc nước sổi lửa bỏng thế này, Phùng Lập Nguyên sẽ chạy đến bên cô, nhưng người cô nghĩ tới giờ này vẫn không thấy đâu, còn người không nghĩ đến lại đang ra sức ở bên cô mỗi phút mối giây. Thực sự cô rất cảm động, cảm động sự chân thành của anh dành cho ba con cô, cảm động những cử chỉ ngọt ngào anh dành cho cô…
“cô bé ngốc…em nói gì vậy???”
“ục…ục…” bụng Hải Lam réo lên liên hồi. Đã 2 ngày nay cô chưa có gì vào bụng, thực sự cô rất đói….
Minh Phong đẩy cô ra nhìn xuống dưới bụng cô rồi phá ra cười “xem ra cái bụng của em đang biểu tình quyết liệt lắm. Anh vừa gọi cháo ở của nhà hàng Trung Quốc. Hãy còn nòng lắm, nào ăn nhanh kẻo nguội thì mất ngon”. Anh cầm cặp lồng cháo cho ra bát, múc từng muôi thổi cho nguội đưa đến trước mặt cô “a……..”
Hải Lam mím môi, rất muốn cười nhưng lại xấu hổ mà liếc xéo anh một cái mới há miệng ra
Phùng Lập Nguyên đứng ngoài phòng bệnh, chứng kiến cảnh hai người bọn họ thân mật thì lửa giận lại hừng hực bốc lên. Bàn tay năm ngón đặt trên tường kéo một đường dài xuống tận dưới tạo lên năm dòng kẻ sâu tận vào trong . Anh ta ngay khi biết tin thì vui mừng khôn siết, thầm nghĩ cuối cùng Trịnh Vũ Minh cũng bị quả báo. Thật đáng đời lão già đó… Vậy là anh ta lại có cơ hội bên Hải Lam….
Không nghĩ ra Phùng Lập Nguyên lại chậm so với Doãn Minh Phong một bước….anh ta chỉ còn biết cay cú đứng ngoài nhìn đôi tình nhân kia
………….
Biệt thự Doãn gia
Nói đủ các loại chuyện trên đời, sau cùng Lâm Nguyệt Lan cũng rẽ hướng sang chuyện Trịnh Vũ Minh. “ bác trai, bác gái, con hay tin anh Phong sẽ kết hôn với Trịnh Hải Lam thì rất vui. Cuối cùng thì Minh Phong cũng tìm được người mình yêu thực sự. Nhưng mà vừa rồi báo chí lại đưa tin như vậy, chẳng phải là muốn....Dù sao con và Minh Phong cũng từng bên nhau, bọn con có duyên mà không có phận, nhưng từ tận đáy lòng con luôn luôn cầu chúc anh ấy sẽ hạnh phúc. Có như vậy con mới không áy láy chuyện xưa...” cô ta cố nặn ra vài hột nước mắt, diễn sao cho đạt nhất mới thôi….
“con cũng đọc rồi sao. Chuyện này….haiz” Ông Minh Long muốn nói suy nghĩ của mình nhưng lại thở dài ngao ngán. Chuyện đã đến nước này, có lẽ hôn lễ phải hủy bỏ…..ông rất không muốn nhưng không còn cách nào khác. Ông không thể để thiên hạ chĩa sang nhà mình mà nói này nói nọ được. Coi như ông ích kỷ với bạn bè một lần cuối……
Thấy ba mẹ Minh Phong không nói gì làm Lâm Nguyệt Lan sốt sắng, cô ta nhất quyết phải nghe bằng được bọn họ nói ra 2 chữ ‘hủy hôn’: “bác…con không biết nói ra lời này có thất lễ không…nhưng vì hạnh phúc cả đời Minh Phong con không thể không nói. Trịnh Vũ Minh bề ngoài trung thực nhưng bên trong lại quá mưu mô. Ông ta không từ thủ đoạn để vơ vét tiền của người khác, sắn sàng giết người bịt đầu mối. Thực sự con nghe mà quá ghe tởm con người ông ta…..Con thiết nghĩ Trinh Hải Lam có một người ba bất lương như vậy, cô ta sớm cũng đã thành một người đàn bà đa đoan, quỷ kế từ lâu rồi…Minh Phong lấy cô ta sẽ là bất hạnh cả đời của anh ấy. Hai bác là ba mẹ anh ấy, con nghĩ hai bác sẽ không đứng ngoài nhìn con trai mình sắp chui vào miệng cọp mà để yên chứ ạ. Vì Minh Phong, con xin hai bác hãy cứu anh ấy…” Lâm Nguyệt Lan không biết lấy đâu ra lắm nước mắt mà vừa khóc vừa nói xấu người khác một tràng dài không mệt…
“cái này…con nói cũng có lý. Chúng ta không thể để Minh Phong bất hạnh được…” ông Minh Long gật gù trước những triết lý logic của Lâm Nguyệt Lan
Lâm Nguyệt Lan nghe ông Minh Long nói thế thì thỏa mãn nở nụ cười đắc ý trọng bụng….Mới chỉ mấy câu cùng vài giọt nước mắt mà cô ta đã dễ dàng thuyết phục ông bà Doãn có ý muốn hủy hôn. Xem ra kê hoạch của cô ta khá thuận lợi so với dự tính ban đầu….
…………….
Sau khi nhìn thấy Hải Lam ăn no ngủ say, Minh Phong mới từ bệnh viện về công ty. Anh còn có rất nhiều việc cần phải giải quyết….Để an tâm, Minh Phong đã thuê vệ sĩ đứng ngoài cửa phòng bệnh canh chừng bảo vệ an toàn cho cô.
Doãn Minh Phong vừa vào phòng làm việc liền phân phó công việc cho trợ lý Kỳ “điều tra xem ai đứng sau chuyện này?”
“vâng”
Lại qua một ngày nữa, Hải Lam do được Minh Phong chăm sóc tận tình thì khá lên rất nhiều. Mặc dù khuôn mặt hãy còn xanh xao nhưng cô cảm thấy đầu đã đỡ đau nhức và không còn mệt mỏi như mấy hôm trước. Cô bước xuống giường đi ra phía cửa phòng bệnh để đến xem ba cô đã khá chút nào chưa. Cô rất không an tâm về tình trạng sức khỏe của ông….
Nhưng cánh cửa vừa mở ra thì hai người mặc áo đen, khuôn mặt lạnh lùng quay về phía cô “Cô Trịnh, cô muốn đi đâu???”.Ngay cả giọng nói của họ cũng rất lạnh lùng….Chẳng lẽ là người của cảnh sát điều tới giam lòng cô??? Hải Lam ngơ ngác nhìn hai gã đàn ông ngoài cửa.
“các anh là ai??? sao lại đứng ở trước phòng tôi?”
“Cô Trịnh, chúng tôi là làm theo nhiệm vụ. Nếu như không có việc gì, xin cô hãy vào trong…” bọn họ vẫn dùng thái độ đó để nói với Hải Lam
“……” cô không nói gì, đúng như cô suy đoán, thì ra là người của cảnh sát. Cô phải làm gì bây giờ??? Minh Phong… đúng, người Hải Lam nghĩ đến đầu tiên chính là anh, chỉ có anh mới giúp được cô trong lúc nguy nan này. Hải Lam nhanh chóng bấm số cho anh…..nhưng điện thoại lại không liên lạc được…Không phải anh cũng bị giam lỏng để điều tra chứ???...làm sao đây…làm sao đây….cô rối trí không biết phải làm thế nào để thoát ra ngoài tìm gặp anh….
……………
“Đúng như cô dự liệu, Doãn Minh Phong đã bắt tay vào điều tra. Tôi chỉ không ngờ nhanh như vậy anh ta đã tìm ra chứng cứ chúng ta cài sẵn chỉ trong một ngày. Không hổ danh giám đốc tập đoàn lớn” người đàn ông có sẹo lồi ở cổ trình bày hết những sự việc hắn ngầm cài bẫy.
Lâm Nguyệt Lan kẹp hai ngón tay sơn đỏ chói vào điếu xì gà thượng hạng, đôi mắt gian thần phóng tầm ra ngoài cửa sổ, không ngoảnh mặt nhìn người kia, môi nhếch lên một đường cong hoàn hảo “Tôi còn tưởng anh ta sẽ tìm ra chứng cứ thật. Hóa ra Doãn Minh Phong cũng chỉ có thể làm được đến đó thôi sao? Anh làm tốt lắm. Đây là số tiền của anh. Từ nay về sau chúng ta là hai người không quen biết... Anh làm nghề này chắc hẳn biết rõ quy luật của cuộc chơi? Không cần tôi phải nhắc lại???”
“Nguyệt Lan, cô yên tâm. Tôi cũng vì ân tình năm xưa của ba cô mà đồng ý làm việc này. Nếu có bất cứ chuyện gì sẽ có người đứng ra chịu tội thay cô. Tôi nói là làm được” hai tay hắn ta đút trong túi quần nhìn Lâm Nguyệt Lan hứa hẹn. Nếu không phải năm xưa Lâm Thế Kỳ cứu mạng hắn, thì có cho hắn một núi tiền hắn cũng không bao giờ muốn dính ráng gì đến luật pháp. Coi như lần này hắn đã trả được mối thâm tình với ân nhân…chấm dứt không còn quen biết….
“được” cô ta trả lời ngắn gọn, khuôn mặt như cũ không quay lại nhìn người đàn ông. Cô cũng muốn cảm ơn hắn trong suốt tám năm qua đã vì cô mà làm không ít việc…Nếu không có hắn thì cô đã không sang được Anh, đã không đứng ở đây nhìn thấy ánh mặt trời đỏ rực kia…
“vậy được. Tôi đi trước. bảo trọng” nói xong anh ta biến mất như một phù thủy hóa phép.
Lâm Nguyệt Lan đứng đó một lúc khá lâu…Cuối cùng điếu thuốc trên tay cô ta cũng hết mà rơi tự do xuống mắt đất. Cô ta lấy chân nghiền lát mà rủa thầm “ Trịnh Vũ Minh, Trịnh Hải Lam, số phận các người cũng sẽ giống điếu thuốc này thôi…haha”
…………………
Hải Lam hết nằm lại đứng, đi đi lại lại trong phòng bệnh nhằm nghĩ kế chuồn
“Đại ca, tôi muốn qua bên kia thăm ba tôi được không? Làm ơn đi mà” Trịnh Hải Lam thò mỗi cái đầu ra bắt chuyện.
“không được. chúng tôi chỉ làm theo nhiệm vụ. Mời cô vào trong” họ đứng như pho tượng đá, chỉ cử động mỗi cái mồm
Đúng là cảnh sát có khác, gì mà canh mình cứ như canh trùm khủng bố Irac không bằng…Hải Lam thụt đầu lại lẩm bẩm mắng hai khúc gỗ kia...
5 phút sau
“haha….đại ca này, tôi đói quá, các anh không định để tôi chết ở đấy chứ hả? tôi chỉ đi một lát sẽ về” cô gia sức uốn cái lưỡi lấy lòng
“không được. chúng tôi chỉ làm theo nhiệm vụ. Mời cô vào trong. Sẽ có người mang cơm cho cô ngay bây giờ” hai người bọn họ vẫn không xê dịch 1 cm nào cả
Hải Lam lại thụt cái đầu nhỏ của mình vào, bĩu môi “không được. Chúng tôi chỉ làm theo nhiệm vụ. Mời cô vào trong. Rõ chán ngắt. Bọn họ có phải là người máy không vậy??? sao chỉ biết nói được có thế”. Cô ngã ngửa ra giường nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng xóa mà thấy thương cho Minh Phong. Anh vì cô nên cũng bị vạ lây….nghĩ đến đó cô không kìm được nước mắt khóc thay cho anh…chắc anh đang bị giam lỏng ở công ty. Cô phải tìm mọi cách để cứu anh ra mới được…
10 phút sau
“đại ca à, tôi buồn quá…anh không định để tôi đi ngay trong phòng này chứ??? Tôi sắp không nhịn được thêm nữa rồi…aaa…” Hải Lam vờ nhăn mặt méo mó vừa ôm mông ôm bụng cố tình kêu la lên
Qủa nhiên chiêu này có công dụng, hai khúc gỗ kia đã bắt đầu biết cử động các bộ phận khác. Bọn họ nhìn cô như người ngoài hành tinh….rất đều mà đưa tay gãi gãi đầu khó xử…. Chắc ở cơ quan, cấp trên chưa đưa ra trường hợp này…Hải Lam không ngừng đoán già đoán non
“aiiiiiii…các anh làm gì mà chậm như rùa vậy hả???có cho đi không thì bảo???tôi mà thải ra đây, các anh liệu mà lo thủ trưởng đuổi việc đi” Hải Lam càng cố la to hơn nữa
“cái này….thôi được tôi sẽ dẫn cô đi.anh ở lại đây canh chừng” một trong hai tên mở miệng phân công việc
Cái gì????để hắn ta canh cô đi vệ sinh sao??? Hắn có phải nam nhi đại trượng phu không vậy…Hải Làm tức tối xì cái mặt ra bước mạnh lên nền đá hoa xả giận, đi một mạch tới nhà vệ sinh. Tên vệ sỹ lững thững theo sau….
Ngồi trong đó không biết bao lâu mà cô không sao nghĩ ra cách. Cứ nghĩ đến tên đàn ông không biết xấu hổ đứng trước cửa phòng vệ sinh nữa lại làm Hải Lam sôi máu. Cô đứng dậy, kéo quần lên, vung tay vung chân hất cửa đi ra…
Hải Lam cố tình rửa tay lâu lâu một chút. Thi thoảng tên kia lại với vào trong gọi cô. Cô chỉ ới lên một cái nhưng vẫn không thèm đi ra. Đúng lúc đó, cô lao công đi vào…Hải Lam nhìn cô ta nảy ra ý tưởng….
Đợi 15 phút nữa không thấy cô ra, tên vệ sỹ không kiên nhẫn xông thẳng vào, đưa tay che che cái mặt ái ngại. Mấy cô gái nhìn thấy có đàn ông tự tiên xông vào "cấm địa đen" thì hét toáng lên. Họ thi nhau cầm túi, chổi đánh anh ta một trận thừa sống thiếu chết…
Trịnh Hải Lam nhờ có bộ đồ lao công cùng sự trợ giúp của những người trong đó nên thành công thoát khỏi hai khúc gỗ kia. Cô không để ý đến quần áo mình đang mặc, liền một hơi chạy đến công ty Minh Phong
Trong phòng làm việc
“Không sai thưa giám đốc, hồ sơ bên cảnh sát là hoàn toàn đúng.” Trợ lý Kỳ Học Ân sau khi điều tra vụ án thì khẩn cấp báo lại với Doãn Minh Phong.
“cậu bảo sao??? nói thế thì Trịnh Vũ Minh không hề oan? Sao có thể như vậy?” Minh Phong không thể tin vào những lời vừa rồi của Kỳ Học Ân. Sao có thể vô lý thế chứ???...Nếu đúng như anh ta nói thì Hải Lam phải làm sao? Cô sẽ sốc như thế nào khi biết được ba mình là người không giống với những gì cô biết….cứ hình dung ra cảnh đó anh lại đau, muốn dấu kín để cô mãi mãi không biết sự thật phũ phàng này. Cô ấy vô tội, cô ấy không đáng bị đối xử tàn nhẫn...
“Đúng vậy. Ông Trịnh Vũ Minh là người đứng đầu trong vụ tham ô năm đó. Sau đó, ông ta đã nghĩ biện pháp vu oan cho ông Lâm Thế Kỳ. Vợ chồng ông Lâm chết không phải do tự sát mà chính là Trịnh Vũ Minh đứng đằng sau….Còn một điều nữa mà bên cảnh sát chưa đụng tới đó là cái chết của con gái họ - Lâm Kỳ Anh. Cô bé đó cũng chết trong vụ cháy đấy nhưng không thấy xác. Theo như hồ sơ tôi tìm thấy thì xác của Lâm Kỳ Anh đã cháy vụn thành tro nên không để lại dấu vết nào” Trợ lý Kỳ trình bày khá tỷ mỉ sự việc.
Doãn Minh Phong một trận choáng váng, quay cuồng đầu óc. Anh bất lực ngả mạnh đầu xuống ghế sofa nhắm hai con mắt thần lại không biết là đang nghĩ gì.
“giám đốc, anh định tính sao?”
“vậy người tố cáo là ai? cậu điều tra kỹ về hắn chưa? Hắn có quan hệ như thế nào với nhà họ Lâm?” Minh Phong vẫn còn có điểm hoài nghi. Nếu như cả gia đình họ chết trong vụ “tự sát” đốt nhà năm đó thì sao lại còn có người tố giác. Người đó là ai? có quan hệ như thế nào với nạn nhân? Đây chính là điểm đáng ngờ nhất mà anh quan tâm.
Kỳ Học Ân không quá khó để đoán ra nghi ngờ của Minh Phong. Anh ta theo Minh Phong đã nhiều năm, nên rất rõ cách làm việc của giám đốc mình...Minh Phong rất cẩn thận... “Tôi đã điều tra, người này chính là bố già mafia John Nguyễn, tên thật của hắn ta là Nguyễn Trí Thức. Trùm khủng bố khét tiếng khu vực Đông Nam Á. 13 tuổi hắn ta đã bỏ nhà gia nhập xã hội đen. 15 tuổi đã từng giết người và bị lĩnh án 5 năm ở trại quản giáo dành cho trẻ vị thành niên. Năm 20 tuổi, hắn ta ra khỏi trại và tiếp tục lấn sâu hơn vào con đường cũ. Giám đốc có biết vụ cướp vàng nổi tiếng, khiến 10 người chỉ trong một đêm không một ai sống sót không? Chính là John Nguyễn một tay sát hại. Và hắn ta bị kết án tử hình….” . Nói đến đây Kỳ Học Ân bỗng dừng lại nhìn khuôn mặt anh tuấn của Doãn Minh Phong không ngừng nhíu mày rồi lại giãn ra rồi lại nhíu mày….
“vậy thì sao??? Hắn bị án tử hình thì sao có thể đường hoàng tố cáo Trịnh Vũ Minh???. Sao không nói tiếp đi??” Minh Phong sốt ruột rất muốn biết chuyện là thế nào. Anh không ngờ đằng sau vụ án chín năm về trước lại còn liên quan tới cả xã hội đen…thật sự không ngờ tới.
“Đây chính là điểm nghi vẫn khi tôi điều tra. John Nguyễn có thể không sợ pháp luật mà tố cáo Trịnh Vũ Minh là do năm đó hắn ta được Lâm Thế Kỳ ra tay cứu sống. Ông ta đã tìm một kẻ phạm tội thế thân cho John Nguyễn, dùng tiền mua chuộc toàn bộ các vị quan tòa năm đó…vì thế khá dễ dàng cho hắn ta thoát khỏi vòng pháp luật. Cũng chính Lâm Thế Kỳ đã sửa lại toàn bộ lai lịch cho hắn ta. Cái tên John Nguyễn là bắt nguồn từ đó…”
Lần này thì Minh Phong đã hiểu toàn bộ vấn đề “vậy là John Nguyễn vì trả ơn ân nhân mà đã giúp gia đình Lâm thế Kỳ báo thù?”
“đúng vậy” Kỳ Học Ân không chút đắn đo chốt lại sự việc
Khuôn mặt Minh Phong trở lên đăm chiêu, đôi mắt anh bây giờ rất khó có thể nhìn ra anh đang tính cái gì...
“tôi vẫn không hiểu. tại sao John Nguyễn không báo thù ngay khi đấy mà phải đợi mãi 8 năm sau mới quay lại” Minh Phong cố tìm ra một manh mối để gỡ tội cho Trịnh Vũ Minh
Nghe câu chất vấn của anh, Kỳ Học Ân chững lại vài giây, điều này cũng là một câu hỏi lớn anh ta chưa có câu trả lời..... “ John nguyễn là người có tiếng làm việc quyết đoán , máu lạnh. Tôi nghĩ hắn ta 8 năm sau mới quay lại báo thù là chờ thời cơ…không khó hiểu khi hắn lại chọn đúng thời điểm này để ra tay…”
“vì sao???” cách nói chuyện nửa vời của Kỳ Học Ân làm Minh Phong sắp phát điên
“vì hôn lễ giữa anh và Trịnh Hải Lam” một câu trả lời làm Doãn Minh Phong đứng tim tại trận...