“Phong, anh ngồi dậy đi. Để em thay áo cho anh đã rồi hãy ngủ” Hải Lam ngồi kế bên Minh Phong, khẽ lay thân anh, nhỏ nhẹ nói.
“đừng chạm vào người tôi. Cô tránh ra…”Minh Phong lạnh lùng hất cánh tay gầy yếu của cô ra, to giọng.
Hải Lam đau lòng nhìn anh, nỗi tủi thân, chua sót như một căn bệnh truyền nhiễm chết người đã sớm ngự trị trong tim cô. Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu cô rơi nước mắt kể từ lúc bọn họ cãi nhau ngày hôm qua….
Hải Lam nặng nề đứng dậy, cô bước vào nhà tắm….
Động tác rất nhẹ nhàng như thể cô sợ mình làm anh bị thương mà lấy khăn ấm cẩn thận lau cơ thể anh, rồi lại giúp anh thay bộ đồ ngủ sạch sẽ…Nhìn gương mặt say ngủ của chồng lúc này mới thật đáng yêu làm sao? Mái tóc rối làm cho khuôn mặt anh như một đứa trẻ vừa mới được mẹ dỗ ngủ, không có lấy một tia giận giữ hay ghen tuông nào cả. Cô khẽ áp mặt mình tới gần khuôn mặt anh tuấn kia say xưa ngắm. Mặt giáp mặt, hơi thở đều đều mang theo hương rượu nồng của anh phả lên người cô ấm ấm. Bàn tay cô không chịu đứng yên, cứ thế mân mê trên đôi mắt đang ngủ ngon lành kia, rồi nó trượt nhẹ trên sống mũi cao thẳng tắp của anh, dừng trên bờ môi gợi cảm của anh mà vê vê vài đường uốn lượn…..
Hải Lam từ từ nhắm hai mắt lại, lợi dụng lúc Minh Phong còn đang ngủ say liền đặt đôi môi tái nhợt của mình lên môi anh. Nụ hôn chỉ thoáng qua trong tích tắc rồi cô lại từ từ mở mắt ra. Cô như một cô mèo con nhõng nhẽo mà vờn vờn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình trên khuôn mặt anh tuấn của chồng mình. Nhưng rồi, một hình ảnh nóng mắt như vật sắc nhọn chọc thẳng vào ánh mắt lờ mờ của cô…..
Vết son chói lóa nằm ngay dưới cằm anh……..
Dấu môi của một người phụ nữ hãy còn lưu lại sắc nét trên người Minh Phong khiến Hải Lam nghẹt thở, cả người cứng lại, bàn tay run rẩy chậm chạp tới gần vết son kia. Nó chẳng khác nào ngọn lửa cháy lớn làm bỏng rát bàn tay cô…
Một đêm không về nhà, không nhẽ, anh đã ở bên ngoài vui vẻ cùng người đàn bà khác. Anh đang trừng phạt cô sao…
“Lam, anh hận em…hận em….” Trong giấc ngủ, Minh Phong mê man nhắc tới cô, nhưng lời anh nói ra vào lúc này chẳng hay gì cả. Câu nói không khác nào kẻ ác hung hăng tát vào mặt cô….
Đau…thực sự cô quá đau……đau không sao tả nổi….
Hải Lam bật người dậy, lấy tay che miệng kiềm chế không cho chính mình gào khóc thật lớn trước anh, quay người bỏ đi….
“huhu…” trong thư phòng nhá nhem ánh sáng, một cô gái nhỏ bé vô lực ngồi bệt dưới sàn nhà, hai tay siết chặt gối ngăn không cho bản thân ngã ra, đầu nhỏ bất lực gục xuống, yết hầu nấc lên liên hồi, từng giọt nước mắt mặn đắng rơi lã trã trên môi cô ….
……………..
Đã là 4 giờ sáng, xong Bà Như Ý vẫn bần thần đứng một mình ngoài ban công…..
“mẹ, mẹ phải giúp con. Việc này cũng chẳng có gì khó khăn mà. Con xin mẹ đấy” Phùng Lập Nguyên quỳ hẳn gối xuống sàn nhà, khẩn thiết nắm chặt lấy hai bàn tay lạnh toát của mẹ mình, ngẩng đầu thành khẩn chiếu ánh mắt van xin vào mặt bà, không ngừng nài nỉ.
Đôi mắt bà hoang mang, lo lắng nhìn vào cậu con trai “Nguyên, chuyện này….mẹ e là không giúp được cho con…mẹ xin…”
“mẹ….hiện tại về luật pháp mẹ đang là mẹ chồng của Hải Lam. Mẹ nói gì chẳng nhẽ cô ấy dám cãi lại sao?” Phùng Lập Nguyên sốt ruột trước thái độ lưỡng lự của Diệp Như Ý, anh ta phát cáu, xong vẫn cố kìm nén cơn thịnh lộ trong người,nhẹ nhàng cắt ngang lời bà, ra sức cầu xin sự giúp đỡ của bà. Anh ta dừng lại chưa đến 5 giây, tiếp tục nịnh lọt“Chỉ cần mẹ giúp con, con sẽ không nói với cô ấy là mẹ làm. Con sẽ chịu mọi trách nhiệm về mình, như thế là được chứ ạ?”
“Nguyên, ý mẹ không phải vậy…..” Bà khó khăn nói. Một mặt bà vừa muốn giúp con trai, xong một mặt lại sợ Minh Phong biết được thì không chỉ bà mà ngay cả Lập Nguyên cũng không sống nổi. Khuôn mặt bất an của bà càng làm hằn rõ thêm những nếp nhăn của năm tháng….. “ mẹ, sao lại đổ hết trách nhiệm lên đầu con được.”
“Vậy là mẹ đồng ý giúp con rồi ạ? Mẹ, con cảm ơn mẹ” Phùng Lập Nguyên sướng điên lên, giống như một đứa trẻ vừa thành công đòi mẹ mua cho mình món đồ chơi đắt tiền, liền thơm lên hai má bà Như Ý….
Lần đầu tiên mới thấy Lập Nguyên tình cảm với bà thế này khiếnDiệp Như Ý cảm động suýt nữa là bật khóc, nghẹn ngào nói “ thằng bé này dễ thương quá….haha….Mà con chắc sẽ không có chuyện gì phải không?”
“vâng, sẽ không có gì đâu. Mẹ đừng lo nghĩ nhiều làm gì”
“ừ. Mẹ chỉ hỏi lại thôi”
Lời nói chiều qua của Lập Nguyên cứ làm Diệp Như Ý cảm thấy ngay ngáy trong người. Nó chẳng khác nào điệp khúc ám ảnh đầu óc bà. Làm sao mà bà không lo cho được. Nó khiến bà mất ngủ cả đêm nay……
…………….
Bầu trời xanh ngắt một màu, dường như những tảng mây lớn, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau cũng không thể nào cản trở được những tia nắng đầu tiên của một ngày mới. Hơi sương lành lạnh, đắm mình trong làn ánh sáng rực rỡ, tinh nghịch trêu chọc giấc ngủ ngon lành của người đàn ông đang nằm trên chiếc giường lớn kia…
Minh Phong lười nhác vẫn nhắm chặt mắt, cựa cựa thân thể mệt mỏi rã rời,cố tình lảng tránh thứ ánh sáng đáng ghét kia. Như mọi khi, anh quờ tay sang chỗ nằm kế bên để tìm lấy sự mềm mại dễ chịu…
Sự trống rỗng kế cạnh làm Minh Phong thoáng cái mở to mắt….
Hải Lam đâu?????
Minh Phong hoảng hốt bật người dậy. Dư chấn kinh hoàng của cuộc tàn sát rượu ngày hôm qua vẫn còn làm cho đầu anh đau âm ỉ…..
Minh Phong lấy tay ray ray cái trán, cố nhớ lại chuyện ngày hôm qua….Nhìn bộ quần áo ngủ thơm ngát hương hoa trên người anh, rồi lại thấy mình nằm chổng trơ mỗi mình trên chiếc giường lớn này cũng không sao giúp anh nhớ được những gì đã diễn ra tối qua….
Minh Phong chỉ nhớ duy nhất một chuyện chính là anh phát hiện Hải Lam dấu anh lén gặp Phùng Lập Nguyên và rồi bọn họ cãi nhau, sau đó anh đến bar uống rượu thâu đêm….còn tất cả những việc tiếp đó thực sự anh không nhớ gì hết…
Có lẽ vợ anh đã giúp anh thay quần áo??? Nhưng cô ấy đâu?
Sáng sớm đã không nhìn thấy vợ yêu khiến Minh Phong khó chịu, bứt rứt như bị kiến cắn ở trong người. Anh quên sạch cả sự bực tức, ghen tuông ngày hôm qua mà vùng chăn chạy đi tìm cô….
“dì Hương, bà có thấy Lam đâu không?” Minh Phong chạy xuống phòng bếp, cuống quýt hỏi người giúp việc
“cậu chủ, không phải cô chủ vẫn ngủ sao? Tôi có thấy cô ấy xuống đây đâu” bà Hương ngạc nhiên nói
“không xuống đây?” Minh Phong ngơ ngác nhìn bốn xung quanh. Vậy cô ấy ở đâu? Anh lại chạy lên lầu, tìm tất cả các phòng…
“cạch”
Minh Phong khựng người lại trước hình ảnh vợ mình…..
Cô ấy đang nằm co quắp người trên chiếc ghế sofa. Đôi bàn chân trần trắng xanh miết chặt vào nhau như đang cô chống lại cái lạnh se se. Đôi môi tím ngắt lại, đôi bàn tay kẹp giữa hai đùi không ngừng run rẩy….
Minh Phong đau lòng tiến nhanh về phía cô. Anh khụy gối trên sàn nhà, đôi mắt thâm tình nhìn cô thương sót, tim cứ vậy mà nhức nhối, dày nát anh. Anh đưa những ngón tay thon dài, cẩn thận tỉ mỉ vuốt lại vài cọng tóc hơi dối loạn của cô, thì thào gọi tên cô
“Lam…”
Hải Lam vẫn nằm đấy không cử động, cả người lạnh toát, thiếp đi không có nghe thấy anh đang gọi mình.
Minh Phong nhẹ nhàng khẩn trương bế cô lên, ôm chặt cô vào lòng giúp cô sưởi ấm thân thể….
Để không làm kinh động đến giấc ngủ của cô, anh từ từ đặt cô xuống giường ngủ của bọn họ,kéo chăn qua hai người, rồi nằm kế bên cô, vòng tay kéo sát đầu cô tựa vào ngực mình.
Không biết là đã qua bao nhiêu thời gian, Hải Lam cảm thấy một hơi thở rất đỗi quen thuộc đang bao bọc quanh người cô khiến thân thể cô ấm áp vô cùng. Cô ngọ nguậy cái đầu nhó nhắn trong vòm ngực rắn chắc của anh như một con mèo lười biếng, tay ôm lấy thắt lưng anh , chân không khách sao vắt hẳn lên người anh, giống như đang ôm một cái gối ôm lớn chưa từng có. Nó giúp cho giấc ngủ của cô càng lúc càng sâu, càng lúc càng bình an...
Và cũng chẳng biết cô đã ngủ được mấy ngày rồi, chỉ khi cái bụng réo lên Hải Lam mới mỉm cười hé mở đôi mắt. Đã lâu lắm rồi cô mới có một giấc ngủ dài đến vậy. cô há miệng to hết cỡ có thể, ngáp dài một cái, vươn vai rộng ra hai bên vận động nhẹ thân thể, bất chợt tròn xoe mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông nằm cạnh mình đang nhìn cô mỉm cười….
“Phong…” phải mất thêm nửa ngày nữa Hải Lam mới phản ứng, gọi được tên anh.
“Sao vậy. Không thích được chồng ôm ư? Bà xã, em có biết em càng ngày càng thành con mèo lười rồi không? Haha” Minh Phong bị dáng vẻ cả kinh của cô làm cho buồn cười.
Hải Lam vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài nên đầu óc có chút chậm chạp, nói không chừng lúc này cô đang bị thiểu năng cũng nên.
“Phong, sao anh lại ở đây?” trong mắt cô lộ ra chút cảm xúc rối ren. Rõ ràng hôm qua cô ngủ trên sofa trong thư phòng mà…..
Minh Phong phát hiện ra ánh mắt mơ hồ của cô khiến anh tức cười nhưng lại vờ bày ra bộ mặt cực không hài lòng với câu hỏi của cô, lạnh lùng nói “ sao hả? giờ em còn cấm anh không được nằm trên giường của mình sao? Hử”. cô gái đáng đánh này ….nếu không phải lời nói kia được thốt ra trong lúc cô hãy còn chưa tỉnh hẳn ngủ thì anh sẽ thẳng tay trừng phạt mà ăn sạch sẽ cô ngay bây giờ….
Hải Lam im lặng, mi mắt cụp xuống, không thèm nhìn anh. Giờ thì cô đã nhớ ra rồi.…..
“Bà xã, em khó chịu ở đâu à? Anh chỉ đùa thôi, đừng giận” Minh Phong cứ nghĩ mình nói vậy sẽ khiến cô cười nào ngờ….Anh luống cuống lên tiếng giải thích “Lam, hôm qua chỉ là anh tức giận quá nên anh mới uống nhiều như thế. Anh hứa từ giờ sẽ không uống say nữa, em bỏ qua cho anh lần này nhé, được không?” Minh Phong nói xong, yêu thương mà hôn lến chỏm mủi xinh xinh của cô ra sức lấy lòng.
Bao nhiêu sự tủi thân, uất ức, đau lòng khi bị anh đối xử lạnh nhạt theo đó mà chút hết cả ra. Hải Lam khóc la lên như một đứa con nít trong ngực anh, không để ý đến anh là chồng mình mà tàn sát trên vai anh, dẩu môi hờn dỗi “ đồ xấu xa…xấu xa. Em ghét anh…ghét anh….”
“được….được…bà xã, em cứ ghét anh đi, nhưng chỉ ghét thôi nha, không cho phép rời bỏ anh đâu đấy” Minh Phong nắm nhẹ lấy ánh tay đàng làm càn trên người anh, cười nham nhở chẳng có vẻ gì là hối lỗi. Với mấy cái đánh chói gà chói vịt không chặt của cô chẳng thấm gì so với cơ thể khỏe mạnh của anh. Anh chỉ là lo cô sẽ bị thương, sẽ ảnh hưởng cho cục cưng của bọn họ ở trong bụng mà thôi….
“hứ….người ta nào dám giữ đại công tử như anh lại chứ. Giờ anh sướng nhất rồi, đi đâu cũng có người đẹp phục vụ tận tình, còn thiết gì đến vợ con nữa” Hải Lam cố giằng tay ra khỏi người anh, bao nhiêu nỗi ấm ức cứ vậy mà bộc phát hết ra. Cô không biết rằng lời nói của mình có biết bao nhiêu mùi vị dấm chua…..
Minh Phong nhướng mày, nhẹ nhàng bắt lấy chiếc cằm mảnh khảnh của cô, cứng rắn mà không hề đau đớn bức cô nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói “ em nói gì vậy. Người đẹp nào chứ? Vợ anh chưa đủ đẹp hay sao mà anh lại phải ra ngoài tìm đàn bà? Bọn họ sao xứng với vợ bé bỏng của anh!”
Hải Lam nghe vậy, bĩu môi, khinh thường nói “ vây a? vậy đây là cái gì hả? Em xem anh còn mồm mép được đến đâu?hừ”. Cô tức giận, tùy hứng ấn mạnh tay mình lên cổ Minh Phong, trắng trợn vạch trần bằng chứng phạm tội của anh.
Minh Phong nhăn trán, nhíu mày, dưới cái nhìm chăm chú của cô liền đưa tay sờ sờ chất dính dính trên cằm thì không khó đoán đấy là cái gì. Chết tiệt, sao dấu son này lại ở trên người anh. Anh nhớ là mình không có làm gì mà….
Minh Phong cười sủng nịnh, lúc này mới thực sự tỏ ra sám hối, anh kéo chặt cô vào lòng, không nhanh không chậm liền ngậm lấy đôi môi cô, trao một cái hôn dài tưởng như nghẹt thở - một cái hôn tưởng không dứt nổi….
“ưm…” Hải Lam cảm giác một trận khó thở, lập tức lấy sức lực yếu ớt đẩy anh ra, mặt đỏ phừng phừng, cố che đi xự xấu hổ, chân tay đập loạn. la lớn “Doãn Minh Phong, đừng tưởng làm vậy đã nghĩ em sẽ bỏ qua cho anh”
“ bà cô của anh ơi, em đừng múa may như vậy được không? Con hãy còn nằm trong bụng em nha” Minh Phong vội vàng ôm chặt lấy cô, không để cô gái này làm loạn, ra sức dỗ dành như đang cưng chiều đứa con gái bé bỏng vậy.
Hải Lam không có để ý, tiếp tục bộc phát cơn ghen, xong không có cử động được khi bị anh kìm kẹp, đành bất lực, tức giận thở hồng hộc, lạnh giọng cảnh cáo “ Minh Phong, còn để em thấy vết son này lần nữa thì đến lúc đó….”. Hải Lam ngân dài giọng nói trong vắt của mình, cố ý bỏ lưng câu….
“đến lúc đó làm sao?” anh cười mập mờ, rất muốn biết cô vợ đáng yêu của mình định dở trò tinh nghịch gì nữa đây
“hừ…đến lúc đó em và con sẽ đi một nơi thật xa mà anh không thể nào tìm thấy được. Để anh phải ân hận cả đời…haha” Hải Lam cười nham hiểm, hùng hổ nói
Minh Phong nghe thế cuống lên, nhổm người, giọng nói tỏ ra đang đe dọa đối phương “em dám làm vậy với anh”. Nhưng thật ra anh biết cô chỉ là đang hù anh, sự dịu dàng, sủng nịnh lại trở lại, thì thầm bên tai cô“Vợ à, chồng sai rồi, em đừng giận nữa được không?. em và con mà bỏ đi thì anh biết sống sao?”
“thật không? Lần này coi như em tạm tha cho anh” Hải Lam dựa vào mình đang mang thai con của anh, biết anh không thể bá đạo bắt nạt cô nên càng được nước lấn át anh.
“ừm. anh thề” Minh Phong vùi khuôn mặt đẹp trai vào cổ cô hứa hẹn chân thành. Rồi anh lại nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu thắng giọng “nhưng em cũng phải hứa với anh một chuyện”
“chuyện gì?” Hải Lam ngờ nghệch nhìn vào khuôn mặt hết sức nghiêm túc kia
“không được gặp lại Phùng Lập Nguyên” anh bá đạo, lớn tiếng nói
“lần đó anh ta cố tình làm vậy, em không hề muốn” Hải Lam không chần chừ phản bác lại tức thì. Anh vẫn để ý tới mấy tấm ảnh đó?
“anh không cần biết là cố tình hay vô tình. Không gặp là không gặp” anh chẳng biết lý lẽ đúng sai gì hết, luôn cho lời nói của mình là mệnh lệnh, là chiếu chỉ ban xuống cho thường dân là cô phải phục tùng theo.
Hải Lam dẩu môi, cực bất mãn “ vậy nhỡ em đang đi trên đường, không may gặp anh ấy . Em sao có thể không nhìn ”
Minh Phong nghe thế thì ngẩn ra một lúc, dứt khoát cấm tới cùng “ gặp trên đường cũng không được nhìn. Phải nhắm mắt lại, để hắn đi khuất rồi mới được mở. Biết không?”
Hải Lam đến tức điên với cái tính độc đoán, tính chiếm hữu cao ngất của anh. Cô không phục, lên tiếng “Ông xã, anh nói có lý một chút hay không? Nhìn thì có sao đâu? Ở chỗ đông người mà anh bắt em….”xong cô không dám nói hết ý kiến của mình liền im bặt, cả người bỗng run lên….
Bộ dáng phát hỏa của Minh Phong thực sự vừa đáng yêu vừa đáng sợ nhưng đáng sợ lại nhiều hơn. Anh vờ trừng mắt lớn , không nói lời nào nhìn xuyên thẳng vào mắt cô uy hiếm cùng cảnh cáo.
“Người ta biết rồi mà” Hải Lam mấp máy môi, dù rất không cam tâm tình nguyện
Nhìn khả năng ứng biến không đến lỗi nào của cô, Minh Phong mới giãn mày cho cô đường lui. Anh rất hài lòng với câu trả lời của cô, lại lần nữa yêu thương ôm cô vào trong lòng mình, đôi môi chạm nhẹ lên má cô nỉ non “ vợ yêu à, anh yêu em nhiều lắm”.
Nhìn hai má đang ửng hồng của cô Minh Phong không kìm được mà cúi đầu, đôi môi nóng bỏng tham lam mút lấy đôi môi mỏng manh mềm mại của cô hết lần này tới lần khác. Đầu lưỡi anh như có lực hút mãnh liệt cuốn lấy đầu lưỡi cô chơi đùa. Hương thơm mát lạnh từ chiếc lưỡi đinh hương của cô mang đến lại lần nữa thành công khơi mào dục vọng chiếm hữu trong anh. Anh hoàn toàn gục ngã trước vẻ đẹp tinh tế lại thường, trước sự dịu dàng cùng dáng vẻ e thẹn của cô. Đôi mắt Minh Phong hừng hực lửa tình nhìn cô gái trong lòng cưng chiều. Đôi bàn tay như dòng điện từ di chuyể khắp người cô, mỗi chỗ đi qua đều làm cho từng tấc từng tấc cở thể cô nóng ran lên.
"Phong...." Hải Lam trầm thấp giọng yêu kiều gọi tên anh,hơi thở gấp gáp, lấy chút ý chí cuối cùng còn sót lại kịp ngăn anh...
"Sao vậy?" giọng anh rõ ràng đã khàn đặc đi, ánh mắt nóng cháy nhìn cô không hiểu tại sao cô lại ngăn cản anh....
Hải Lam cố ngồi dậy, kéo cao chiếc váy bị anh cởi xuống đến ngực mình lên,tinh quái nói " để lát nữa đi. giờ con đang đòi em cho nó ăn đây nè"
Minh Phong ngây dại ra, anh liếc nhìn đồng hồ lớn thì phát hiện giờ đã là 9 giờ tối, rồi vội đánh mắt xuống cái bụng hơi nhô len của cô, áy láy nói " Bà xã, sao không nói sớm. Em ngồi đây nhé. Anh sẽ làm món gì đó cho hai vợ chồng mình". Nói rồi anh đặt một nụ hôn nhẹ lên cái trán ẩm ướt của cô, nhanh chóng cài lại cúc áo cởi dở, đành nuốt một cơn đói khác đang hành hạ trong người chạy xuống nhà bếp....
Hải Lam phì cười trước dáng vẻ trẻ con của ông xã mình....Anh rất dễ giận nhưng lại rất dễ bỏ qua...
"reng.....reng....." tiếng chuông điện thoại vang lên
Hải Lam với tay lấy cái di động đang rung lên của mình. Cô ngẩn ra, trên màn hình chính là số điện thoại của mẹ chồng cô - Diệp Như Ý. Sao bà ấy lại gọi cho cô? Cô nhớ không tồi thì từ lúc cô và Minh Phong chính thức là vợ chông của nhau thì bố mẹ chồng dường như không có gặp mặt cô. Từ sau vụ án liên quan đến ba cô, bọn họ đã kịch liệt phản đối cuộc hôn nhân này nên Minh Phong mới không muốn cô gặp bọn họ, tránh việc họ sẽ làm tổn thương cô.
Hải Lam chần chừ một lúc, đến cuộc gọi tới lần thứ ba mới nghe máy