Lập Nguyên lảo đảo từng bước lê những bước chân về căn nhà cũ kỹ kia. Trong đầu anh luôn hiện lên hình ảnh của buổi chiều hôm nay. Đường đường chính chính là bạn trai của Hải Lam vậy mà anh lại chỉ biết trơ mắt đứng nhìn người con gái mình yêu bị 1 tên đàn ông khác kéo đi. Chưa bao giờ anh cảm thấy nhục nhã như thế.
Lập Nguyên chạy đến tất cả những nơi mà Lam hay đến, nhưng đều ko thấy, gọi điện thì ko liên lạc đc. Chán trường, anh rủ mấy người bạn đi nhậu nhẹt say khướt mãi giờ mới về. Nhiều lúc anh hận ông trời thật bất công, thật độc ác, sao lại cho anh sinh ra trong 1 gia đình ko có mẹ, ba thì rượu chè cờ bạc, anh thì tù tội như thế chứ.
“ông trời, ông có nghe thấy con nói gì ko. Sao ông lại tàn ác như thế chứ….con chẳng có gì cả…hãy mau trả Lam lại cho con. Cô ấy là tất cả của con, mau trả lại đây.” Lập Nguyê đứng giữa sân ngẩng mặt lên trời mà oán thán
“Lập Nguyên, cháu sao vậy. sao lại thành ra nông nỗi này chứ. Nào để bác dìu cháu vào nhà” Bà Như Ý đã đứng ở đây chờ Lập Nguyên 2 tiếng đồng hồ.
“Tránh ra, các người tránh ra cho tôi,......... trả Lam lại đây” anh hung hãn mà đẩy bà Như Ý ngã xuống sân
“Lập Nguyên, cháu say rồi, đê bác dìu cháu vào trong, có gì từ từ nói chuyện” bà Như Ý vẫn rất kiên trì mà giúp anh
“ko cần, cút hết đi cho tôi”
Biết con say nên Bà ko hề tứ giận mà trái lại rất từ tốn đỡ con vào nhà. Lập Nguyên mắt đờ đờ ngã vật trên chiếc giường đơn, miệng ko ngừng lẩm bẩm tên Lam.
“nào, uống một cốc nước gừng cho tỉnh táo đã” Bà Như Ý ngồi xuống bên giường giúp con giải rượu.
Uống xong bát nước gừng Lập Nguyên lăn ra ngủ lúc nào ko hay. Bà Như Ý nhìn con đau lòng, nhẹ nhàng đưa tay vuốt khuôn mặt con mà nghẹn nghào nói “ Lập Nguyên….mẹ xin lỗi…..mẹ đã để con phải thiệt thòi nhều rồi. mẹ sẽ làm tất cả những gì để bù đắp cho các con”
“Nguyên…con có nghe mẹ nói gì ko? Mẹ là mẹ đẻ của con đây. Con hãy tha thứ cho người mẹ tội lỗi này. Năm xưa mẹ chỉ là bất đắc dĩ mới bỏ anh em con lại. mẹ ko cố ý mà”
bà cứ ngồi bên cạnh Lập Nguyên mà thao thao bất tuyệt một mình. Bà muốn trút hết những tâm tư giấu kín trong lòng bấy lâu nay để thổ lộ cùng con trai….
“mẹ….mẹ đừng bỏ anh em con” trong cơn mở Lập Nguyên ko ngừng gọi mẹ mình
“mẹ đây…..mẹ đây, mẹ sẽ ko rời xa các con nữa đâu” ba dỗ dành Lập Nguyên như đứa con nít