“ông Lý việc tôi nhờ ông làm………….” Chưa nói hết câu thì Minh Phong giật người lại lấp sau bụi cây, 2 con ngươi híp lại lạnh lùng nhìn về phía 2 người kia đang bàn tính việc gì đó rất thần bí
“ông hãy chuyên toàn bộ giấy tờ đứng tên người này cho tôi? Nhớ phải làm bí mật đừng để ai biết” bà Như Ý nén nén nút nút giao phó việc
“vâng thưa phu nhân. Tôi sẽ làm ngay.” Ông Lý gật đầu tuân lệnh.Cầm thứ trên tay, ông ko khỏi hiếu kỳ “ Nhưng người này là ai vậy ạ? sao phu nhân lại chuyển toàn bộ ngôi nhà đó cho anh…” lời nói còn chưa hết ông vội cúi đầu khi bắt gặp ánh mắt ko hài lòng của chủ nhân. Ông biết mình đã mắc vào điều cấm kị nên ko giám ngẩng đầu,
Bà Như Ý trừng mắt nhìn ông canh cáo “tôi bảo ông làm gì thì hãy làm nguyên như thế. Đừng hỏi nhiều.”
“vâng, vâng, tôi đã biết” ông Lý vội nhận lỗi
“đi làm ngay đi”
“vâng thưa phu nhân”
Khi bon họ mỗi người đi về 2 hướng khác nhau thì lúc này Minh Phong mới chậm rãi bước ra. “giấy tờ? nhà? Bọn họ đang tính làm cái gì?” đôi mắt chim ưng híp sâu hơn nữa mà đặt nghi vấn.
anh ko hề khẩn trương mà rút điện thoại từ trong túi áo ra, cất giọng nói trầm ổn mà gia lệnh
“điều tra toàn bộ hành tung gần đây của Doãn phu nhân. Ko sót 1 thông tin dù là nhỏ nhất”
Ko đợi đầu dây bên kia lên tiếng anh gập ngay điện thoại xuống nhìn về bóng lưng bà Như Ý cười nhếch miệng “để xem bà còn dấu đc cái đuôi hồ ly đến khi nào”
Không khi cuộc họp các cô đông tập đoàn Doãn thị chưa bao giờ lại căng thẳng và ngột ngạt như lúc này, nhìn khuôn mặt ai cũng hiện lên 2 chữ lo lắng cùng bất an. Doãn Minh Phong cao cao tại thượng ngội ở chiếc ghế trung tâm của bàn tròn hội nghi, phóng con mắt nguy hiểm, sác bén về phía người đang đứng đối diện với mình
“ông không có gì biện giải cho sự sụt giảm cổ phiếu tháng này sao?”
“giám đốc, tôi….thực sự không tìm ra nguyên nhân” dường nnhư người kia đã sắp ko chịu đựng được sự tra tấn tinh thần này của anh.
“thật vậy??? Tập đoàn Kỳ Thái…..”anh cố ý bỏ lửng câu nói của mình, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm
“giám đốc Doãn, tôi…tôi cái gì cũng ko biết. Xin anh hãy tha cho tôi. Thực sự ko phải do tôi làm…..” bị Minh Phong dọa giám đốc Ngô ngu ngốc mà tự chui đầu vào rọ
“xem ông kìa, tôi còn chưa nói gì mà ông đã tự khai vậy sao? 1 người kém cỏi như vậy thử hỏi công ty có nên giữ lại ko đây???hả” Minh Phong tức giận mà ném bản báo cáo vào người ông ta.
Tháng này công ty tự dưng giảm sút doanh số bán hàng 1 cách trầm trọng. giá cổ phiếu ko ngừng giảm mạnh. Từ ngày thành lập đến nay, chưa bao giờ công ty rơi vào tình trạng khủng hoảng tài chính như vậy. Chắc chắn trong công ty có nội gián…..
“giám đốc Doãn, tôi xin anh, anh đừng đuổi việc tôi. Tôi còn có mẹ già, con nhỏ…..họ đều trông cậy cả vào tôi.Lần…..lần sau tôi sẽ ko giám như vậy nữa” Sự run sợ đã hằn rõ trên khuôn mặt của giám đốc Ngô. Ông ta ko nghĩ đc rằng Doãn Minh Phong lại thông minh đến vậy. Chỉ chưa đầy 1 ngày mà đã điều tra ra tất cả mọi việc. Là ông ta quá khinh thường anh rồi.
“còn có lần sau???? Tôi nghĩ ngày mai ông ko cần phải đến công ty nữa. Ông bi xa thải” lời nói của anh nhẹ như gió thoảng qua
“giám đốc Doãn, anh không thể đối xử như vậy với tôi. Dù gì tôi cũng cống hiến không ít cho công ty. Anh không thể tuyệt tình như vậy” ông Ngô cố gắng lấy lá bài cuối cùng để cầu xin anh
“chính vì ông đã làm không ít việc cho công ty nên tôi đã không tống ông vào tù là may lắm rồi đấy.” anh khinh bỉ nhìn ông ta rồi lại tiếp tục mở lời răn đe “tôi hy vọng những người ngồi ở đây hãy nhìn giám đốc Ngô mà lấy làm bài học cho mình. Đây là lần đầu nên tôi tha, còn tiếp diễn thì các người tự biết hậu quả ra sao rồi đấy. Cuộc họp kết thúc”
“Doãn Minh Phong, mày là thằng máu lạnh, tao sẽ nhớ mối thù này” ông ta điên cuồng gào thét khi thấy bóng dáng Minh Phong khuất dần sau cánh cửa.. Tất cả mọi người trong phòng họp không ai dám lên tiếng bênh vực ông ta. Họ sợ sẽ mất bát cơm ăn nên tình nguyện làm rùa rụt cổ.
…………………….
“giám đốc Doãn, đây là tài liệu điều tra về Doãn phu nhân, tất cả tôi đã ghi rất đầy đủ. Còn có cả ảnh. Mời anh xem” trợ lý Kỳ cung kính đưa tài liệu điều tra về bà Như Ý cho Minh Phong.
Anh ko hề ngẩng đầu nhìn trợ lý của mình, các ngón tay vẫn rất thuần thục mà thao tác trên máy tinh, chỉ buộng mỗi câu như không hề quan tâm đến tập tài liệu đó “để trên bàn cho tôi”
“vâng thưa anh”
“còn chuyện gì nữa ?” thấy trợ lý vẫn đứng nguyên tại chỗ, Minh Phong bèn hỏi
“giám đốc, ko biết tôi có nên nói chuyện này với anh không?”
“anh bắt đầu rụt rè từ bao giờ vậy? ko giống với tác phong làm việc hàng ngày gì cả. có gì thì mau nói ra đi”
“vâng, lúc 3h chiều nay, Doãn phu nhân sẽ hẹn gặp chủ quản khu chung cư để tiến hành sang tên căn hộ đó........... ”
“anh làm rất tốt. Không còn việc gì nữa, anh ra ngoài đi”
“vâng thưa giám đốc”
Ngay khi trợ lý Kỳ rời khỏi phòng giám đốc, lúc này Doãn Minh Phong mới từ từ đưa tay cầm lấy túi tài liệu mở ra. Qủa nhiên như anh dự đoán, thì ra bà ta ngấm ngầm sang tên căn hộ cao cấp mà bố anh mua tặng hồi năm ngoái cho người ngoài. Tiếp tục dở những trang sau, điều anh không thể tin nổi vào mắt mình đó chính là người đứng tên mới của căn hộ lại là Phùng lập Nguyên. Hóa ra bà ta có con riêng ở ngoài, thảo nào mấy ngày hôm nay bà ta luôn vắng mặt ở nhà thì ra là nén ra ngoài gặp thằng đó. Không nghĩ tới Phùng Lập Nguyên lại chính là con của bà ta, lại là người yêu của Hải Lam. Thật ngoài dự đoán của Minh Phong. Xem ra là ông trời muốn thử trí thông minh của anh đây.
Minh Phong ngồi trong phòng làm việc tĩnh lặng mà suy tính, tay anh ko biết từ lúc nào đã bóp lát nhưng tấm ảnh mà trợ lý đưa tới.
Bỗng anh đứng thẳng người dậy, cầm lấy áo vest vắt trên ghế khoác lên người, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc. Vừa nãy là trợ lý có nhắc cho anh biết, 3h chiều nay bà ta sẽ tiến hành giao dịch, anh phải chặn nó lại mới đc. Vừa đi anh vừa rút điện thoại ra mà phân phó “ phong tỏa toàn bộ tài khoản đứng tên Diệp Như Ý cho tôi. Kể cả nhà cửa, xe hơi, thẻ hội viên…..”
.................
Chiệc xe phanh két 1 cái giữa sân biệt thự, Minh Phong mặt thản nhiên mà bước xuống đi vào nhà chính. Cùng lúc đó, Diệp Như Ý đang hớt ha hớt hải chạy xuống lầu đi về hướng cửa
“Minh Phong, sao con lại về giờ này?...........chẳng phải bây giờ con nên ở công ty sao?” bà Như Ý nhìn Minh Phong xuất hiện đường đột tại chính giữa cửa thì hoảng hốt. Tim bà đập tình thịch ko sao mà bình ổn lại được.
“sao vậy??? Dì thấy chán ghét lắm khi nhìn thấy tôi đúng ko? Làm gì mà mặt khó chịu thế kia?”
“mẹ không có. Sao mẹ lại chán ghét con chứ. Con là con trai của mẹ mà” Bà Như Ý cố gắng bĩnh tĩnh trước anh
“con??? Diệp Như Ý, bà đừng có giả thói đạo đức giả trước mặt tôi.” Minh Phong cười chế nhạo lời nói của bà. Thật buồn cười, bà ta mà coi anh là con sao? Họa điên anh mới tin
“Phong, sao con có thể ăn nói như vậy với mẹ chứ? Tuy mẹ không sinh ra con. Nhưng suốt 20 năm qua thử hỏi có ngày nào mẹ đối xử tệ bạc với con ko?” bà rưng rưng nước mắt
Nhìn thấy bà ta chuẩn bị khóc làm Minh Phong cảm thấy chán ghét và chướng mắt vô cùng.
“chẳng phải vì đống tài sản khổng lồ của ba tôi mà bà giả nhân giả nghĩa hay sao? Tôi nói cho bà hay, bà có thể che mắt đc ba tôi nhưng đừng hòng qua mặt đc tôi” Minh Phong ko tiếc lời lăng nhục bà
“con…………” bà ko còn lời nào để nói đc với anh. Minh Phong luôn thành kiến với bà, 20 năm qua nó luôn tìm đủ mọi cách để chọc giận bà nên bà đã qúa quen. Chính vì vậy mà lần này bà cũng ko chấp nhặt gì với anh.
Nghĩ vậy bà ko nói lời nào liền thẳng bước nhanh ra cửa
Nhìn bà ta phớt lờ lời nói của mình, Minh Phong gầm lên giận dữ “Diệp Như Ý, bà đứng lại cho tôi”
Nhưng bà ko vì sự tức giận của anh làm cho hoảng loạn mà vẫn tiếp tục bước đi. Minh Phong vô cùng căm uất, nhưng anh vẫn bình tĩnh mà ném 1 câu khiến bà Như Ý đứng tim tại trận
“bà vội vội vàng vàng như vậy là đi gặp Phùng Lập Nguyên sao? “
“……….”
“sao?có phải tôi nói trúng tim đen rồi ko? Bà nhân lúc ba con tôi vắng nhà nén ra ngoài gặp con riêng, định đưa hết tài sản nhà này cho nó sao? ..........Phùng Lập Nguyên – con thứ ba của Phùng Cát và Diệp Như Ý. Anh trai cả Phùng Lập Tài đi tù về tội hiếp dâm trẻ vị thành niên, anh trai thứ 2 chết do tai nạn giao thông. Phùng Cát rượu chè cờ bạc. Vợ vì ham giàu mà ko tiếc tình máu mủ bỏ đứa con đứt ruột đẻ ra để 1 mình hưởng vinh hoa phú quý……Thế nào? Những lời vừa rồi có làm bà nhớ ra điều gì ko vậy” Minh Phong tiếp tục tấn công, dồn bà Như Ý vào bước đường cùng.
“Minh Phong, con đang nói gì vậy, mẹ ko hiểu?” bị bắt quả tang khi làm việc xấu bà Như Ý ko khỏi hoảng loạn, đầu óc quay cuồng
“haha….Đến nước này mà bà vẫn còn giả bộ ko biết gì trước mặt tôi sao? Đã vậy tôi cũng không ngại nói cho bà hay, bà đừng có mơ là đem 1 xu nào của nhà họ Doãn đưa cho đứa con hoang kia. Tôi đã phong tỏa toàn bộ tài khoản của bà, để xem bà lấy gì ra mà chuyển căn hộ kia cho thằng đó.”
“con……..”
“bà yên tâm, tạm thời tôi sẽ không nói với ba tôi những việc làm dơ bẩn của bà. Nhưng bà đừng có nghĩ là tôi sẽ bỏ qua cho bà, tôi là vì An An mà để cho bà 1 con đường sống. tôi không hy vong con bé sẽ phải sốc khi biết mẹ mình là 1 ngời đàn bà thủ đoạn như vậy. bà nhớ lấy những lời này cho tôi”. Anh thật muốn ngay lập tức bóp chết bà ta ngay tại chỗ này. 1 người đàn bà bỏ chồng, bỏ con chạy theo tiền bạc thử hỏi có đáng khinh bỉ không cơ chứ. Nếu không phải vì nghĩ cho Doãn An An – em cùng cha khác mẹ với anh thì anh đã không lưu tình mà hạ thủ.
Nói rồi Minh Phong mặt lạnh lùng đi ngang qua bà Như Ý đang chôn chân ở cửa mà trở về công ty