Phỉ Huyễn Minh trước giờ vốn tự tin về khả năng kiềm chế của mình, nhưng giờ hắn mới phát hiện ra trước mắt điện hạ hắn hoàn toàn không thể duy trì nổi.
Ngày kế khi hắn đang tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi thì lại nghe quản gia báo rằng Trưởng công chúa ghé chơi. Hiện tại thái lão gia đang đón tiếp ở phía trước. Nghe vậy, Phỉ Huyễn Minh vội vàng đi qua.
Trên mặt Thẩm Phạn thẹn thùng, nhẹ cắn môi dưới: "Phỉ lão thái gia không cần đa lễ, bổn cung hôm nay đến đây là để báo đáp công ơn cứu mạng của Phỉ đại nhân. Phỉ đại nhân không cần phải tự trách áy náy gì cả, việc tối hôm qua là ngoài ý muốn, bổn cung sẽ không vì thế mà dây dưa không rõ với chàng ấy."
Tối hôm qua? Ngoài ý muốn? Vừa nghe những lời này thì trong đầu mọi người liền nghĩ đến một hình ảnh không trong sáng.
Phỉ Huyễn Minh thấy nàng nói thế, cũng còn may là chưa phun ra một ngụm máu!
Phỉ Huyễn Minh gấp gáp nôn nóng, bộ dáng muốn nói lại thôi: "Ta không có, không có..."
Thẩm Phạn lấy khăn tay nhẹ lau đi những giọt nước mắt trên mặt, gật đầu nói: "Huynh không có làm gì hết, đều là do muội... Là do muội tự mình đa tình, là do muội quá si tình, là do muội đã tự chặt đứt đi con đường sau này của mình! Là muội, tất cả đều là do muội!"
Nàng quay đầu hướng về phía Phỉ Huyễn Minh, đôi mắt long lanh mang theo ba phần ủy khuất, còn lại là bảy phần tình ý. Yêu không được, hận cũng không thể, nàng nguyện ý đem tất cả những ô danh tiếng xấu gánh vào trên người, chỉ mong hắn... Có thể được hạnh phúc... Sau đó nàng nghẹn ngào quay đầu rời đi. Một mạch động tác lưu loát này của nàng làm mọi người ở đều chấn động, ai cũng chắc chắn rằng Phỉ Huyễn Minh đã làm ra sự tình phụ lòng Công chúa, thật là không đáng mặt nam nhân.
Ngay cả Phỉ Huyễn Minh với khuôn mặt lạnh lùng, băng sương quanh năm cũng không khỏi thầm cảm thán nàng.
"Vi thần nguyện ý cưới hỏi điện hả, không biết điện hạ có thể hạ thấp tiêu chuẩn mà gả cho kẻ thấp hèn như vi thần không?" Phỉ Huyễn Minh vén áo bào quỳ xuống.
"Ngày mai huynh hãy hướng Hoàng thượng bẩm báo chuyện này đi." Thẩm Phạn trong lòng cực kỳ vui mừng.
"Vâng, điện hạ. Điện hạ nói chuyện cùng vi thần một chút được không?" Không cho phép Thẩm Phạn cự tuyệt, hắn nhanh tay kéo nàng rời đi.
Lưu lại một đống người với vẻ mặt ngu ngơ.
Để tránh tai mắt, hắn đem Thẩm Phạn đưa tới hoa viên phía sau núi giả, đến chỗ khuất chỉ vừa chỗ cho hai người, thân thể chặt chẽ mà kề sát bên nhau.
Thẩm Phạn cười hì hì duỗi tay ra, ôm lấy cổ hắn: "Huynh đứng gần muội như vậy, có phải là muốn hôn muội hay không?"
"Điện hạ thích vi thần sao?" Hắn quan tâm hỏi.
Ánh mắt Thẩm Phạn sáng ngời: "Thích a, trong lòng muội chỉ có huynh, muội rất ngưỡng mộ huynh, muốn được gần gũi với huynh. Vậy huynh có thích Phạn Phạn không?"
Phỉ Huyễn Minh suy nghĩ miên man, hắn làm sao có thể không rung động với nàng. Ba năm trước đây, khi hắn tiến cung, vào khoảnh khắc hắn nhìn thấy nàng trong trang phục hồng nhạt trong sáng, tình cảm của hắn đã hình thành từ đó. Hôm nay có lẽ là ngày vui nhất của hắn, chỉ là hắn che dấu quá sâu không muốn biểu lộ ra mà thôi.
"Không biết đời trước vi thần đã làm việc gì, mà đời này điện hạ lại có thể một lòng một dạ với ta như thế. Điện hạ cũng biết rằng ta muốn dùng hết cả cuộc đời này, muốn cùng điện hạ mãi mãi cùng nhau." Nói xong, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ thắm kia.
Thẩm Phạn lệ nóng bừng bừng, đồ ngốc! Bởi vì kiếp trước huynh đã hi sinh vì ta.
Nàng dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng phác họa hình dáng môi của hắn, khi thì hút hút cắn cắn cánh môi hắn, khi thì truy đuổi trêu đùa đại lưỡi của hắn, răng môi triền miên mãi không chia lìa.
Thẩm Phạn nghiêng mặt sang liếm láp vành tai hắn, ở bên tai hắn kiều mị nói: "Phỉ Phỉ, chúng ta đời này kiếp này mãi không chia lìa." Từ vành tai hắn chậm rãi dời xuống hầu kết, cái lưỡi vòng quanh kiếm mút. Toàn thân Phỉ Huyễn Minh một trận tê dại, cả người nóng bức như muốn bị lửa tình đốt cháy.
Đôi mắt âm trầm của hắn thâm tình nhìn tiểu nhân nhi trước mắt: "Được, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa. Ta thích nàng kêu ta là Phỉ Phỉ."
Phỉ Huyễn Minh đỡ phía sau của nàng, nhấc nàng lên, để hai chân nàng kẹp lấy vòng eo tinh tráng của hắn, đôi tay dò xét cánh mông của nàng, bộ dáng hệt như người lớn ôm trẻ con, thanh âm trầm thấp khàn khàn nói: "Phạn Phạn, ta muốn ăn vú của nàng, ngày hôm qua ta vẫn chưa nhấp nháp đủ."
Thẩm Phạn ngượng ngùng đem vạt áo đẩy ra, ánh mặt trời chói chang chiếu rọi nửa phần trên của nàng. Đôi tay nàng che lấy bầu ngực nở nang, con mắt buông thõng xuống, lông mi dài cong vút làm ngũ quan nàng càng thêm tinh xảo, khuôn mặt trắng nõn hiện lên chút ửng hồng, có chút thẹn thùng, cũng có chút mê người.
Trên đời này dụ hoặc khó tránh khỏi nhất chính là biểu tình thẹn thùng của thiếu nữ. Chỉ một cái chớp mắt này của nàng cũng làm đáy lòng hắn xúc động không thôi, hắn cảm thấy... Nàng thật đẹp, đẹp như một tiên nữ giáng trần.
Phỉ Huyễn Minh cảm thấy đầu lưỡi khô đắng, bụng dưới căng thẳng, tiểu đệ của hắn đang có xu hướng muốn thoát ra ngoài.
Tay nhỏ của Thẩm Phạn kẹp chặt lại bầu vú, động tác này của nàng làm hai bên ngực nở nang được nâng lên, hiện lên rãnh sâu mê người. Hắn cởi bỏ tay nàng, đồng thời ngậm lấy hai viên ngọc châu phấn nộn vào trong miệng, liếm liếm mút mút. Hồi lâu hắn mới buông tha cho hai đỉnh đầu v* vô tội kia, tuy vậy hương vị ngọt ngào của nàng vẫn tràn ngập trong miệng hắn.
"Phỉ Phỉ, nhẹ chút. A a, đau quá..." Thẩm Phạn nhẹ thở ra.
Phỉ Huyễn Minh đưa tay lên, bắt lấy một bên vú lớn mà mạnh mẽ xoa nắn, trong miệng lại ngậm đầu v* bên kia mà lôi kéo: "Vú của Phạn Phạn mềm mại như cục bột, thật thích."
Bàn tay hắn chạy xuôi xuống cơ thể nàng, đi vào bụng nhỏ bóng loáng tinh tế phía dưới mà sờ soạng, vẻ mặt Thẩm Phạn ửng đỏ kinh hô: Phỉ Phỉ, đừng mà, đừng sờ nơi đó."
Phỉ Huyễn Minh tà mị cười nói: "Hiện tại biết sợ rồi à, đêm qua lúc trêu chọc, khiêu khích ta thì sao không biết chừng mực như thế. Ngoan, để phu quân xem xem phía dưới của nàng là như thế nào."
Tay hắn thăm dò xuống phía dưới, sờ đến lông mao lơ lỏng, xuống chút nữa là đến hai cánh môi non mềm, đẩy ra thì chạm đến một cái thịt tiêm nhô lên. Đầu ngón tay hắn vân vê điểm nhô lên đó, đầu ngón tay chai sần không ngừng cọ xát vào làm Thẩm Phạn rùng mình, phát ra một tiếng rên rỉ yêu kiều thật dài Hắn đã phát hiện ra điểm mẫn cảm của nàng.
Ngón tay hắn thăm dò vào trong còn phát hiện thêm một chỗ nữa. Chỗ này chảy ra rất nhiều d*m thủy làm ướt ngón tay hắn, hắn trên dưới vỗ về trêu chọc càng làm cho d*m thủy càng thêm tràn lan.
Thẩm Phạn xụi lơ trong lòng ngực vững chắc của hắn: "Phỉ Phỉ, tiểu huyệt bên dưới của muội bị huynh trêu chọc thật ngứa."
Huyệt động bên trong như không ngừng lôi kéo thúc giục hắn tiến vào sâu hơn, bên trong ẩm ướt ấm áp, vách thịt phía trong như vô số cái miệng nhỏ không ngừng liếm mút ngón tay hắn. Hắn thật không dám tưởng tượng nếu như đại côn th*t của hắn thật sự cắm vào trong nhục huyệt mê người này thì cảm giác mất hồn sẽ như thế nào a!
Ngón tay duỗi sâu vào bên trong, đụng phải một tầng chắn mỏng, thanh âm gợi cảm mê hoặc của hắn lẩm bẩm bên tai nàng: "Ta yêu Phạn Phạn." Ngón tay hắn không dám phá đi tầng chắn mỏng manh này, chỉ ở quanh quẩn đó mà cọ xát, khiêu khích. Động tác hắn tăng nhanh dẫn tới Thẩm Phạn không kiềm chế được mà kêu rên liên tục.
Sau khi hắn rút ngón tay ra, Thẩm Phạn lập tức cảm nhận được sự trống vắng, hư không, nàng hờn dỗi nói: "Phỉ Phỉ, muội còn muốn, huynh tiếp tục đi."
Phỉ Huyễn Minh làm sao có thể chịu đựng được sự nũng nịu này của nàng. Xé mở quần lót của nàng ra, để côn th*t đã sớm cương ngạnh cứng rắn như đá của hắn kề sát vào cửa huyệt, bóp chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng bắt đầu trừu động, làm Thẩm Phạn đau đến hai mắt đẫm lệ: "Muội từ bỏ a, thả muội xuống."
Phỉ Huyễn Minh thả lỏng sức lực, để hai chân nàng khép lại, háng kẹp chặt lại côn th*t chính mình, qua lại trừu sáp. Một tiếng gầm nhẹ, mã mắt buông lỏng, tinh dịch đặc sệt màu trắng ngà phun ra. Phỉ Huyễn Minh gắt gao ôm chặt nàng, cọ xát khuôn mặt của nàng. Hắn không muốn dây dưa cùng nàng ở chỗ này, hắn muốn cho nàng những thứ tốt nhất.
Phỉ Huyễn Minh giúp nàng chỉnh sửa lại váy áo, chỉ là còn mảnh quần lót đã bị hắn xé rách kia không thể nào tiếp tục mặc được nữa thế nên hắn chặn ngang rồi bế nàng lên đi về phía phòng hắn.