Ở phòng học giảng giải hết đống bài tập Tiếng Anh cho Khương Tiểu Ngư xong, nắng chiều cũng đã tắt, trời tối.
Chẳng qua là Khương Tiểu Ngư cũng không rảnh rỗi như Tiêu Phàm, người ta buổi tối còn là muốn tự học cơ đấy, cho nên ở bên ngoài chỉ tùy tiện ăn chút gì đó, cứ như vậy mà tiếp tục phấn đấu vì kỳ thi Đại Học.
Mà Tiêu Phàm, đương nhiên là tiêu sái đi về nhà.
Giữa đường.
Điện thoại đột nhiên rung lên một hồi.
Ai đây?
Vẫn là câu nói cũ, người biết rõ số của hắn chỉ đếm trên một bàn tay.
Tiêu Phàm cầm lấy điện thoại, nhìn nhìn, không khỏi ngây người nửa giây, sau đó vội vàng bắt máy.
"Tiểu Phàm Phàm. . ."
Tiêu Phàm nghe, cái giọng phát ngấy của Đỗ Hồng Tuyết đã truyền vào tai hắn.
"Tôi nói rất nhiều lần rồi, không cho phép cô bảo tôi Tiểu Phàm Phàm!" Nghe ra thanh âm kia, toàn thân Tiêu Phàm rất vô sỉ mà mềm đi rồi. Nhưng hắn vẫn hung hăng kháng nghị một câu.
"Hì hì, đừng có mà thẹn thùng nha. . ."
"Có việc?"
Sáng nay, trước lúc đến trường, Tiêu Phàm vì phòng ngừa có việc ngoài ý muốn phát sinh, tạm thời cho Đỗ Hồng Tuyết một cái điện thoại, có lưu số của hắn. Nhưng khiến hắn buồn bực là hắn còn đang muốn dạy Đỗ Hồng Tuyết dùng như thế nào, Đỗ Hồng Tuyết đã cầm lấy cái điện thoại, dùng so với Tiêu Phàm còn muốn thành thạo hơn, thuận tiện còn phàn nàn điện thoại tính năng không đủ, khiến hắn kinh ngạc cả buổi.
"Có nhớ em không? ~~" Thanh âm Đỗ Hồng Tuyết lại ngọt hơn nữa.
Nếu là người khác, nghe thấy cái thanh âm này, đảm bảo sẽ bị mê cho thất điên bát đảo, cả mẹ mình tên là gì cũng quên luôn.
Tiêu Phàm tuy lòng cũng mềm nhũn ra rồi, nhưng tốt xấu gì cũng có chút sức miễn dịch.
"Chiêu này đối với tôi vô dụng. . . Có chuyện cứ việc nói thẳng."
"Hì hì, quả nhiên bị ngươi xem thấu. . . Giúp ta mua một cây kẹo mút về. . ."
Tiêu Phàm nhịn không được lảo đảo một cái: "Cô gọi điện thoại cho tôi chỉ vì bảo cho tôi mua cho cô một cây kẹo mút? !"
"Đúng nha, bằng không thì ngươi cho rằng vì cái gì. . ."
"Tôi không phải đã nói, điện thoại của tôi chỉ có tình huống khẩn cấp mới được gọi sao?"
"Ta thật muốn ăn kẹo que nha. . . Cái này đủ khẩn cấp đi à?"
Tiêu Phàm triệt để bó tay rồi, xem ra những cái gì thuộc về đạo lí của nhân loại cùng yêu nghiệt này giảng không thông.
"Được rồi, tôi mua cho cô!" Tiêu Phàm khẽ cắn môi: "Còn có, cô nhớ rõ là phải ở trong nhà, đừng có mà chạy lung tung!"
Nếu để cho yêu nghiệt cấp bậc hồ ly tinh này chạy ra lắc lư ngoài đường...,cái khác không nói, riêng tai nạn giao thông ngoài ý muốn, có thể khiến cho cảnh sát giao thông toàn bộ thành phố bận đến sứt đầu mẻ trán đi.
"Đúng rồi!"
"Sao, còn việc gì nữa?"
"Ta muốn phải là kẹo ô mai nữa. . ."
*** . .
Tiêu Phàm rất là phiền muộn cúp điện thoại. Vốn sắp đến Tinh Thúy Uyển rồi, hiện tại lại chỉ có thể vòng đường xa, đến siêu thị. . . Mua một cây kẹo mút vị ô mai!
MM thu ngân chứng kiến một đại lão gia như Tiêu Phàm lại đến siêu chỉ để mua một cây kẹo mút hương ô mai, ngay lúc hắn đi thì cũng nhịn không được mà trốn ở một bên cười sặc sụa.
Hắn lầm bầm thề, về sau mà đi siêu thị, tuyệt đối sẽ không chỉ mua một cây kẹo mút!
Muốn mua, phải mua một hòm!
Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Quay về đến cửa Tinh Thúy Uyển, Tiêu Phàm không khỏi ngẩn người.
Khói?
Mái nhà sao lại có khói nhỉ?
Không đúng, nhìn lại một cái. . .
Hồ ly tinh này đang đốt phòng? !
Hay là đang đập phòng?
Tiêu Phàm hết nói rồi, hắn đột nhiên phát hiện, đem hồ ly tinh này lưu lại, hình như là một sai lầm. Hơn nữa Tiêu Phàm ẩn ẩn có một dự cảm, cái sai lầm này có lẽ sẽ không ngừng tràn ra, cuối cùng là không cách nào vãn hồi lại.
Không có thời gian nghĩ nhiều nữa, dập lửa, cần nhất bây giờ phải là dập lửa.
Tiêu Phàm vừa qua chỗ bảo vệ, tiểu bảo an xem như nhận thức hắn lúc này cũng đi ra, trông lên cỗ khói đen một lúc. Hắn nhìn nhìn mái nhà, cả người cũng ngây ra.
"Ách, Tiêu tiên sinh, xin hỏi. . . Người trong nhà anh đang làm BBQ(*)?"
BBQ?
Tiêu Phàm dở khóc dở cười, không thể không bội phục đại ca bảo an này có sức tưởng tượng quá phong phú, nhà ai BBQ có thể đốt đến cái mức này?
"Ân, là BBQ. . . Không có việc gì rồi, anh cứ tùy tiện, đã làm phiền người anh em rồi. . ." Tiêu Phàm nói xong, lòng đang muốn đập đầu tự tử. Đương nhiên, nếu mà không gặp trở ngại gì, đảm bảo hắn phải đâm vào người hồ ly chết tiệt kia, thuận tiện cho hồ ly tinh kia chết cùng luôn.
Bảo an đại ca nghe vậy thì sững sờ, tuy là hắn đối với đám khói đen này vẫn còn một chút hoài nghi, nhưng chủ nhà đều thừa nhận là BBQ rồi, hắn cũng chỉ có thể cười: "Tinh Thúy Uyển có hệ thống phòng cháy gần như hoàn mỹ, vạn nhất có cháy..., bình tĩnh điện thoại, chúng tôi sẽ lập tức tới hỗ trợ. . ."
Tiêu Phàm thật sự muốn nói cho hắn biết, không phải vạn nhất, mà là đã cháy rồi. . .
Nhưng lời đến bên miệng, lại nhịn được nuốt trở vào.
Hồ ly tinh kia mị lực khủng bố đến đâu thì Tiêu Phàm hắn đã tự mình lĩnh giáo qua, trong nhà hắn cất giấu một hồ ly tinh hại nước hại dân như vậy, chuyện này nếu truyền ra ngoài. . . Ngẫm đến hậu quả, Tiêu Phàm thật không khỏi lạnh run người
Lại còn hai tên trâu bò hò hét cưỡi phi kiếm nữa a, xác định là sẽ đến hỏi thăm hắn ngay.
Hỏi thế gian, nữ nhân luận về tư sắc mà có thể được xưng tụng là yêu nghiệt thì có mấy người?
Hồ ly tinh nhất định là có một chân trên cái bảng xếp hạng đấy.
Cho nên, hai người kia mà không liên tưởng đến hồ ly tinh trốn ở đó mới là không thể tưởng tượng nổi đi.
Tiêu Phàm suy nghĩ miên man, vội vàng cáo biệt với sức tưởng tượng phong phú của bảo an đại ca, hắn phóng gấp theo đường thoát hiểm mà lên. Thang máy cũng lười đi, ngay lúc này, toàn bộ tốc độ của hắn đã triển khai...so với đợi thang máy thì còn nhanh hơn nhiều.
May mắn là Tinh Thúy Uyển vì có thang máy nên cầu thang bộ bình thường cũng không có người nào.
Vì vậy cũng không ai được chứng kiến cái tốc độ kinh khủng của Tiêu Phàm.
Một phút đồng hồ, Tiêu Phàm xông lên tầng cao nhất.
Mở cửa ra, một mùi khét xông thẳng vào mũi hắn, là từ trên sân thượng!
"Hồ ly chết bầm! Ngươi muốn đốt phòng ở của ta? !" Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi quát to.
"Ah. . . Tiểu Phàm Phàm. . ." Tiếng của Đỗ Hồng Tuyết từ trên sân thượng truyền đến, rất nhanh, Đỗ Hồng Tuyết chạy vào trong phòng, trên người nàng còn ăn mặc sơ mi của Tiêu Phàm, khác với tối hôm qua là, trên áo sơmi thêm từng mảng bẩn.
Cái áo đã tố cáo rõ ràng là nó bị hun khói.
Không riêng gì quần áo, cái mặt đáng yêu cũng như là mặt mèo, lem nhem, nhưng mà với mặt tiểu hồ ly cũng không có chút nào ảnh hưởng. . . vẫn đáng yêu vô cùng.
Đây hẳn là trong truyền thuyết thiên sinh lệ chất?
Rốt cuộc là cũng được kiến thức đến, vì sao mà người ta kêu là sắc đẹp khó có thể chống đỡ.
Tiêu Phàm một bước chạy vọt lên sân thượng, nhìn cảnh trước mắt, nhịn không được ngây ngẩn cả người.
Đây là bị bom oanh tạc hay cái gì vậy?
Trên ban công vốn còn có cái bàn, chuyên dùng để ngồi hóng mát. Nhưng hiện tại bày ra trước mắt Tiêu Phàm chỉ còn lại có một đám tro đen sì!
Tro mịn vô cùng!
Nếu như không biết rõ trên ban công đã từng có cái bàn cùng cái ghế, ai nhận ra được chân diện của cái đám tro bụi vô cùng bẩn đấy?
Dù sao thì cả Tiêu Phàm cũng nhận không ra, có chăng chỉ là nhờ vào trí tưởng tượng phong phú của hắn.
"Hồ ly chết bầm! Nếu như ngươi không cho ta một lời giải thích rõ ràng..., ta sẽ lập tức đem ngươi từ nơi này ném xuống!" Tiêu Phàm quay đầu, cố gắng làm ra một bộ phẫn nộ, hung dữ nói.
Ai mà biết, Đỗ Hồng Tuyết lại mang bộ dạng người rất vô tội, rất bất lực, giống như là dê con đang đối mặt với lão sói xám gian ác vậy.