“Vì sao?” Anh thấp giọng hỏi, trong đôi mắt tối đen đã nổi lên những cơn gió lốc, bắt đầu từ lúc nhìn thấy hai người, nó đã ngưng tụ gió lốc rồi.
Cô có thể thoải mái ở trước mặt người đàn ông kia đến thế, còn có thể ăn cơm, tản bộ, thậm chí ở dưới lầu…hôn nhau nữa! Lúc anh ta hôn lên mặt của cô, một khắc ấy, Thẩm Luật chỉ muốn lao xuống hung hăng đánh cho người kia một trận.
Thì ra cảm giác cô được một người đàn ông khác ôm vào trong ngực, hôn lên môi khó chịu đến thế, so với cái chết còn đáng sợ hơn. Anh phẫn nộ, anh đố kỵ, anh cảm giác muốn nổi điên lên rồi. Vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy? Hạ Thấm Đồng không phải đã từng bước từng bước một tiếp nhận anh hay sao? Vì để cô có thể thoải mái, anh nguyện ý miễn cưỡng bản thân, tạm thời chỉ làm bạn với cô, chỉ cần bên cạnh cô có anh là được, cả đời đều có thể.
Nhưng mà thì ra điều đó lại không thể xảy ra! Bên cạnh cô không phải vĩnh viễn chỉ có một mình Thẩm Luật! Thì ra không phải cô không thể yêu ai, cô chính là không yêu anh mà thôi…
Một chuyện buồn cười đến thế, làm người ta đau thương đến thế…
“Cái gì vì sao?” Cô biết sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày, anh sẽ biết được chân tướng mọi việc, cô cũng không nghĩ sẽ giấu diếm nó, chẳng qua, cô không ngờ ngày ấy lại đến nhanh như vậy.
“Vì sao trốn tránh anh?” Thẩm Luật nâng tay, xoa lên môi của cô, “Vì sao để cho anh ta hôn em?” Vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
Anh thấy được? Đúng rồi, nếu anh ở trước cửa nhà cô, làm sao có thể không nhìn thấy cảnh ấy chứ. Nhìn thấy cũng tốt.
“Thẩm Luật, anh chỉ là bạn của tôi mà thôi.” Cô lãnh đạm nhìn anh, “Anh dựa vào cái gì để chất vấn tôi cơ chứ?”
“Bạn?” Anh bật cười, không phải là nụ cười tươi rói xán lạn như trước, khiến ánh mắt cô không sao mở ra được, mà là một nụ cười mang theo vài phần xót xa, vài phần đau đớn. “Hạ Thấm Đồng, em thực sự cho rằng tôi đối với em chỉ là bạn bè thôi sao?”
Bọn họ đều hiểu được, cái gọi là bạn bè chẳng qua chỉ là cái cớ dùng để an ủi cô mà thôi, quan hệ của anh và cô sao có thể tính như bạn bè được? Tâm tư anh đối với cô lại rõ ràng như thế, hơn nữa còn có một đêm hoan ái bên nhau khiến anh vẫn còn chưa quên được…Có loại bạn bè nào hiểu biết được thân thể của nhau sao? Có loại bạn bè nào thân thiết hôn môi, làm tình như thế sao?
“Anh muốn nghĩ thế nào không liên quan gì tới tôi.” Cô bắt buộc chính mình nhìn anh, đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, “Thẩm Luật, ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã nói rõ ràng, anh không phải là một nửa mà tôi mong muốn.”
“Bởi vì tôi không có tiền, mà anh ta lại là con nhà giàu sao?” Nghĩ đến lý do cô cự tuyệt mình lúc trước, thì ra khi đó cô không phải tùy tiện qua quít nói chơi! Đúng rồi, anh thế nào lại quên, người con gái như Hạ Thấm Đồng lúc nào cũng đều cố chấp như thế, chuyện mà cô đã quyết tuyệt đối không dễ dàng thay đổi, cô cũng sẽ không nói đùa, lại càng không thuận miệng nói linh tinh, thì ra cô thật sự nghiêm túc với việc này.
“Đúng.”
“Có phải chỉ cần có tiền là được hay không?” Anh tuyệt vọng cười. “Hạ Thấm Đồng, em không phải chỉ cần có tiền là được!”
“Trừ bỏ tiền, tôi còn phải thích nữa.” Cô lui về phía sau vài bước, mở cửa ra, “Thẩm Luật, anh đi đi, tôi không thích anh, vĩnh viễn cũng sẽ không thích.” Cô xoay người đi vào, muốn đóng cửa lại, đột nhiên bị một lực lớn áp tới khiến cửa bật mở, thân thể cô bị người đàn ông kia đặt lên trên tường, môi bị khóa lấy.
Nụ hôn điên cuồng, môi bị anh hung hăng hôn, hai phiến môi ma sát kịch liệt khiến cô cố gắng giãy dụa muốn thoát ra ngoài, lại bị anh mạnh mẽ giữ lấy, đầu cô lắc lư liên tục muốn tránh ra, anh liền trực tiếp vươn tay cố định nó lại, bắt buộc cô mở miệng ra để đầu lưỡi anh tiến vào.
Nụ hôn của anh chưa từng cuồng bạo như thế bao giờ, đầu lưỡi ở trong miệng cô, ở trên môi cô tàn sát bừa bãi xung quanh, càn quấy đầu lưỡi cô từ trên cao xuống đến thấp, lúc kéo lấy, lúc mút vào, nước bọt trào ra, cô bị anh bắt từng ngụm từng ngụm nuốt lấy, vậy mà vẫn không kịp, nước bọt thuận thế chảy xuống nhiễm ướt cằm hai người, nụ hôn ướt át như thế mang theo hơi thở ái tình mãnh liệt làm người ta động lòng, tiếng nước chảy theo hai phiến môi dính vào nhau không ngừng vang lên, nghe qua vừa thẹn lại điên cuồng.
“Ah……” Nụ hôn của anh rất kịch liệt, cô giãy dụa cố sức nhưng tay chân vẫn dần dần mất hết sức lực, bị anh ôm vào trong ngực để mặc anh bừa bãi hôn môi, tim đập trở nên vừa nhanh vừa mạnh.
Nụ hôn của anh hoàn toàn không giống với nụ hôn của Diệp Ngữ Nam. Ít nhất khi bị Diệp Ngữ Nam hôn, trong lòng cô vẫn bình thản như nước, nhưng bây giờ, khi anh hôn cô, cả đầu Hạ Thấm Đồng hoàn toàn trống rống, tim đập cuồng loạn mà chân thì cứ mềm nhũn ra.
Đôi bàn tay chống đỡ sau lưng anh không biết từ lúc nào đã mềm yếu ôm lấy cổ anh, cô ngửa đầu để anh có thể hôn cô càng sâu hơn.
Nụ hôn dài gần như cả thế kỷ, anh chậm rãi buông cô ra, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, sáng lấp lánh và vẫn còn vương những sợi chỉ bạc trong suốt.
“Nói cho anh biết, em không thích cái này sao?” Anh làm sao có thể không nhìn ra được, cô hoàn toàn khác đối với nụ hôn của anh. Một người lạnh như vậy, một người đối với ai cũng đều lạnh như vậy, nhưng lại chịu theo anh lên núi xuống biển, để anh bồi giữ bên cạnh mình, nếu chỉ đơn thuần vì quá tịch mịch, cô đơn, với tính tình của cô sao có thể hành động như thế được.
Cô gái này có đôi khi chính là quật cường như thế, làm cho anh vừa yêu, cũng là vừa hận.
“……” Cô thở gấp, đôi mắt mờ sương, khóe mắt mang theo phấn hồng, đôi môi đẹp no đủ, ướt át, vẻ mặt hoảng hốt nhìn anh, nói không nên lời, cũng không có lời nào để nói.
Ánh mắt cô nhìn anh mềm mại đáng yêu như thế, nếu như anh không có cảm giác thì vẫn còn là đàn ông hay sao?
Khoé miệng cong lên mang theo chút tà khí, anh ôm lấy cô đá tung cửa phòng, vô cùng quen thuộc đi vào trong phòng ngủ lớn của cô, hai người cùng nằm xuống chiếc giường sạch sẽ bên trong.
Quần áo trong những tiếng thở dốc kịch liệt bị ném xuống mặt đất, bọn họ lõa thể dùng da thịt an ủi lẫn nhau, anh nắm đầu vú, cùng bộ ngực sữa no đủ của cô ma sát, cái loại khoái cảm tinh tế này, từ bên ngoài da thịt thấu đến tận trong đầu.
“Thấm Đồng, Thấm Đồng của anh, bảo bối của anh.” Anh không khắc chế được bản thân, không ngừng hôn cô, từ môi đến cổ, lại xuống dần đến hai bầu tuyết nhũ no đủ bên dưới, nhũ thịt tuyết trắng bị anh từng ngụm từng ngụm nuốt vào. “Chụt chụt” Thanh âm của nụ hôn không ngừng truyền đến từ trước ngực, anh như một người tình tham lam muốn đem đầu nhũ hoa của cô ăn vào trong bụng vậy, liều mình mút, hút, thậm chí còn khiến cảm thấy có chút đau đớn.
Răng nanh của anh không ngừng đùa bỡn hai đỉnh nhũ hoa phấn nộn mềm mềm, dùng đầu lưỡi liếm quanh một vòng rồi lại liếm tiếp đến xung quanh.
“Thẩm Luật…… Thẩm Luật……” Cô thì thào gọi tên anh, ôm anh, những ngón tay luồn qua mái tóc đem bóng của anh, bộ ngực dưới những nụ hôn tới tấp của Thẩm Luật dần trở nên căng cứng, để mặc anh dùng lực mút vào, cắn lấy.
Rốt cục anh cũng thỏa mãn, ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của cô, thấy vẻ mặt cô lúc này tính mê ý loạn, cứ như vậy nằm trên drap giường, để mặc anh ép buộc, bộ dáng nhu thuận này khiến tâm anh như đang nở hoa, hơn nữa khi cô cất tiếng gọi tên anh, Thẩm Luật cảm thấy vui sướng vô cùng!
Phản ứng của cô chân thật và tự nhiên như thế, giai nhân lạnh lùng băng giá ở trong lòng anh lại có thể nhiệt tình như lửa đốt, có lẽ đối với anh, cô cũng không phải hoàn toàn chẳng có phản ứng gì.
Anh vươn tay, mơn trớn dần xuống dưới, tìm được nơi riêng tư của cô liền thấy một mảnh ẩm ướt, anh vừa lòng nhếch khoé môi. “Có cảm giác?”
Cô ngước mắt nhìn anh, không có thẹn thùng, không có né tránh, cứ nhìn anh như vậy nhưng không nói lời nào, người đàn ông này đối với cô có một lực ảnh hưởng đáng sợ, chỉ cần anh ôm cô, hôn cô, suy nghĩ của cô liền hoàn toàn hỗn loạn…… Đêm đầu là như thế, lần này cũng vẫn là như thế.
“Em đang nghĩ đến điều gì?” Anh nâng ngón tay, đem chất lỏng bên dưới chà lau đầu nhũ hoa thẳng đứng của cô, từ từ vẽ loạn lên trên đấy rồi cúi đầu từng chút từng chút liếm.
“A……” Cô rên rỉ, hành động chọc ghẹo này của anh khiến đáy lòng cô dâng lên từng đợt tình triều mãnh liệt.
Đem chất lỏng ngọt ngào của cô uống hết, anh ngẩng đầu, “Bảo bối, cho anh càng nhiều, được không?”
Anh đưa tay kéo đôi chân dài mảnh khảnh của cô ra, cúi đầu, cẩn thận nhìn nơi riêng tư của cô.
Đàn ông đối với thân thể đàn bà luôn có một loại ham thích theo bản năng, nhất là nơi riêng tư bí ẩn nhất ấy, anh tinh tế nhìn, thưởng thức nơi tuyệt mỹ chỉ thuộc về mình này.
Bộ lông đen bóng uốn khúc bao quanh, từng lớp thịt phiếm tình mà hồng hào, đỉnh là nhụy hoa ni đủ đang từ từ nhô đầu ra, trong suốt run run. Hai cánh hoa dày trơn bóng hợp lại với nhau, chất nước nhợt nhạt ở nơi hai cánh hoa khép vào chảy ra, anh biết nó ngọt ngào đến thế nào, đồng lòng đến bao nhiêu.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng đẩy hai cánh hoa kia ra, những múi thịt màu hồng mị mị lộ ra ngoài, từng tầng từng tầng một, tận cùng bên trong là một nơi rất nhỏ, rất diệu kì.
Nơi đó anh từng thật sâu giữ lấy cô, cắm vào rồi lại rút ra, từng chút từng chút tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, nơi nối liền với trái tim như trong truyền thuyết, anh đem tình yêu của chính mình hung hăng tiến vào, như muốn tiến sâu vào tận đáy lòng cô.
Anh vươn lưỡi liếm lỗ nhỏ kia, vừa mới nhẹ nhàng chạm vào, cô đã lập tức giống như ngượng ngùng nắm chặt drap giường, rướn cao người lên.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, liếc mắt một cái, sau đó vươn tay đem đùi ngọc của cô nâng lên, đặt ở trên vai, cố trụ eo của cô, cúi đầu liếm thẳng vào hoa huyệt của cô……
“A……” Cô vặn vẹo cơ thể, cách làm khiêu tình như thế, cho dù anh đã từng làm qua một lần nhưng cô vẫn không thể nào thích ứng được, bản thân mình trần trụi cứ thế lõa lồ trước mắt anh, ngay cả nơi mình chưa tình nhìn qua cũng bị anh thân mật hôn lên, vỗ về.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, nhưng đầu lưỡi của anh giống như mang điện, dòng điện này cứ thế theo đầu lưỡi anh truyền đến nơi sâu nhất trong cơ thể cô, lại theo mạch máu đi thẳng một đường lẻn vào trái tim , khiến cô nếm được những khoái cảm như ma túy.
Đầu lưỡi của anh ma sát những múi thịt của cô, liên tục chạm vào đỉnh mẫn cảm làm cô không ngừng run rẩy.
“A….Thẩm Luật…..” Cô thét chói tai, bị cái lưỡi linh hoạt của anh ép buộc khuất phục, xuân thuỷ không ngừng từ trong cơ thể cô dũng mãnh tiến ra, rơi vào trong miệng anh, anh hút uống, nghe thấy ở yết hầu của anh truyền đến những thanh âm vang dội, kích thích cô rất lớn, loại đùa giỡn cấm kỵ này, cô thật sự chịu không nổi.
Rất nhanh, dưới đầu lưỡi của anh, cô lần đầu tiên đạt đến cao trào, rất nhiều thuỷ triều từ chỗ sâu trong thân thể cô chảy ra, cô thét chói tai, vặn vẹo, làn da biến thành màu hồng nhạt mê người, mồ hôi lấm tấm toàn thân
Anh ngước mắt, mê muội nhìn bộ dáng đạt cao trào của cô, cô nằm nơi đó, một thân kiều mỵ vô lực, sợi tóc tản ra trên gối giống như đang có sinh mệnh của riêng mình. Ánh mắt như tơ ẩn chứa tình ý dạt dào, khóe miệng khẽ nhếch tinh tế mà mềm mại như một cánh hoa đẹp tuyệt vời.
Cô của bây giờ đâu còn vẻ lãnh đạm như sương, đâu còn vẻ xa cách người ta, băng giá ngàn dặm chứ? Bộ dáng này của cô chỉ có anh nhìn thấy được, và cũng chỉ một mình anh có thể thấy được mà thôi.
Anh đưa tay, ở nơi xuân thuỷ chảy ra, chậm rãi miết vào nơi cánh hoa mềm mại.
“Em là của anh, chỉ của một mình anh, biết không?” Như là một cảnh cáo, cũng như là tuyên thệ, anh đưa ngón tay đi vào.
“A….. đau……” Cô nhíu mày hừ nhẹ, rõ ràng cảm giác được sự khác nhau giữa ngón tay và đầu lưỡi, không thể thích ứng kịp.
Nhu huyệt còn đang cao trào, cho dù ướt át, nhưng mới chỉ bị anh thâm nhập lần thứ hai mà thôi, bên trong rất chặt, có thể biết được, anh nhẹ nhàng xoa lên, chậm rãi đi vào, ngón tay đặt trong tiểu huyệt đang điên cuồng co rút, cảm thụ cảm giác ấm áp được bao lấy. Bỗng nhiên từ ngón tay truyền đến cảm giấc mềm mại, anh nhẹ nhàng ấn vào.
“A!” Cô hét lên một tiếng, thân mình như là bị điện giật, bắn lên.
“Là nơi này, đúng không?” Anh cười quỷ dị, xấu xa liên tục vuốt ve, ấn vào chỗ kia khiến cô không ngừng thét lên chói tai, yêu kiều chậm rãi chuyển thành cầu xin anh.
“Ngoan ngoãn xin anh.” Anh thì thào bên tai, dạy cô làm thế nào để mình đổi ý.
Cô thút thít , ngoan ngoãn dựa theo lời anh nói, một lần lại một lần, cầu anh không cần ấn nơi đó, cầu anh nhẹ một chút, lời nói mê hoặc lòng người được cô không tình nguyện nói ra.
Anh thích nhìn bộ dáng không thể khống chế này của cô, cố tình càng không ngừng vuốt ve nơi đó, cảm giác được ngón tay ở trong thuỷ huyệt càng ngày càng mềm mại, chất lỏng dư thừa làm toàn bộ bàn tay của anh ẩm ướt, còn không kể đến rơi đầy trên giường.
Một ngón, hai ngón, ba ngón tay, tiếng thở dốc của cô càng ngày càng nặng, cái loại cảm giác bủn rủn ma trướng này, cũng ngày càng mãnh liệt….. Cái loại cảm giác khủng bố này làm cô sắp mất hết thảy khống chế, cô cả kinh, khóc lóc, muốn kéo tay anh ra, nhưng phải kéo như thế nào?
Nháy mắt, một lượng thủy dịch lớn phun trào từ nơi sâu nhất trong cơ thể cô…Hạ Thấm Đồng rốt cuộc không thể khống chế, hô nhẹ một tiếng, bàn tay che mặt dúi đầu vào trong gối, không thể tin được chính mình lại mất mặt như vậy, thế nhưng… thế nhưng….
Bộ dáng cô xấu hổ quẫn bách làm cho anh nhìn thấy mà đau lòng, cũng vì mình ác liệt bắt nạt cô khiến cô khóc lóc thảm thương như thế, anh đau lòng cúi xuống, ôm cô vào lòng, dịu dàng dỗ, cô liền không thèm quan tâm đến anh.
“Bảo bối, em thoải mái xong, liền không để ý anh?” Anh đụng đến nước mắt ẩm ướt dính đầy mặt cô, thoáng dùng sức, mạnh mẽ xoay người cô qua, cúi đầu, hôn lên khóe mắt còn vương nước, liếm qua lông mi ướt át của cô rồi chuyển dần đến đôi môi, đưa lưỡi đi vào, cùng cô dây dưa không ngớt.
Anh dùng đầu gối tách chân cô ra, dục vọng sớm đã bừng bừng đứng thẳng theo phiến hoa trơn ướt thuận lợi đi vào.
Nhưng dục vọng của anh quá mức to lớn, tuy rằng cô đã đến cao trào, thuỷ dịch sung túc, nhưng vẫn khiến cho cô đau đến nhíu mày, lắc mông, không cho anh đi vào.
“Bảo bối, thả lỏng nào.” Anh đưa tay xoa cặp nhũ hoa của cô, nặng nề mà xoa, lại lôi kéo đỉnh nhũ hoa mẫn cảm, chờ cô thoáng phân tâm, khi thân mình phía dưới thả lỏng đi, bên hông liền dùng sức, thẳng tiến mà đi vào.
“A…… ngừng, dừng lại……” Cô đau quá kêu lên, ngón tay gắt gao nắm giữ khăn trải giường dưới thân, muốn né ra, lại bị dục vọng anh liên kết ở trong người, không chỗ nào tránh được.
Thân thể của cô vừa chặt lại nóng, tầng tầng thịt mềm bao lấy anh, hút chặt, vách tường thịt non mềm mỗi một phân, mỗi một tấc đều cùng dục vọng quấn vào nhau chặt chẽ, cái loại cảm giác sảng khoái này, làm cho anh không thể dịu dàng, không thể lại chờ đợi, bắt đầu kịch liệt luật động.
Chậm rãi, cái loại cảm giác khó chịu này biến mất, khoái cảm thoải mái giống thuỷ triều, càng ngày càng mãnh liệt tiến đến.
Anh ấn cô, sau mấy lần thống khoái kích thích, lại đem cô ôm lấy, để cho cô ngồi ở trên đùi anh. Loại tư thế này, để anh thâm nhập càng sâu vào cô hơn, cô nặng nề thở gấp, toàn thân như nhũn ra.
“Bảo bối, em xem.” Anh hôn cô, ở bên môi cô dỗ cô cúi đầu xem nơi bọn họ kết hợp.
Hạ Thấm Đồng cúi xuống nhìn, lại bị cảnh sắc thực tại làm phát hoảng, rất nhiều chất lỏng, phân không rõ là của cô hay của anh, ở chỗ bộ lông đen bóng của bọn họ loè loè sáng lên. Mà nơi đó của anh hồng hào, tráng kiện, giống mãnh thú rít gào, từ trong cơ thể cô đi ra, khiến những búi thịt hồng khép mở không ngừng, sau đó lại nhanh chóng đi vào, bối thịt đầy đặn bị hung hăng mở ra, bị bắt cất chứa dục vọng cực đại của anh.
Thịt là no đủ đỏ tươi, thủy là nồng trù dính ngấy, làm đen thêm bộ lông, lúc đó anh vừa vào vừa ra, dục vọng tráng kiện, cánh hoa mềm mại đáng yêu, đan vào thành một hình ảnh dâm mĩ vô cùng.
Cô nhìn đến mặt đỏ tim đập, loại tình cảnh này doạ cô sợ chết khiếp. Anh cũng không dễ dàng buông tha cô, ở bên tai cô tinh tế miêu tả, làm cho cô thật sự nghe không nổi, ngẩng đầu ngăn chặn cái miệng hư hỏng của anh.
Đầu lưỡi giao triền, nước bọt ướt đẫm, cô ở trên đùi anh, theo động tác của anh mà lay động thân thể, phun ra nuốt vào dục vọng của anh, bầu vú bị kích thích nhảy nhót không ngừng, ma sát với bộ ngực trần trụi của anh.
Anh dạy cô xoay eo, dạy cô chủ động, chậm rãi, cô đã có thể nắm giữ được loại vận động kích thích nhất từ trước đến nay này, anh phối hợp với động tác của cô, mỗi một lần đi vào đều đâm đến nơi sâu nhất trong hoa huyệt, chất lỏng trong suốt không ngừng chảy ra, làm cho thân mình bọn họ ngày càng ẩm ướt.
“A……” Cao trào của cô lại tiến đến một lần nữa, cô run run, cào cấu, ngón tay ở trên tấm lưng dày rộng của anh tạo nên những vết máu, một mùi thơm ở trong phòng chậm rãi tỏa ra, xuân thủy dạt dào nơi hai người ân ái cũng chảy ra không ngừng.
Bị thuỷ dịch ngọt ngào của cô kích thích, hơn nữa còn đau đớn phía sau lưng khiến anh càng thêm cử động điên cuồng hơn, nắm lấy mông cô mạnh mẽ ra vào.
Những âm thanh hoan ái vang vọng trong phòng ngủ, lại còn có thêm những tiếng chất lỏng chảy ra từ nơi tư mật của hai người.
“A……” Một tiếng kêu rên, ngay tại lúc cô sắp bị anh làm cho hôn mê, anh ở trong nơi sâu nhất của cô đâm mạnh một cái, một luồng dịch nóng bỏng bắn thẳng vào bên trong hoa huyệt.
Bọn họ gắt gao ôm nhau, quấn vào một chỗ, cô bị anh ôm vào trong ngực, thút thít nức nở khóc, nơi riêng tư của bọn họ chảy ra tinh dịch trắng kết hợp với thuỷ dịch của cô, theo hạ phúc của anh, ngấm xuống đệm giường …..
Khi Thẩm Luật tỉnh lại, mắt vẫn còn chưa nhìn rõ nhưng trên đôi môi hoàn mỹ đã nhiễm nét tươi cười thỏa mãn.
Cả đêm qua, anh cùng cô điên cuồng mà ân ái, dùng đủ các loại tư thế, các loại thủ đoạn, thậm chí còn dỗ cô dùng miệng, dùng bộ ngực giúp anh.
Cô kỳ thực rất ngây ngô, nhưng quá trình dạy dỗ thật sự thống khoái vô cùng.
Tối hôm qua, cô nhiệt tình như lửa, ở dưới thân anh giống như yêu nữ, phối hợp với ảo tưởng của anh, mặc anh cầu hoan.
Hạ Thấm Đồng…. anh ở trong lòng yên lặng gọi tên cô, mỗi một tiếng gọi đều cảm giác được trái tim tràn đầy.
Ngày hôm qua, anh đã trải qua một chuyện khiến mình rất tức giận, nhưng mà về sau lại chiếm được phần thưởng ngọt ngào này, nhờ nó, anh cảm thấy mọi chuyện phía trước đều không còn quan trọng nữa rồi, chỉ cần trong mắt Hạ Thấm Đồng có anh, anh không cần phải so đo thêm bất cứ chuyện gì nữa.
“Anh tỉnh rồi?” Một thanh âm nhàn nhạt vang lên bên tai anh.
Anh mở mắt ra, nữ yêu trong mộng chân thật xuất hiện ở trước mắt, anh nở nụ cười, không còn gì tốt hơn so với việc sau một đêm hoan ái, khi tỉnh dậy có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của người mình yêu bên cạnh.
“Tỉnh rồi thì đi đi.” Vẻ mặt lãnh đạm, lời cô nói ra như băng đá khiến nụ cười trên khóe môi anh đông lại.
“Thấm Đồng.” Anh ngồi dậy, chiếc chăn rớt xuống để lộ ra bộ ngực trần trụi rắn chắc, dưới ánh mắt trời sáng rực rỡ, lóe ra ánh hào quang mê người, anh nhìn cô, một thân sạch sẽ phảng phất giống như người con gái tối qua ở trong lòng anh mềm mại như nước kia chẳng qua chỉ là một giấc mộng xuân thôi.
“Em làm sao vậy?” Anh không rõ, vì sao qua một đêm như tế, sau khi tỉnh lại cô như trở thành một người hoàn toàn khác.
“Thẩm Luật, anh mặc quần áo vào rồi đi đi.” Cô chỉ vào quần áo đã được đặt chỉnh tề trên đầu giường.
“Thấm Đồng, ngày hôm qua……”
“Ngày hôm qua xem như tôi bồi thường cho anh.” Cô đứng dậy, đi đến bên giường, đưa tay vỗ về tấm rèm cửa tối màu. “Qua ngày hôm nay, tôi và anh, đường ai nấy đi.”
“Bồi thường?”
“Đúng vậy.” Cô nhìn bầu trời xanh thẳm, mùa đông vừa mới bắt đầu, thời tiết không tính là quá lạnh. “Về sau anh cũng đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, tôi đã nói rồi, chúng ta vĩnh viễn không thể ở bên nhau được.”
Vẻ mặt của anh trầm xuống, tình huống hiện tại là như thế nào? Vì sao lại khoa trương và giả tạo y như trong tiểu thuyết thế chứ? Nếu vậy, nhân vật chính có phải đã lộn rồi hay không? Những lời như thế phải do đàn ông nói, anh ta không muốn chịu trách nhiệm, chỉ cần tiêu dao một đêm với đàn bà là đủ rồi. Vì sao kẻ chịu thiệt lại biến thành anh? Mà từ lúc nào, Thẩm Luật anh biến thành kẻ hèn mọn đến nông nỗi này?
“Bồi thường?” Anh cười lạnh. “Thật sự là món hời lớn.” Hạ Thấm Đồng lạnh lùng như vậy, thế mà vì muốn đá anh đi, chấp nhận theo anh lên giường, anh cũng nên cảm thấy được an ủi chứ nhỉ!
Cô quay đầu lại, nhìn anh.
Dung nhan từng khiến anh động lòng, vẻ mặt lạnh lùng từng khiến anh mê muội, giờ phút này tràn ngập sự xa cách. “Em thích Diệp Ngữ Nam sao?” Vì anh ta mà chấp nhận làm mọi chuyện như vậy.
“Không liên quan đến anh.” Giọng điệu của cô lãnh đạm đến quen thuộc.
Đúng vậy! Ngay từ lúc bắt đầu, cô đối với anh vĩnh viễn chỉ là sự lãnh đạm, anh còn phải nói gì nữa đây? Cái nóng như lửa đốt cháy tâm can dần dần hạ xuống, chậm rãi bình ổn lại, thì ra câu chuyện tình yêu này, ngay từ lúc bắt đầu đã là kịch một vai do anh thủ diễn, cố gắng nhiều như vậy nhưng vẫn phải hạ màn.
“Anh đã có được thứ mình muốn, anh đi đi.”
“Hạ Thấm Đồng, em coi tôi là cái gì, lại coi chính mình thành cái gì?” Anh nhìn cô, đôi mắt lần đầu tiên bình tĩnh không hề gợn sóng, “Em muốn tôi tránh xa khỏi cuộc đời mình, không cần làm như thế. Em chỉ cần nói cho tôi là tốt rồi, nói cho tôi em không yêu tôi, tôi sẽ lập tức ra đi!”
Đủ, đã đủ! Cho dù anh yêu cô, anh cũng có lòng tự trọng, lòng kiêu ngạo của mình, tuyệt đối không cho phép bản thân hèn mọn trước mặt cô như thế.
Ánh mắt anh rất bình tĩnh, không biết vì sao lại làm cho cô có một loại cảm giác hoảng hốt, hình như lần này cô thực sự sẽ mất đi anh …… Nhưng mà đây chẳng phải là kết quả cô muốn hay sao? Vì sao lòng của cô vẫn gống như đang bị tảng đá nặng nề đè vào, có cảm giác đau đớn như thế?
Cô áp chế sự quái dị trong lòng, chua chát mở miệng: “Thẩm Luật, tôi không yêu anh.”
“Vĩnh viễn cũng sẽ không yêu, đúng hay không?”
“Đúng.”
“Cho dù tôi có làm như thế nào, cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của em, phải không?”
“Phải.”
“Tốt lắm, tôi hiểu rồi.” Hiểu rõ ràng rồi.
Anh đứng dậy, cầm quần áo đầu giường lên, nhanh chóng mặc đồ xong, sau đó xoay người tránh ra. Từ ngày mới quen nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên, anh chủ động tránh khỏi cô, chỉ sợ, cũng là lần cuối cùng.
Tiếng đóng cửa vọng vào trong tai.
Hạ Thấm Đồng đứng ở nơi đó, đứng mãi như vậy, không hề nhúc nhích, để mặc thời gian chậm rãi lướt qua, một giờ, hai giờ, ba giờ sau…… Rốt cục cô cũng có động tác, thân mình cứng đờ từng bước từng bước một tiến về phía đầu giường, mở ngăn kéo ra, tìm thấy tấm ảnh bị cô đặt dưới tận cùng, đó là ảnh của Thẩm Luật, nụ cười của anh vẫn cứ xán lạn, vẫn cứ thâm tình đến vậy.
Thấm Đồng, anh yêu em! Thấm Đồng, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em!
Thấm Đồng…… Thấm Đồng…… Thấm Đồng….
Cô thở gấp gáp, trái tim như bị bóp chặt lấy, càng ngày càng đau, bàn tay run run nắm chặt bức ảnh, cô đã làm đúng, cô làm như vậy là đúng, người ấy không thích hợp với mình, vĩnh viễn cũng không thích hợp.
Chẳng qua, nếu ánh mắt không đau thương đến thế thì tốt rồi…