Đào hoa Chi nữ của Mỹ Hồng Lâu nổi tiếng vượt ngoài cả huyện Đốc Châu – Kỳ Mạc. Biết bao sĩ phu đa tình yêu cái đẹp cũng phải lặn lội đến một chuyến để tận mắt ngắm nhìn nhan sắc của mỹ nhân.
Nhìn nàng ai cũng mê đắm như si như dại, trầm luân vạn kiếp cũng cam. Vào đêm nay Đào Chi sẽ bán thân đúng ngày nàng tròn 18 tuổi. Biết bao đại gia, công tử tranh nhau ra giá mua giấy bán thân của nàng.
Tiếc là nữ nhân vật chính không phải cái nàng “Đào hoa Chi nữ” này đâu nha!
———–
- An An đâu rồi? Bưng trà!
- Đến liền! Đến liền!
Từ trong bếp nhanh nhảu chạy ra một thân ảnh nhỏ bé, tay trái bưng ấm trà, tay phải bưng mâm đồ ăn thoăn thoắt làm việc. Đêm nay khách đông quá mức làm việc muốn bở hơi tai luôn vì thế dáng nhỏ cứ thế chạy qua chạy lại suốt không nghỉ.
Mama của Mỹ Hồng Lâu là một ông bóng “xinh đẹp”, thừa kế sản nghiệp kinh doanh thanh lâu mấy đời của gia tộc. Các đại gia vẫn đang ra giá cho Đào Chi làm mama căng thẳng chờ.
An An lại dâng trà cho mama, đưa mắt nhìn Đào Chi xinh đẹp và cả đám nam nhân háo sắc mà tặc lưỡi nhai bánh quế hoa nhốp nhép nói…
- Mama yên tâm! Đào Chi tỉ đẹp nhất sẽ được giá còn cao hơn cả Mai Chi, Lan Chi, Huệ Chi nữa mà!
Mama đưa mắt nhìn lại con nhóc mặc áo nam nhân, gương mặt lém lĩnh đứng quẹt mũi nói như ta đây người lớn cao thâm. Chẳng nghĩ gì mama đánh đầu nhóc cái bốp phun hết cả bánh đang nhai…
- Nha đầu thúi, lo làm việc đi còn ở đây trấn an ai hả?
- Âyda… tại con thấy mama căng thẳng quá mà!
- Làm việc nhanh lên!
Nhóc le lưỡi chạy đi nếu không bị mama xử phạt không cho ăn tối thì tiêu. Ồn ào náo nhiệt cả buổi tối cực khổ cuối cùng Đào Chi cũng được giá 100 vạn lượng kỉ lục tại Mỹ Hồng Lâu này. Và Đào Chi còn được về làm thiếp của tri huyện Linh Giao nữa thật quá tốt.
Nhưng khi Đào Chi đã xuất môn thì mọi người lại thấy cảnh mama bệnh liệt giường khóc lóc rất là thảm nha. Tất nhiên số tiền chuộc thân Đào Chi ông ấy lấy một nửa rồi nhưng buồn khóc là vì tứ đại mỹ nhân đều đi, sau này Mỹ Hồng Lâu còn gì để hút khách chứ.
An An chán nản vào hết xoa tay, nắn chân dỗ mama cũng nhìn 10 kĩ nữ mới được mua vào còn đang sợ hãi khóc lóc nhưng không có ai là mỹ nhân cả. Một cái thanh lâu không có mỹ kĩ nữ thì làm sao còn làm ăn chứ? Mama cầm lấy trà rên rỉ…
- Làm sao đây An An ơi! Mỹ Hồng Lâu này chẳng lẽ đóng cửa trong tay ta sao? Mẹ ta đệ nhất mama trên cao sẽ chửi ta đến điếc tai cho coi hic…
Nhìn cảnh này ai mà không buồn theo huống chi người đang đau khổ là mama yêu dấu của nhóc chứ. Cô nhóc ngồi xuống gác chân xoa cằm nhìn 10 kĩ nữ mới đang được “đào tạo”. Đúng là so ra chỉ là kĩ nữ hạng trung thôi. Nhóc nhíu mày nói…
- Mama chịu khó bỏ ít tiền mua người đẹp một chút đi!
- Ahhh… Mỹ nhân bây giờ đâu có dễ kiếm chứ. Bọn buôn người cố tìm chạy đôn chạy đáo cũng tìm không ra.
- Ây… nếu miễn cưỡng chăm chút chắc họ cũng sẽ đẹp hơn nhưng cần nâng cao tay nghề hơn !
An An nói làm mama tỉnh táo vực dậy. Ông ấy đã nhìn thấy lối đi rọi sáng tâm hồn mong manh dẫn đến núi tiền rồi nên trào lệ ôm lấy An An bé bỏng. Nhóc con cũng cười vỗ vỗ vai an ủi lại.
- Đúng là chỉ có An An của ta thông minh. Chúng ta sẽ đào tạo một người đàn hát, nhảy múa như tiên nữ để hút khách.
- Hì… con thì phải thông minh thôi haha!
Nhóc con cười khì vì với kinh nghiệm ở thanh lâu từ lúc 3 tuổi đến nay 12 năm thì cái gì trong thanh lâu mà nàng không rành. Mama cũng chính vì thế cưng yêu nàng chỉ sau mấy “con công” kiếm tiền cho ông ấy thôi.
Thế là ngay lập tức 10 kĩ nữ mới được kiểm tra độ dẻo dai. Song họ toàn là mấy cô nương quê mùa, tay chân thô kệch làm sao múa may gì được. Mama nhìn cảnh chưa chi lại muốn khóc nữa rồi. Nhóc con vội vã chạy lại chỗ họ cầm dải lụa giúp họ ngay kẻo mama thất vọng sẽ còn chịu không nổi hơn…
- Múa căn bản là sự mềm mại, uyển chuyển theo nhạc. Các cô nương hãy thử nghĩ mình là lụa, là nước hay gió chẳng hạn cứ thế mà làm.
Mama đang thấy thê thảm lắm cũng mở to mắt nhìn. Nhóc cầm lụa thân người mềm như không xương, dẻo nhưng không nhu yếu dễ dàng uyển chuyển mang cả người uốn ngửa ra sau. Lưng cong, chân vững, bàn tay mang theo cùng lụa mềm mại tạo ra một dáng múa đẹp mắt.
Nàng chỉ cố chỉ cho họ hiểu, 10 cô kĩ nữ mới cũng vỗ tay ngưỡng mộ làm cô nhóc le lưỡi cười khoái chí.
Mama giờ mới nhìn kĩ tiểu oa nhi ốm tong teo, da ngăm, răng mọc chưa đủ năm nào nay cũng có chút ra dáng thiếu nữ rồi. Ông ấy đăm chiêu hỏi…
- Con biết múa hồi nào vậy An An?
- Chậc… Ở đây ngày nào cũng thấy mấy tỉ tỉ tập luyện mà!
- Con còn biết làm gì nữa không thử làm mẫu cho họ coi đi!
- Quá dễ!
An An cười cầm ngay đàn tì bà lên gảy nhẹ ra một khúc tấu vô cùng điêu luyện, dáng vẻ hảo hảo mỹ miều không cần chỉnh lại gì cả.
Chuyển sang thập lục cầm cũng vẫn thành thạo tạo ra âm thanh chốn tiên bồng. Mấy cô tân kĩ nữ chỉ biết há hốc vỗ tay miết vì nhóc tuổi nhỏ tài cao nha. Thấy được hưởng ứng nồng nhiệt, An An tận tình làm hết những gì mình biết trong cái thanh lâu này như có thể thổi sáo, hát, múa với bình rượu, thậm chí cả những vũ điệu gợi tình trên bàn dù dáng người chẳng có gì hấp dẫn như mấy tỉ tỉ.
Mama cũng bất giác vỗ vỗ tay vì không ngờ mình đã vô tình nuôi dạy một tiểu nha đầu kĩ nữ bán nghệ xuất sắc như thế đến giờ không hay. An An cười toe toét quẹt mũi lên mặt khi được khen. Nhóc con này chỉ có bề ngoài lóc chóc là chưa được thôi nên mama vội níu nàng lại…
- Con đi tắm thay đồ đi!
- Hôm qua con tắm rồi mà! – Cô nhóc nhíu mày không hiểu.
- Nữ nhi gì mà 2 ngày mới tắm hèn gì lúc nào cũng lem nhem, hôi như chuột!
- Con đâu có hôi!
Nhóc bị ép đi cũng giơ tay, giơ chân ngửi thử mình có hôi thật như mama nói hay không. Mama hồi hộp chờ nên đi qua đi lại và nhóc con cũng ra với bộ áo hồng lụa nhiều tầng. Tóc ướt xoã ra, gương mặt còn non nhưng vẫn ra nét thanh tú rồi. Da chưa được trắng nhưng là do nhóc chơi bời ngoài nắng xem ra cũng có thể khắc phục.
An An đứng không hiểu mama làm gì cứ đi vòng vòng nhìn mình như thế. Ông ấy xoa cằm, nhóc con ốm nên cơ thể cũng chưa đầy đặn hết nhưng mới 15 tuổi thôi vẫn có thể phát triển tiếp. Nhóc níu níu áo hỏi khi ông ấy suy tư dữ dội…
- Sao mama lại bắt con mặc áo này?
- An nhi! Hay là… con làm kĩ nữ bán nghệ cho ta nha An An yêu dấu!
Mama cười nịnh bợ vì mắt thấy núi tiền nhỏ rồi. Bắt đầu với mấy cô nương kia chưa biết gì thì chỉ cần “chỉnh” An An lại sẽ nhanh hút khách, có tiền mau hơn.
Con nhóc sững ra rồi hoả khí cháy rực. Bộ dạng nhỏ là thế mà mạnh như trâu vác ngược cái bàn lên, một chân gác lên ghế mama đang ngồi để lấy thế doạ người. Ông ấy run rẩy co rúm lại vì trông nhóc hung dữ không thua tướng cướp.
- Mama có tin ngày này năm sau là lễ tiên thường nhất chi niên của người hay không thì con cho nói lại đó!
- Ta còn yêu đời lắm con bình tĩnh đi! – Ông ấy không muốn chết vì cái bàn, thật không đẹp mắt nha.
- Con được bán vô đây làm nha đầu hầu bàn chứ không làm kĩ nữ nha mama!
An An thở dốc vì giận quá mức. Ông nọ phải cố để nhóc con bình tĩnh hạ bàn xuống rồi mới an tâm từ từ nói chuyện khuyên nhủ…
- Ta biết mà. Tại giờ ta thấy con rất thích hợp đó nha. Con giúp ta hút khách kiếm nhiều tiền thì khi con tròn 18 tuổi ta sẽ trả giấy bán thân cho con thay vì con phải làm hầu bàn đến năm 20 tuổi. Lời cho con 2 năm mà có tiền rồi còn gì!?
Nhóc nghe xong hơi đơ đơ ra suy nghĩ lại ngay. Mama cười hảo nịnh mong nàng sẽ chịu làm heo vàng cho mình kiếm tiền. Trong mắt ông ấy chưa chi đã có hai thỏi vàng cực to sáng rỡ lấp lánh. An An chu môi hỏi…
- Trả thật không đó mama!?
- Thật mà, con ở đây từ lúc còn tè dầm ta thương con còn hơn mấy con cún trong nhà làm sao ta lừa con được. Chỉ cần 3 năm kiếm tiền cho ta, khi con đi ta sẽ cho con số tiền để sau này về nhà làm cái gì đó kiếm sống sau này!
Nhóc con nghe, lại lấy bánh ra vừa nhai vừa suy nghĩ mông lung. Cha nàng năm xưa say rượu, cờ bạc nợ nần đã bán nàng đi. Trong khi nhóc ở trong thanh lâu “hưởng phước” thì các tiểu đệ, tiểu muội vẫn được ở với cha mẹ vui vẻ “hưởng nghèo”.
An An đôi khi giận cha bán mình, đôi lúc thì lại muốn về dù gì mình cũng có nhà cửa, người thân. Nếu về có một số tiền lớn trong tay có thể buôn bán nhỏ, đời sống về sau không cần lo lắng nữa.
Và An An không cắn bánh nữa quay sang nhìn mama ánh mắt còn mê tiền hơn ông ấy nữa…
- Nếu khách cho tiền riêng không cho mama ăn bớt!
- Con là tiểu hồ ly mà ta nào dám ăn bớt! – Kĩ nữ khác hiền hiền ông ấy quản lí còn được chứ nha đầu rành thanh lâu như An An còn dữ dội hơn cả ông ấy nữa.
- Ưhm… vậy con sẽ giúp mama và con có thật là nhiều ngân lượng, đưa danh tiếng Mỹ Hồng Lâu này trở thành đệ nhất lầu xanh trong truyền thuyết luôn!
- Woa! An An của ta là số một!
Mama cười toe toét mừng lắm vì kĩ viện của mình chắc sẽ có tiến triển tốt đẹp hơn với nha đầu lắm trò tinh quái này. Nhóc cũng quẹt mũi thật khoái chí khi thành tiểu kĩ nữ bán nghệ không suy nghĩ gì về có tai tiếng hay không tai tiếng cho phận nữ nhi của mình. Dù sao cũng lớn lên trong thanh lâu còn gì mà sợ nữa.
- Phiến công tử, Mỹ Hồng lâu là thanh lâu nổi tiếng nhất phía nam này đó rất đáng để ghé qua!
Tên nô bộc khúm núm giới thiệu làm cho vị công tử rất vừa ý đưa mắt nhìn ngay toà thanh lâu lớn, ba tầng vuông gỗ, mái ngói âm dương xanh rêu sang trọng, trướng rũ lụa là nhiều màu sinh động bắt mắt lấp ló mấy mỹ nữ đang vẫy tay gọi khách.
Xem ra cả con đường toàn kĩ viện thì Mỹ Hồng lâu này quả có đẹp mắt, tấp nập người ra vào hơn hẳn. Dù sao đi kỉ viện cũng rất hợp ý Phiến An Thành cất công tuần thú phương nam này nên không do dự vui vẻ bước vào.
Công tử họ Phiến đi vào tay cầm quạt giấy, y trang sang trọng, dáng vẻ tao nhã, dung nhan khôi ngô toát lên hào quang hơn người. Khách ra vào kỉ viện thì có trăm loại người, cho dù họ có ghẻ lở xấu xí miễn trong túi có tiền, mấy cô nương cũng “cố” vui vẻ phục vụ thôi. Nếu gặp trúng khách như công tử đây còn gì để nói, các cô nương tranh nhau để tiếp ngay.
Phiến An Thành nhìn quanh một lượt, ánh mắt sành sỏi thanh lâu như trở bàn tay thoáng có tí thất vọng nói…
- “Nổi tiếng” mà ta thấy các cô nương ở đây cũng không có gì xuất sắc hơn các cô nương ở Kinh thành là bao nhiêu! - Cả tiểu Lạc hầu cận theo thiếu gia lâu cũng gật gù chê lời quảng cáo quá mức của tên dẫn đường.
- Ấy… Nơi này nổi tiếng là nhờ Nguyệt An tiên nữ đó Phiến công tử!
- Tiên nữ sao…?
Nghe hai từ “tiên nữ” thật khiến người ta tò mò. Thế là Phiến An Thành cũng chọn một bàn dưới sảnh vừa thưởng rượu vừa chờ xem tiên nữ như mấy đại gia háo sắc khác đang bồn chồn chờ kia. Hắn hi vọng không bị cho thất vọng nha.
Lúc đó bên trong mama đứng nhìn khách chờ đông đã lâu rồi xoay lại nhíu mày nhìn một tiểu nha đầu ngồi gác một chân lên ghế, ăn vô cùng nghiêm túc…
- Giờ này mà còn ăn hả An An?
- Con làm việc cực khổ… không ăn sức đâu kiếm tiền cho mama chứ!? – Nàng trả lời qua loa chỉ tập trung ăn.
- Rồi! Rồi! Ăn nhanh lên khách chờ lâu sẽ chửi ta! - Mama sợ mấy người không gặp được nàng doạ đánh lắm rồi nhưng nàng chỉ cười trả lời.
- Chờ lâu họ càng rạo rực hơn!
Cái miệng nhỏ xé miếng thịt đùi gà nhai thật ngon lành làm bóng bờ môi mộng. Nuốt xuống bụng, nàng lấy lụa múa lau miệng như khăn. Mama nhìn rồi nhíu mày vì cố gắng lắm rồi An An vẫn là An An thôi không sửa được cái tính lóc chóc.
Bụng cũng có chút đồ ăn rồi làm nàng thoải mái hơn một chút cầm phiến giấy đỏ lên môi bặm nhẹ cho đỏ một chút. Bên ngoài sảnh chờ đã rất nôn nao ồn ào lắm rồi thì nàng đi te te ra không có gây bất ngờ hay đột ngột gì cả.
Phiến An Thành nghe mọi người im lặng cũng nhìn lên lập tức ngơ ngẩn. An An cười một cái gợi tình, mắt nhìn một lượt đủ tạo ấn tượng không cần làm quá lên khi xuất hiện. Nàng cầm lấy tì bà cầm, một chân đặt chéo nhẹ lên chân còn lại như tựa ngồi vào hư không vẫn rất vững hệt như ngồi vào một chiếc ghế vô hình, bàn tay tinh tế nhanh chóng gảy lên khúc nhạc réo rắc.
Dãy cửa sổ nhìn ra sông mở rộng, gió lùa làm dải lụa cùng tóc nàng bay nhẹ không khác gì một tiên nữ đang ngồi dạo đàn trên mây. Cả sảnh đều nín lặng, không ai rời mắt được khỏi nàng như bị hút hồn bởi một ma lực khó nói.
Phiến An Thành nuốt khan nhìn mỹ nhân. Làn da nàng trắng muốt như ánh trăng trơn mịn, thân người toát lên sức quyến rũ chết người. Đôi mắt tròn long lanh như mặt nước hồ thu tĩnh lặng thật đẹp và mê hoặc. Môi nhỏ luôn cười thật nhẹ có chút tà mị, có chút đáng yêu như cám dỗ mọi nam nhân phải điên đảo vì nàng. Lại thêm gương mặt thon thanh tú có nét đẹp tự nhiên hài hoà không hề quá sắc sảo nên nhìn mãi cũng thấy không nhàm chán.
Nàng thật là một tiểu mỹ nhân càng nhìn càng không thể cưỡng lại mà say đắm.
Khúc nhạc réo rắt lúc trầm lúc bổng, khi lại như gió lướt cực nhanh, lại khi chầm chậm tựa cơn sóng nhẹ trên mặt hồn thanh tĩnh cứ thế đưa người nghe như lạc vào một chốn bất định không thể rõ là mơ hay thực, cả nàng là thực hay mơ cũng trở nên mơ hồ.
Mắt thấy “mấy con mồi nhỏ” tiêu điều say sẩm hết rồi An An cười ngưng đàn lưng chừng làm họ lập tức bàng hoàng có chút hoảng hốt không hiểu sao nhạc hay lại dừng như thế. Mama nhìn chỉ biết thở dài một hơi lau mồ hôi lạnh trên trán khi hồi hộp theo dõi nàng trình diễn. Ông ấy là mama mấy chục năm cũng phải công nhận An An sinh ra là để mê hoặc nam nhân.
Nàng đưa chiếc môi mộng hồng nhuận cười nhẹ đứng lên đặt tì bà cầm xoay một vòng. Tay áo lụa tung theo cánh tay uyển chuyển như cánh bướm hồng. Mấy gã háo sắc ngơ ngơ ngẩn ngẩn tiếp nhìn nàng, nhạc từ trong nhanh chóng đệm theo bước nhảy của nàng. Một vũ điệu mềm mại, cuốn hút như đưa họ lạc đến tận thiên đình ngắm nhìn tiên nữ nhảy múa.
Vừa múa, nụ cười của nàng luôn rạng ngời. Thân người theo vũ điệu nghê thường phô bày cơ thể thiếu nữ gợi cảm, đường cong tuyệt mĩ ôm theo áo lụa nửa hở nửa kín làm nam nhân nào cũng phải nuốt dục vọng vào bụng cố kiềm chế.
Nhìn cảnh này mama luôn rơi lệ vì công sức gần 3 năm nay của mình “dùi mài” nàng thật quá tuyệt vời. Bây giờ danh tiếng Nguyệt An tiên nữ của An An vô cùng nổi tiếng còn hơn cả Tứ đại mỹ nhân năm xưa mang về cho mama không hề ít tiền. Nàng được như thế là nhờ giỏi “bày trò” như thế này chứ không đơn giản chỉ ẹo qua ẹo lại rồi thôi. Có người ở lại 4,5 đêm liền chỉ vì mỗi ngày nàng trình diễn đều khác nhau.
Và tối nay mama hết hồn vì có dây lụa thả xuống từ trên xà nhà có các huynh bảo an giúp đỡ. Nàng cười ngồi lên dãy lụa sau đó đưa tới đưa lui khiến thần trí bọn đại gia háo sắc bên dưới điên loạn mắt cũng đảo xuôi đảo ngược nhìn chân thon trắng lộ ra khi làn váy của nàng phất nhẹ. An An chỉ như ngồi chơi, đùa giỡn trên đầu họ vậy mà thật sự mê hoặc được hết bọn nam nhân háo sắc đó.
Phiến An Thành nhìn, một lần nữa nuốt khan nói khi mắt vẫn không khỏi rời khỏi người nàng…
- Ta muốn nàng ta!
- Cô nương Nguyệt An không phải kĩ nữ, nàng chỉ bán nghệ mỗi đêm thôi thưa công tử!
- Vậy thì gặp riêng, bao nhiêu cũng được!
Gia nhân nghe vậy đi gặp mama ngay. An Thành vẫn nhìn nàng múa với các cô kĩ nữ khác, ánh mắt thèm khát có nàng.
Xong việc, mỹ nhân thanh thoát cười đẹp đi vào trong lập tức le lưỡi thở như cẩu cẩu rên la…
- Mệt quá! Con muốn ăn gà!
Chỉ có những người bên trong mới biết dù nàng biểu diễn có hút nam nhân thế nào thì vẫn là nha đầu An An háu ăn. Mama đã rất cố gắng mới đem cho nàng dáng vẻ mê người này, không son phấn thì nàng cũng thường thường thôi.
Nàng đang cầm con gà quay giòn thơm lên há miệng, nhe răng định gặm thật to thì trật ngang chỉ cắn được không khí vì mama tự dưng xuất hiện giật đi. Đồ ăn đang tới miệng bị giật như thế An An nổi khùng, mày liễu nhíu lại…
- Trả gà cho con!
- An nhi, có công tử họ Phiến ra giá cao để được gặp riêng con đó!
- Con mệt lắm! Đói muốn xỉu đây nè mama không thấy sao? - Nàng cố với lấy lại con gà, dù trước khi ra diễn đã ăn cơm tối rồi vẫn đói là đói.
- Mười vạn lượng lận đó An nhi. Ta 5 con 5 nhé!
Nghe giá, mắt nàng từ thấy con gà quay lại loé sáng lên màu kim ngân lấp lánh. Lập tức nàng chu môi trả lời mama.
- Con lấy 8, mama 2!
- Con 6, ta 4 chịu không? - Mama cố trả giá mà mồ hôi đầm đìa. Nàng nheo mắt hạnh nói dứt khoắc lần cuối.
- Con lấy 9, mama 1 nếu không thì khỏi gặp gì hết!
Nàng luôn tàn bạo với mama như thế làm ông ấy chỉ có thể rưng lệ ngậm ngùi thôi. Tiền kĩ nữ nào ông ấy cũng ăn bớt được nhưng tiền của An An đây thì không dễ ăn đâu nha. Quyền hành của nàng trong Mỹ Hồng lâu này đôi khi còn vượt mặt cả mama nữa.
Nhìn mama ủ rũ nàng chỉ cười khì khì gặm con gà không biết lại là tên háo sắc nào đây chịu chi nhiều tiền gặp mình. Dù sao “ăn” 10 vạn lượng chịu khó gặp riêng một chút cũng không thành vấn đề.
Phiến An Thành trong lòng nao núng chờ được gặp riêng nàng. Song vào phòng tiếp riêng nàng không những không chờ tiếp đón mà còn hạnh phúc ngồi ăn thức ăn đầy bàn. An An đưa mắt nhìn vị công tử, tay cầm đũa kê má cười nhẹ mang dáng vẻ mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành khoá trụ mọi con tim của các đấng nam nhân. Nói thật là nàng chỉ “xạo” là chính nhưng Phiến An Thành là một người yêu cái đẹp nên sớm ngây ngất nàng rồi…
- Phiến công tử mời ngồi dùng bữa. Thức ăn ngon đặc biệt dành cho người đó! - Đặc biệt hơn thêm là món nào nàng cũng ăn hết nửa dĩa rồi càng “đáng quý” hơn nha!
- Ta không đói! Nhìn nàng thôi cũng đủ rồi!
An An cười một cái, vị công tử này trông không tệ tí nào xem ra lấy 10 vạn lượng thật rất là ngọt. Dù sao nàng cũng là dân chuyên nghiệp nên không vì chút câu nói tán tỉnh mà e thẹn. Nàng chống tay lên cằm, liếc mắt đưa tình bộ dạng mê hoặc nam nhân…
- Phiến công tử là người ở đâu?
- Ta ở Kinh thành. Nàng cứ gọi là An Thành!
- Ah… tiểu nữ tên cũng có chữ “An” đó! Xem ra chúng ta có duyên nên mời công tử một ly!
Nàng cười quyến rũ uống chung rượu còn cố tình liếm nhẹ bờ môi. An Thành sớm điêu đứng vì nàng cũng rất khéo ăn nói. Hắn thật muốn “ăn thử” nàng, tay với nắm lấy tay nàng. An An không giật mình còn cười nói…
- Chỉ gặp riêng thôi, nắm tay mama sẽ la tiểu nữ đó! - Có mà nàng ức hiếp Mama của nàng ấy chứ nhưng nói vẫn toát vẻ sợ sệt như thật làm An Thành nói.
- Ta sẽ đưa thêm tiền mama không la nàng đâu!
An An cười, tiền thêm cũng lọt túi nàng thôi nên vui vẻ nói…
- Công tử thật hào phóng quá!
- Vậy nàng ở đây lâu chưa?
- Tiểu nữ từ bé đã bị bán vào đây. Nữ nhi chốn này đều không trong sạch, hi vọng công tử đừng nghĩ xấu về tiểu nữ nha! - Làm làm ra ánh mắt rưng lệ đáng thương khiến nam nhân nào mà không yếu lòng.
- Không đâu! Vậy nàng định bán nghệ đến bao giờ?
An An lại mỉm cưởi, công tử này nhìn được nhưng cũng là muốn nằm trên người nàng thoã mãn. Trong mắt nàng tất cả nam nhân đều háo sắc cả, vì thế nữ nhi có sắc phải thông minh mới dễ điều khiển họ theo ý mình.
Nàng cuối người nói khẽ như trêu chọc…
- Tiểu nữ sẽ bán nghệ cả đời!
- Sao lại vậy? Nàng không định ở thanh lâu cả đời chứ?
- Ở đây cũng đâu có sao!? Công tử vừa gặp đã lo lắng, tốt với tiểu nữ như thế nên xin tặng người khúc nhạc này!
Nàng rời bàn lên dùng thập lục cầm tấu cho Phiến An Thành nghe, đã lấy tiền tất nhiên nàng sẽ làm cho khách hài lòng hết mức có thể. Phiến An Thành như mê như đắm nhìn mỹ nhân. Xưa nay nữ nhân nào hắn đã thấy vừa con mắt thì cũng nhất định có được bằng mọi giá.
Sau khi xong việc, nàng về phòng cởi sơ áo lụa rườm rà bên ngoài sau đó nằm phè phỡn ra giường. Mama đi vào thu lượm quần áo còn hơn nô tì riêng của nàng nhăn nhó nói…
- Đi tắm rồi hãy ngủ An An!
- Mai ngủ dậy rồi con tắm sau! - Nàng mệt lắm rồi chỉ muốn ngủ thôi, mama lắc đầu rồi cười cười.
- Con thật là tiểu hồ ly. Vị công tử đó trông giàu có lại mê con đắm đuối rồi!
Mama có tiền là tươi tỉnh, dù là người xấu cũng thành người đẹp cho xem miễn họ có tiền nha. An An nghe liền trở người cười khì…
- Cũng chưa phải đấng nam nhi trong lòng con mơ ước.
- Còn loại nam nhân nào tốt hơn vẻ ngoài tuấn tú đó mà túi có đầy tiền hả?
- Hì… con chưa biết. Có lẽ là một người “khác thường” một chút. Con sẽ cố tìm thử xem! May mà con đây không phải hồng nhan nên chắc không bạc mệnh đâu mama ha?
Nàng cười toe toét làm cái mặt càng dễ thương, mama lắc đầu…
- Chưa hồng nhan mà mê hoặc nam nhân đến như vậy rồi đó!?
- Hihi … không mê hoặc bọn nam nhân đầu rỗng đó thì ai chung tiền cho mama của con chứ?
Ông mama nhìn bộ dáng lém lĩnh, ranh ma của nàng chỉ cười. Chắc chỉ có mỗi An An ở thanh lâu mà vẫn giữ được sự hồn nhiên và vui vẻ như vậy. Nói nàng ngây thơ thì không thể rồi nhưng đầu óc nàng không vì ở chổ “tối” mà cũng u ám theo. Tuy nhiên dù ở trong thanh lâu có giữ mình ra sao thì trở về cuộc sống đời thường cũng sẽ gánh theo tai tiếng.
Chính vì thế nàng luôn “cướp bốc” tiền của khách cho từ mama để dành dụm thật nhiều tiền cho sau này đi một nơi khác, cùng cả nhà mình tự kinh doanh gì đó sống qua ngày bình yên không sợ bị người ta nói ra nói vào. Nghĩ đến viễn cảnh hạnh phúc trong đầu nàng đã rất là vui rồi nằm lăn ra ngủ.
Thanh lâu chỉ hoạt động từ chập hoàng hôn cho đến tản sáng, ban ngày không hoạt động. Nhưng An An không ngủ nhiều, nàng dành thời gian cho ăn là chính trong ngày vì mama luôn ép nàng phải ăn để thân hình gợi cảm nếu không lại ốm như cò ma thì nam nhân nào mê. May là ăn cũng là sở thích của nàng nên nàng rất hạnh phúc nghe lời.
Ăn xong nàng dành thời gian tập múa, luyện đàn, luyện hát cho các tân kỉ nữ dù có lớn hay nhỏ hơn nàng nhưng ở Mỹ Hồng Lâu này nàng là “đại tỉ” rồi do thâm niên quá cao.
Chợt thấy có gia nhân của Phiến công tử tìm mama nên An An cũng tò mò ngay cảm thấy sắp có chuyện bực mình cho xem.
- Phiến công tử muốn chuộc thân cho cô nương Nguyệt An. Mama cứ cho giá, công tử sẽ trả!
- Ây… con bé không phải kĩ nữ. Vả lại nó cũng chưa đủ tuổi nghề để bán thân.
- Phiến công tử là con trai trưởng của Tể tướng gia – cũng là cháu trai của đương kim hoàng hậu đương triều xem như là hoàng tộc. Công tử nay để mắt đến cô nương ấy là phước mấy đời rồi. Giá 150 vạn lượng, mama suy nghĩ mai trả lời công tử của ta!
Mama đơ ra vì 150 vạn lượng vàng mua được thêm cả một cái Mỹ Hồng Lâu mới luôn chứ không phải ít. Xem ra Phiến An Thành rất muốn có An An rồi. Nàng nghe hết chỉ bực mình bỏ đi. Từ đầu nàng đã biết với cái tính ham tiền của mama thì cũng có ngày này.
Mama rưng lệ năn nỉ khi nàng chỉ hất cằm làm ngơ, ngồi chẽm chệ trên ghế…
- 150 vạn lượng lận đó An An! Người ta công tử của tể tướng con còn chê cái gì?
- Con có chê gì đâu! Tại từ đầu con và mama giao kèo rồi con kiếm tiền để lấy lại giấy chuộc thân làm nha đầu hầu bàn thôi. Con cả đời là món hàng cho người ta mua qua bán lại rồi, con sẽ tự mua con không cho ai bỏ tiền có con hết!
Nàng nói cứng rắn, ánh mắt dĩ nhiên kiên định có mà mama lây chuyển được trời thì nàng mới còn suy nghĩ lại tí xíu nha. Mama thê thảm nói…
- Người ta là có ý tốt với con mà, An nhi!
- Mama thích thì tự đi theo tên công tử họ Phiến ấy đi! Mama trắng tròn, bụ bẫm đảm bảo hắn cũng sẽ yêu thương mama thôi!
- AN AN!!!
Ông ấy giận quá rống lên nhưng nàng chỉ le lưỡi bất đồng không sợ, trèo lên giường đi ngủ không thèm ra biểu diễn để thể hiện sự chống đối nếu mama cứ ép nàng. Mama thở dài xìu xuống…
- Thôi được rồi, mama không ép con!
Nghe thế nàng bật dậy cười toe toét đi lấy bánh ăn tiếp xem ông ấy có tức không.
Tối đó Phiến An Thành đến nhưng nàng không ra diễn, ai náy cũng đều thất vọng. Sau khi thuộc hạ báo lại bị từ chối hắn càng giận dữ. An An vui vẻ cứ tưởng êm xuôi thì phát hiện lần này đích thân Phiến An Thành tìm gặp mama.
Trước cửa phòng có quản thúc và mấy huynh canh nên nàng nhắm không nghe lén được, nên nàng xông vô căn phòng phía sau sát vách phòng của mama. Vị khách hết hồn, An An nhìn hai người đang “hành xử” trên giường không những không mắc cỡ hay thẹn thùng còn cười thật ngọt.
- Xuân tỉ cứ thoải mái tiếp khách tiếp không cần bận tâm đến muội nha, muội chỉ cần nghe lén mama xíu thôi àk! Đại gia xin cứ vui vẻ!
Nàng tuy vẫn còn là xữ nữ nhưng ở thanh lâu từ bé thì việc người ta tốn tiền vào trong đây không còn làm nàng xấu hổ hay đỏ mặt. Nàng chỉ lo chạy lại ôm vách phòng gỗ mỏng để nghe lén, chỉ tội cho hai người trên giường thật không biết có nên tiếp tục cao trào vì có thêm một đứa ngồi tỉnh bơ như thế.
- Ta muốn Nguyệt An! Ông là gì mà cả gan từ chối ta hả? Ta sang bằng cái thanh lâu này dễ như trở bàn tay có biết không?
Mama nghe, cả người lạnh run sợ sệt nhanh chóng trả lời Phiến An Thành một cách lí nhí…
- Tiểu nhân đâu dám tại Nguyệt An không muốn bán thân!
- Ông muốn thêm tiền có đúng không? Bao nhiêu hả?
Nàng cắn móng tay nghe không rõ gì cả vì hai người đang cao trào trên giường phía sau nàng. Tỉ tỉ rên rỉ thật quá ồn ào. Họ cực lắm mới mặc kệ nàng để tự nhiên tiếp tục hoan ái thì nàng xoay lại hung hăng la…
- Ồn quá muội không nghe mama nói gì cả nè!
Ông khách xanh mặt. Tỉ tỉ đành bặm môi im lặng. Họ “sợ” nàng nên im lặng và đẩy nhanh kịch tính trên giường. Bên kia phòng cũng đang đẩy nhanh căng thẳng làm An An run nghe Phiến An Thành ra giá.
- 200 vạn lượng!
Nghe con số khủng đó khiến mama lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán…
- Mong công tử hiểu cho tiều nhân không phải là không …
- 300 vạn lượng! Ông vừa ý chưa?
Cả nàng nghe số tiền đó mà còn sốc xém té lăn xuống ghế. Nàng không ngờ mình “đắt giá” còn hơn mình nghĩ nhiều nha. Nhiều tiền như thế nàng còn muốn bán quách mình đi nói gì mama ham tiền của nàng.
Mama bị choáng ngộp trong tiền, lí trí cũng mất tiêu gật đầu một cách vô thức làm Phiến An Thành cười lớn rất là hài lòng.
Bên đây An An ngồi phịch xuống như người mất hồn. Hai người trên giường sảng khoái đạt đỉnh cao ân ái cùng nhau thì hết cả hồn vì nàng tức giận quá gào lên dậm chân đá ghế trút giận. Ông khách vẫn xanh mặt dù nhờ có sự phá rối của An An mà hôm nay đi ăn vụng thật ly kỳ nhưng trông nàng hung dữ quá.
Xuân tỉ khoác áo ngồi dậy má vẫn còn đỏ lo lắng hỏi…
- Sao thế An An?
- Không… hai người vui vẻ tiếp đi!
Nàng lại đi ra đóng cửa tự nhiên như mình không vào phá hoại người ta khiến cho hai người đó chỉ biết lặng thinh.
An An đi lủi thủi. Nàng lúc đó 3 tuổi còn nhỏ xíu đã bị cha ruột nhẫn tâm bán đi. Cứ ngỡ mama sẽ giữ lời hứa không ngờ lại bán nàng thêm lần nữa. Nàng không muốn cứ bị người ta chi phối cuộc đời mình. An An ngẩn nhìn lên cao trong lòng lại phấn chấn, nàng sẽ làm chủ cuộc đời mình chỉ cần trước hết nên bỏ trốn đi đã.
Suy nghĩ xong nàng tỉnh táo lanh lẹ ngay.
Mama cắn răng đi qua đi lại rụt rè sợ hãi trước cửa phòng An An. Ông ta nghe 300 vạn lượng kinh khủng mà máu ham tiền nổi lên lỡ đồng ý với Phiến An Thành rồi sau đó nhớ tới lại sợ bị nàng giết chết. Nhưng dù sao đi nữa bây giờ cũng phải nói cho nàng nghe kẻo Phiến công tử chờ lâu sẽ nổi giận.
Mama hít một hơi can đảm làm anh hùng rơm bước vào phòng lập tức sững ra vì phòng không có ai, trên bàn nhỏ còn có một rương ngân lượng cùng trang sức. Nàng để một lá thư trong đó viết mấy dòng.
“ Con không ngờ mama dám làm thế với con. Nếu có thời gian và không bận bỏ trốn thì con đã xử tội mama. Dù sao con cũng biết tính mama rồi nên mama cứ giữ số tiền này coi như giao kèo của con với mama xong rồi, không ai nợ ai.
Con cao chạy xa bay đây!
Chấp bút: An An – Con ghét mama dám bán con! ”
Mặt ông mama không còn có thể tệ hại hơn nhìn cánh cửa sổ mở toan vội vã hét lên…
- An An!!!
Ông ấy vừa chỉ mới đồng ý với Phiến An Thành thôi nàng đã nhanh tay nhanh chân trước một bước rồi. Quản thúc và mấy huynh bảo an trong thanh lâu tủa nhau ra tìm nàng. Lúc đó nàng đã rinh hai tai nải đi về nhà rồi.
Vì bỏ trốn bất tiện nên nàng chỉ mang theo ngân phiếu giấy cho nhẹ song cũng đủ cả một gia tài nhỏ. Mỹ Hồng lâu thật cũng như nhà nàng, bỏ đi như thế này nàng cũng buồn lắm nhưng có chết cũng không thể ở lại nữa. Giờ nàng phải bỏ trốn, tự mình quyết định số phận mình.
Căn nhà gỗ nhỏ hiện ra là nhà nàng, lại “không phải” nhà nàng. Nơi này có cha, có mẹ, có tiểu đệ tiểu muội nhưng rất xa lạ. Nàng hít một hơi bước đến dù sao cũng là người thân, nàng đi cũng phải ghé nói một tiếng.
Tiếng người cười nói từ trong nhà vọng ra làm An An từ ngoài nhìn vào khung cửa sổ nhỏ có chổng tre nâng cánh cửa mở. Cha nàng lại say đang ngủ trên trường kĩ tre. Mẹ nàng, tiểu đệ và hai tiểu muội đang ăn vịt quay rất ngon…
- Tiền đâu mua vịt quay vậy mẹ? - Tiểu đệ lớn hỏi khi cắn cái đùi vịt.
- Hôm nọ đại tỉ của các con đưa tiền cho mẹ trả số nợ bạc cha con, còn cho mẹ ít tiền mua đồ ăn ngon.
Nghe thế tiểu muội thứ sau tiểu đệ lập tức chề môi mà nói…
- Tiền này không ‘sạch sẽ’ nhưng cũng có ích thật. Con không muốn bị mọi người biết có tỉ tỉ làm kĩ nữ, sẽ xấu hổ nhục nhã đến chết quá!
An An đứng bên ngoài nghe mà đờ đẫn, bần thần cả người. Nàng không nghĩ sẽ nghe những lời này từ người thân của mình. Nàng luôn cho rằng người thân phải cảm thông cho nàng nhất. Ngay cả mẹ nàng không những không nói lời nào đỡ lại thậm chí còn nói thêm…
- Chứ mẹ cũng có muốn để mọi người biết mình có con gái làm kĩ nữ nổi tiếng lắm hay sao?
- Mẹ àk! May là cha bán tỉ ta chứ không phải bán con nếu không giờ con cũng thành kĩ nam ở thanh lâu rồi.
Tiểu đệ lớn nói trào phúng phụ hoạ làm cả nhà cười lớn thật rất vui. Mẹ nàng còn nói…
- Con là xú tiểu tử của mẹ chứ làm kĩ nam gì nổi hả?
An An vẫn đứng nhìn cả nhà vui vẻ ăn nói cười. Nàng chỉ cảm thấy nước mắt lăn trên má lúc này. Thì ra nàng chỉ một mình vọng tưởng cuộc sống có gia đình bên cạnh sau này.
Khi nàng bị bán đi, căn nhà này đã không có nàng tồn tại nữa. Họ không cần, không hiểu, không ai đau xót cho nàng vùi dập ở nơi đó. Dù cho mama thương nàng nhưng nữ nhân ở nơi đó đều mang tiếng xấu. Nàng cho rằng ít ra cả nhà không nghĩ như người ta nhưng nàng ở thanh lâu vẫn là nỗi nhục cho họ.
Xem như nàng có người cùng chung huyết thống nhưng không thể ở chung một nơi. Nàng nhìn lại, lặng lẽ để tai nải chứa ngân phiếu xuống sân nhà trong hàng rào cây và quay bước lặng lẽ một mình.
Con đường phía trước cuộc đời nàng đột ngột trở nên mù mịt một màu u tối.
An An chỉ còn một thân đơn bước không còn ai cạnh bên cả, không có gia đình, không có người thân quen. Nàng không dám nghĩ đến ngày mai sẽ ra sao?