Thế là thiếu gia của Quốc sư, cũng là Đại tướng quân của triều đình ngậm ngùi cam chịu sự nhục nhã mất mặt do chính bản thân gây ra. An An nhìn hắn không vui khi cả hai hợp phòng chỉ biết mím môi trong lòng hạnh phúc nhưng không dám cười.
Đồ đạc của nàng chỉ có y phục thôi nên dọn không mất bao nhiêu thời gian và diện tích phòng hắn. Nàng rất muốn gần hắn nhưng thật không hiểu sao Tống Minh lại mang nét mặt như vậy cứ như miễn cưỡng lắm.
Nàng dù sao cũng thành người của hắn rồi mà hắn không vui vẻ, tỏ ra ngọt ngào hơn hay ôn nhu hơn gì cả, thái độ thậm chí còn lạnh nhạt hơn bình thường.
Tì nữ dọn xong lui ra, An An đưa mắt nhìn hắn ngồi bất động chỉ biết rụt rè hỏi.
- Phu quân có gì không vui sao?
- … không có!
Tống Minh trả lời cho xong rồi bước lại kệ lấy sách ra ghế trường cạnh cửa sổ lớn nằm đọc không quan tâm nàng. Nàng thấy có chút hụt hẫn vì bị đối xử như thế…
- Phu quân…
- Ta đọc sách rồi nàng đừng làm phiền. Nàng hằng ngày thường làm gì thì cứ làm đi!
Tống Minh nói mắt vẫn nhìn vào binh thư không nhìn nàng dù chỉ một chút. An An đứng nhìn gương mặt tuấn tú lạnh nhạt thật không hiểu nổi, cảm giác rất buồn. Nàng cứ ngỡ khi mình trao thân cho hắn thì cả hai sẽ vui vẻ hơn.
Nàng không phải đã là nữ nhân của hắn rồi sao tại sao lại không yêu thương nàng?
Tống Minh quay nhìn khi nàng lủi thủi đi khỏi phòng rồi mới nhanh chóng thở dài một cái quăng cuốn sách. Tất nhiên hắn không phải muốn đối với nàng như thế song do hắn say rượu “lỡ” làm bậy khi chưa chuẩn bị tinh thần gần gũi nàng.
Chỉ sau một đêm quan hệ của cả hai phút chốc mất phương hướng, sự việc này lỗi do hắn nói ra rồi tự làm hỏng trước vì thế nên tạm phải giữ khoảng cách với nàng để đầu óc ổn định hơn.
Cha mẹ chồng thậm chí còn hạnh phúc hơn cả hai vì thằng con “nhàm chán” tự ra điều kiện rồi tự làm không xong. Cứ bị cha mẹ chọc thật nhục nhã nên Tống Minh không thèm nói năn gì chỉ mang cái mặt lầm lầm lì lì.
An An buồn buồn lén nhìn, cha mẹ đâu biết nội tình ẩn sau đâu. Cả hai hợp phòng như hỉ sự là thế nhưng đối với nàng như bị ghẻ lạnh. Khi nàng đã thay áo ngủ lòng muốn đến giường cùng hắn thì hắn lại lạnh nhạt nói dứt khoát…
- Việc tối đó là lỗi của ta nhưng ta đã nói rồi không “động” vào nàng cho hết một năm nên ta vẫn sẽ làm thế hợp phòng cũng vậy thôi.
Nàng ngỡ ngàng nhìn gương mặt băng giá, lời nói lạnh lùng đến sắc nhọn làm đau lòng nàng. Chẳng lẽ khi tỉnh táo Tống Minh không hề muốn nàng nữa hay sao? Bây giờ nàng không cần biết có bao nhiêu nam nhân ngưỡng mộ mình, nàng chỉ mong hắn yêu thương nàng, tỏ ra ham muốn nàng như đêm ấy thôi.
An An nói lí nhí mắt chưa chi có chút lệ đong nhẹ khoé mắt…
- Thiếp là nương tử của chàng, cũng đã thành người của chàng rồi… chàng đâu cần phải trọng thể diện như vậy chứ?
Hắn có chút đơ ra nghe, nhìn nàng đứng trước mình. An An rụt rè nhìn hắn, dáng vẻ của nàng thật đáng yêu, xinh đẹp mê hôn người. Áo ngủ của nàng cũng thật mong manh không che đậy bao nhiêu phần thân thể của nàng. Tất cả chỉ khiến Tống Minh nuốt khan cố giữ vững lí trí.
- Đường đường là chính nhân quân tử mà thể diện không giữ được thì ta còn có thể nhìn ai nữa. Chuyện này xem như chúng ta rõ ràng với nhau rồi. Nếu nàng không ngủ, ta ngủ trước!
Tống Minh giữ thành công vẻ lạnh nhạt đành lòng nằm xuống trước mặc kệ nàng. An An rưng lệ nhìn. Nàng được ra giá 300 vạn lượng không chịu bán mình, nàng bỏ trốn, rồi tự nguyện trao thân cho hắn cuối cùng nhận lại sự đối xử thế này đây.
Hắn thật là cố chấp, đáng ghét và khó hiểu.
An An đành nằm xuống cạnh lau nước mắt uất ức cố ngủ. Tống Minh nghiêng người bên kia cạnh nàng chỉ nhăn mặt vì chắc đã làm nàng tổn thương nhưng đành phải vậy mới là hắn – con người ngay thẳng, chính trực nói được là làm được.
Hắn nói sau một năm thì phải sau một năm không thay đổi dù cho nằm cạnh nàng kiểu này hằng đêm cho đến hết năm sẽ khổ tận cam lai lắm đây.
——————–
Con dâu vốn dĩ ăn uống ngang ngửa các bậc nam nhân mà nay đũa son huơ nhẹ chả khác mèo ăn khiến mẹ chồng kinh hãi. Bà ấy nâng vội hai má hồng của nàng lên. An An buồn hiu, mặt lờ đờ không sức sống…
- Con bị bệnh hả Nghiên nhi?
Nàng uất ức lắm, buồn lắm nhìn mẹ hắn cũng định nói ra hết sau đó lại thôi suy nghĩ lại kịp. Cha mẹ nếu biết Tống Minh dù hợp phòng vẫn ghẻ lạnh với nàng thế nào cũng nổi cơn tanh bành xử hắn một trận.
Nếu như vậy không phải nàng ngu ngốc càng làm cho chàng mất vui với mình hay sao. An An biết mình thông minh, đầu óc nhạy bén biết suy nghĩ trước đến hậu quả nên đành ngậm đắng giấu nhẹm mọi chuyện một mình…
- Chắc con bị khó tiêu nên không muốn ăn thôi mẹ!
Nàng nói dối mẹ chồng thật êm, bà ấy nghe thế ra vẻ cưng chiều vỗ nhẹ hai má của nàng một cách ôn nhu. Con trai thì lúc nào cũng lạnh nhạt còn bà mẹ cứ hết sức ôn nhu, dịu dàng thế với nàng đôi lúc khiến nàng muốn điên lên.
- Con phải giữ gìn sức khoẻ! Nếu trong người cứ yếu thì làm sao mau có tin vui chứ!? - Ý đồ của bà má là thế, nàng nghe ra từ bộ dạng sầu đời thê thảm lại chớp chớp mắt tỉnh táo hơn hỏi lại.
- Ý mẹ là tiểu oa nhi hả?
- Ừhm, con phải mau sanh cho Tống Minh một tiểu hài nhi khấu khỉnh. Hồi bé Tống Minh đã cứng ngắt như “tản thạch” rồi thật không dễ thương, mẹ mong cháu mẹ có phần giống con khả ái sẽ khá hơn nó.
Nghe mẹ nói nàng suy nghĩ về con của nàng và Tống Minh thì cảm thấy phấn chấn lạ kì. Nàng bây giờ có thể nghĩ đến việc có con rồi nha.
Nhưng khổ cái phu quân không thèm “đá động” gì đến nàng thì lấy đâu ra “giống” cho nàng có con chứ!?
An An hơi nhíu mi, cắn cắn môi suy nghĩ. Nàng muốn Tống Minh lại cuồng dã, hạ lưu, bá đạo ham muốn nàng nhưng không thể chuốt say như lần đó, nàng muốn hắn tỉnh táo và muốn nàng cơ.
Chẳng lẽ tiểu nha đầu đệ nhất thanh lâu như nàng không có cách mê hoặc nam nhân mà nàng muốn sao?
Coi như Tống Minh không biết trời cao đất dày dám ghẻ lạnh với nàng sau khi đã đem ra “nếm thử”. Nàng sẽ khiến hắn trở thành đại sắc lang không còn che giấu bất cứ dục vọng xấu xa nào nữa, quấn lấy nàng không rời khỏi còn chính nhân với chẳng quân tử gì nữa.
Một khả tiểu tử mặt trắng môi hồng đứng nhìn phủ Quốc sư. An An vừa ra cổng nhìn thoáng qua cũng đủ biết đó là một tiểu cô nương cải nam trang rồi. Trước đây nàng cũng hay mặc áo nam nhi nên làm sao qua mắt được nàng.
Thấy An An bước ra từ phủ Quốc sư cô nương ấy có chút tò mò rồi nhanh chóng bỏ đi luôn. An An cũng không bận tâm khó hiểu vì còn phải mua ít “đồ hiểm” về mê hoặc phu quân đáng chết trên giường của nàng.
Cô nương cải nam trang thoải mái đi dạo quanh chợ sau khi nhìn xong phủ Quốc sư. Phía sau có vài kẻ thấy “tiểu tử” đeo bên hông túi tiền vun đầy nên nổi tà tâm bám theo. Cô nương cải nam trang nọ đi ra ngoài phía thành ngoài vắng người thì kẻ xấu đã nhanh chóng chặn đầu.
Gương mặt nhỏ xanh xanh sợ ngay nhìn ba người nam nhân mặt mũi bặm rợn, nhìn cũng biết không phải người đàng hoàn…
- Các người muốn gì? - Cô nương ấy nói chân hơi lùi lùi khi thấy ba gã đó không có ý tốt!
- Ngoan ngoãn thì đưa hết tiền đây, tiểu tử!
Cô nàng sợ lắm, tay giơ về phía hầu bao như có ý gở túi đưa thật. Ba tên đó khoái chí tưởng dễ có một vụ hời thì cô nàng nhanh chóng quay đầu chạy trối chết. Ba gã nam nhân tức điên đuổi theo.
- Đứng lại!!!
Giây phút nghìn cân treo sợi tóc, sức lực dẫu có yếu thì vẫn tự cố chạy thục mạng thôi. Cô nương ấy nhắm mắt nhắm mũi chạy vào phường Trường Thanh nổi tiếng là chốn ‘vui vẻ’ ở Kinh thành.
Giải thích thêm, cả dãy phố lớn ở đây chỉ toàn là thanh lâu, kĩ viện, tửu lầu mua vui không đoan chính hấp dẫn biết bao nam nhân ra vào tìm khoái lạc. Và việc mà Phiến An Thành tình cờ có mặt ở đây hôm nay cũng không có ai lạ. Hắn chính là “đại gia quen thân” của hơn mười thanh lâu lớn nhất cả Kỳ Mạc này.
An Thành đi khỏi thanh lâu, nét mặt cũng không vui vẻ gì làm tiểu Lạc theo hầu nhanh chóng hỏi theo sắc mặt của chủ nhân.
- Thiếu gia hôm nay cũng không vui hả? Có phải là vì lại nhớ cô nương Nguyệt An không?
Nghe nô tài hỏi hắn chỉ nhếch mép cười nhạt.
- Nhớ? Có gì để nhớ? Ta chỉ cảm thấy khó chịu khi đồ ta muốn và đặt cọc lại trốn đi thôi!
- Nếu có tin gì thì mama của Mỹ Hồng Lâu sẽ báo ngay mà. Cô nương ấy biết thân biết phận được thiếu gia để mắt đến cũng tự biết về thôi!
- Haha vậy sao?… hi vọng lúc đó ta còn có hứng!
An Thành không ngờ một cô nương thanh lâu vì giữ mình mà dám trốn hắn như vậy. Hắn có được nàng sẽ “ăn tươi” ngay cho bỏ tức.
Chợt đang lúc An Thành suy nghĩ đi đâu đâu thì một thân người lao sầm vào hắn. Hắn cư nhiên đang không chú ý nên có bất ngờ nhưng cả người vẫn đứng vững không vì chút chấn động mà té.
Trong khi cô nương giả nam trang ấy lại cảm giác còn hơn va vào tường đau đến choáng váng. Cả người đang chạy quá sức lại thêm suy suyễn. Gia nhân của hắn nhanh chóng thay chủ nhân chửi…
- Đi đứng không biết nhìn đường hả xú tiểu tử!? Mau xin lỗi công tử của ta đi!
Cô nương đau quá chỉ biết thở nhọc do chạy mệt, tay giữ lấy mũi đau mắt nhắm mắt mở không nhìn rõ Phiến An Thành nho nhã, cao sang chỉ cố nói…
- Xin lỗi công tử!
Chỉ với nửa con mắt nhìn lại thì kẻ thâm thuý như Phiến An Thành đã biết ngay là nữ cải nam trang. Vả lại cô nương này xem ra có chút thanh tú khả ái giả trai trông có chút hơi “không tuấn tú” nha.
Phía sau ba kẻ kia đã theo kịp, cô nương nọ mệt lắm thở ngược như thế làm sao còn sức chạy tiếp. An Thành thấy vậy mới hỏi giọng lãnh đạm nhưng vẫn nho nhã lịch thiệp…
- Gặp rắc rối hả, tiểu huynh đệ?
- Phải… chúng muốn cướp túi tiền của tui…
Cô nương nói đứt quảng, mặt trắng bệch ra xanh xao cảm thấy có thể núp sau công tử này. Phiến An Thành xưa nay yêu thích phong lưu, thưởng hoa thưởng nguyệt không ưa dính vào mấy chuyện phiền phức nhạt nhẽo, tuy nhiên một cô nương cải nam trang thì thật thú vị nên không ngại giúp.
Hắn đưa mắt , ba tên lưu manh hung dữ cũng nhanh chóng sợ hãi hơn nữa phần. An Thành chỉ cười tao nhã nhưng khiến cho người ta sợ đến phát run…
- Ta là Phiến An Thành, tiểu huynh đệ đây là người của ta. Nếu ba huynh đây có gì phiền lòng cứ đến phủ gặp ta sẽ chuộc lỗi sau chứ đừng sinh sự giữ thanh thiên bạch nhật thế này.
Quanh đây đang có đông người ra xem, hắn viện cớ này thật tinh tế. Nhưng ba thằng đó không ngại người đông chỉ sợ cái tên của hắn. Họ Phiến cả Kinh thành này chỉ có họ tộc của Tể tướng gia mà thôi. Nhìn thêm bộ dạng sang trọng, tao nhã bất phàm chắc chắn là công tử của Tể tướng gia rồi nên họ xanh mặt cười cười rồi quay đầu chạy bỏ mạng.
An Thành chỉ cười với gia nhân của mình vì bản thân hắn cũng rất đáng sợ tuy không phải một thân võ nghệ cao cường như biểu ca. Nếu để kể xấu gặp trúng biểu ca Tống Minh của hắn thì sẽ quỳ khóc chứ không có khả năng chạy như vậy đâu.
- Cám ơn công tử đã giúp đỡ!
Giọng nhỏ nhẹ vang lên làm Phiến An Thành thoải mái cười càng làm dung nhan khôi ngô toả ra hào quang sáng bừng hút hồn người khác. Với dáng vẻ của hắn hỏi cô nương nào thoát nổi tầm tay. Chính vì thế An An là người đầu tiên dám trốn hắn, làm hắn càng ham muốn không thôi.
Tiểu cô nương này cũng ngây ra nhìn Phiến An Thành làm xong chuyện tốt xoay đi. Ánh mắt nàng vẫn nhìn theo cảm kích, biết ơn thì mọi thứ chao đảo trước tầm mắt từ từ mất ý thức.
Vừa xoay đi đã nghe phía sau có tiếng ‘phịch’ làm hai chủ tớ nọ xoay lại. Mấy cô kĩ nữ cũng chạy ra xem có người ngất xỉu. An Thành ngồi xuống nhìn nón vải rơi ra đúng là một một cô nương dung mạo cũng không tệ.
Nàng cơ thể vốn suy yếu, nhu nhược nên chạy quá mức còn rất hoảng sợ vì thế không chịu đừng nổi.
An Thành đưa ngón tay gải gải nhẹ cằm nhìn cả “thiên hạ” nằm trên đất thật không biết có nên đem về nhà mà từ từ thưởng thức hay không đây?
—————-
An Thành tự dưng gặp chuyện mới đau đầu trong khi có người chỉ vì phải “lôi thây” hắn về phủ đã rất là đau đầu. Tống Minh quan sát kĩ bốn phương, tám hướng mới đi vào. Hắn sợ sự xuất hiện đột ngột của nàng.
Nhưng giọng nàng cười trong veo ngân vọng từ trong vườn làm hắn không cầm lòng cũng đi nhìn một cái. An An đang cùng cha mẹ chồng ngồi ăn bánh uống trà chiều. Thấy bóng hắn, nàng không ngần ngừ buông bánh nhỏ ăn dở, môi cười rạng rỡ…
- Phu quân về rồi!
Hắn xém chút lùi lại ba bước như né mũi dao, mũi kiếm sẽ tấn công mình. Nhưng kể ra hắn cũng không cần phải né, hắn đâu cần trốn nàng, hắn chỉ cần vững lòng không âu yêm nàng cho hết năm thôi.
Thế là cơ thể mềm mại , nhỏ nhỏ xinh xinh lao đến ôm chầm như bạch tuộc vung xúc tu nhanh chóng khoá chặt hắn, lập tức người hắn căng thẳng ngay.
An An đưa mắt biết người chàng có phần phản ứng nên cười trong bụng cố tình để đường cong nơi ngực tròn đầy đặn dán vào cánh tay hắn. Để nàng xem phu quân của nàng có thể chịu đựng như thế nào?
Tống Minh hít một hơi xem như tay mình không có chút xíu cảm giác gì cả. nàng cười nói…
- Phu quân ăn bánh nhé, bánh quế hoa mẹ làm đó!
- Ta không ăn bánh!
- Vậy thiếp dọn cơm chiều sớm cho chàng nhé!
Nàng lén cười ám muội đi ra vẻ luyến tiếc khi người hết bám vào hắn. Tống Minh lập tức huơ tay kiểm tra xem có phải tay mình bị tê liệt luôn hay không chứ tại sao cứ cảm giác “cái thứ” mềm mềm ấm áp hấp dẫn của nàng vẫn tì vào. Cha mẹ hắn chỉ cười.
- Hai đứa như vậy thật làm người ta ngưỡng mộ nha!
- Đừng có chọc con!
Hắn cố giữ dáng vẻ lạnh lùng cứng ngắt để không bị bại lộ. Tống Minh nói được là làm được, ngày xưa như thế bây giờ cũng thế. Chỉ là “thách thức” này thật quá lớn, khó lòng vượt qua. Nàng cứ trơ trơ trước mặt, đêm đêm nằm cạnh, thân thể nàng hắn từng thấy qua lúc nào cũng cuốn hút.
Chính vì thế tối nào Tống Minh cũng tự đề phòng “thú tính” của mình nổi lên nên cố ý ngủ sớm trước nàng. Trông An An gần đây cũng đã quen thì phải không nhắt gì về chuyện đó đó nữa.
Song đêm nay hắn chưa kịp lên giường nàng đã thay xiêm y đi ngủ, ngồi trước gương đồng chải nhẹ mái tóc dài mềm như suối, đen bóng như mây tơ.
An An biết hắn ngồi đọc binh thư lãnh đạm là thế nhưng mắt là đang lén nhìn mình. Môi nàng khẽ đưa nhẹ cười ưng ý, xem ra có chút tác dụng từ từ phu quân sẽ bị dụ quay mồng mồng mà không biết cho coi.
Nàng đứng lên xoay lại lập tức Tống Minh hú hồn cố nhìn vào trang sách viết cái quái gì hắn còn không nhận thức kịp là đang cầm ngược nữa. An An lại gần nói…
- Phu quân, chàng ngửi giúp thiếp đi!
Hắn hơi ngơ ngác nhìn lọ hương trên tay nàng. Gương mặt tuấn tú có chút khờ khạo chưa từng nhìn thấy thứ này. An An cười ngồi xuống ghế trường cạnh hắn nói…
- Đây là tinh dầu đại thẩm bán son phấn cho thiếp dùng thử đó. Chàng thấy mùi của nó thế nào?
Tống Minh nửa điểm cũng không mảy may nghi ngờ tự thân rơi vào bẫy của nàng nha. Trông hắn thật thà ngửi thử khiến nàng vui lắm.
Trong lọ nồng mùi hoa cỏ có thơm nhưng quá nồng đậm lại sinh ra cảm giác khó ngửi. Giờ thì hắn mới biết nữ nhân thơm tho là do mấy cái thứ này. Tống Minh nhún vai trả lời nàng…
- Cũng thơm!
- Vậy chàng thấy thiếp có nên đổi không? Mùi cũ và cái này cái nào thơm hơn!?
- Mùi cũ ra sao?
Phu quân ngốc thật dễ dụ làm nàng cười có chút vừa ý. Nàng nhanh chóng vì lới hắn hỏi nên vén nhẹ tóc qua một bên vai lộ ra cổ và vai trắng nõn. Nhìn thế mặt hắn hơi đơ ra cảm thấy máu phút chốc chảy ngược trong người.
An An còn cố tình ngã nhẹ người đưa cổ về phía hắn nói…
- Chàng ngửi thử đi mùi này thiếp dùng lâu rồi!
Tống Minh nhìn chằm chằm cổ và vai hợp thành một góc cong vuông vức hài hoà, hoàn mỹ. Da nàng nhìn trắng như bạch ngọc, không cần sờ cũng đủ biết là mềm mịn lắm rồi.
Xem ra đây như là cái bẫy nhưng không dám làm há chẳng phải hắn quá hèn nhát hay sao? Ra chiến trường giết giặt không sợ tất nhiên Tống Minh không sợ ngửi chút mùi hương trên người nương tử rồi.
Hắn khom xuống vừa đủ để nghe mùi hương, có chuẩn bị tâm lí nhưng vẫn đờ đẫn. Mùi thơm thoang thoảng như phấn dịu nhẹ dễ chịu như hoa nở rộ loang nhẹ đều trong không khí không gây cảm giác quá nặng mùi.
Hắn tất nhiên cũng nhớ mùi hương này khi đêm đó hôn lên người nàng, đây là mùi hương thơm nhất Tống Minh từng thưởng qua.
An An má hơi nóng vẫn ngồi yên chờ đợi. Hắn dán chặt ngửi thật lâu cuối cùng “mạnh mẽ” cũng dứt ra được mà không cắn hay làm bậy gì cả. Vẻ mặt Tống Minh lạnh ngắt có chút gắng gượng…
- Không cần đổi đâu!
- Vậy chàng thích mùi trên người thiếp hơn hả? – Nàng cười nói, thân người cư nhiên vẫn gần hắn lại hỏi kiểu đó thật làm khó hắn mà.
- … cái nào cũng vậy. Nàng đã quen dùng thì đừng có đổi làm gì!
Nói bừa lí do xong Tống Minh vội vả tránh khỏi nàng để hít thở không khí bình thường giảm xuống sự thèm muốn trong người.
An An không buồn khi hắn chưa cắn câu vì đây chỉ mới là chiêu nhỏ của nàng thôi. Nàng không tin Tống Minh có thể nguyện làm thầy tu vượt qua hết được cạm bẫy nàng làm ra để cám dỗ hắn.