Tống Minh không thể ngày nào cũng trốn mãi trong Hình bộ, cũng không thể trốn sang ngủ phòng khác, tất nhiên lại càng không thể không ngủ cùng giường với nàng. Thật là khổ cho đại tướng quân quá đi.
Sáng ra gà gáy sớm, An An vươn vai ngồi dậy thấy trên người mình xiêm y chỉnh chu, xem ra trình độ của phu quân nàng ngày càng điêu luyện, mặc lại áo cho nàng đủ “kín đáo” lại không khiến nàng hay biết gì hoặc thức giấc.
Và An An xoay qua nhìn Tống Minh hôm nay đã không còn sức lực nào nữa, trời sáng bảnh ra rồi vẫn nằm ngủ như chết đầy vẻ “mệt mỏi”.
Nhìn gương mặt tuấn mỹ ngủ say sau nhiều ngày vì mình làm cho mất ngủ, nàng có chút động lòng tạm tha cho vậy chỉ khẽ chòm hôn lên má Tống Minh rồi tự mình dậy trước.
Đến trưa gà lại đi ngủ thì Tống Minh mới dậy thấy nắng đã tới đỉnh thiên không thể không giật mình. Hắn chưa từng ngủ quên đến tận giờ này bao giờ cả, thế này không kịp vào Hình bộ trốn rồi. Lúc hắn lủi lủi đi ra ăn sáng thì mẹ vui vẻ chọc ghẹo.
- Con trai đã chịu dậy rồi sao?
Bà ấy rõ ràng là cố tình chọc hắn, ai bảo hắn lạnh ngắt, chán phèo như khúc củi nên không trách cha mẹ có cơ hội đều chọc con cho bằng được.
Hắn mặc kệ mẹ, không trả lời chỉ ngồi xuống ăn trưa, mắt hắn khẽ nhìn An An đang ngồi ăn. Nàng cười lại thật thơ ngây, dáng vẻ thuần khiết này chỉ là che giấu độ tàn bạo “ác độc” của nàng mà thôi. Sức Tống Minh đấu với nàng sắp cạn rồi nên nhìn chén cơm nhanh chóng tập trung ăn cho tỉnh táo lại sức.
Nàng không thua gì, muốn bày trò dụ hắn cũng cần ăn nhiều cho thân người hấp dẫn. Thế là đôi phu thê tranh nhau ăn khiến bà mẹ mừng vui khôn siết nha chẳng uổn công nấu cơm mà.
Sau khi ăn uống no say, quẹt miệng nữa nữa là có thể an tâm ngủ tiếp thì Tống Minh thấy nàng nhìn mình mắt chớp chớp long lanh. Hắn nheo mắt lại, lạnh giọng hỏi thật đề phòng.
- Nàng muốn sao hả?
- Phu quân dẫn thiếp ra ngoài chơi đi! - An An vòi vĩnh không khác gì tiểu oa nhi nhõng nhẽo cả. Tống Minh thì nhìn gương mặt đáng yêu của nàng là thập phần sợ hãi rồi.
- Không! Ta đang muốn ngủ nữa!
Phu quân nhát gan, nàng tưởng các tướng quân gan dạ ra sao nhưng xem ra tướng quân nhà nàng còn sợ nàng hơn địch rồi.
- Chàng sợ hả???
An An đưa mắt nói nhẹ một câu thật là kích động cái sĩ diện to đùng của nam nhân. Thái độ của nàng thật khinh bỉ phu quân nha. Tuy có “sợ” thật nhưng hắn cũng đi cho bằng được xem ai dọa ai.
Thế là An An mừng đến cười híp mí vì cũng được cùng Tống Minh đi ngoạn ngoài thành. Hôm nay nàng không có bày ra “kế sách” gì cả vì được cùng Tống Minh là vui vẻ rồi. Hắn nhìn nàng chỉ đòi mua bánh mua đồ ăn thôi cũng nhẹ nhõm trong lòng.
Nàng như thế này cười toe toét, bộ dạng đáng yêu đến thế cũng rất hút hắn nhưng không làm hắn “kích động, kinh hãi” như khi bình thường lúc nàng giở trò.
Bên nhau thế này thật tốt, cả hai cũng không xa cách như lúc đầu mới thành thân. Đi hết ngày, cả hai cùng ra bờ sông ngồi chơi. An An đảo mắt nhìn quanh làm hắn không rõ nàng đang tìm kiếm gì thì nàng đã chép miệng ủ rũ than…
- Không ai bán đồ gì ăn cả? - Bụng nàng lại đói rồi, không ăn bù sẽ hết “hấp dẫn”.
- Xem ra nuôi nàng, ta nuôi heo còn sướng hơn! - Tống Minh nhíu mày nói. Hôm nay có đúc kết được kinh nghiệm thực tiễn, khi đưa nàng ra ngoài đã lấy đầy hầu bao rồi mà giờ cuối ngày cũng sắp cạn vì mua bánh trái cho nàng ăn.
An An hậm hực nghe thế chu môi cải lại ngay.
- Chàng dám so thiếp với heo sao? Thiếp đâu có mập đâu, với lại làm gì có heo nàng xinh được như thiếp hả?
Nàng phùng mang trợn má phúng phính đáng yêu mà còn không chịu mình giống heo. Heo con hồng hồng trắng trắng, nàng càng cải lại càng làm hắn thấy giống hơn nên bật cười.
An An đang càu nhàu cũng sững sờ ngay nhìn môi mỏng rộng mở cười ra tiếng giòn tan, hàm răng cũng hé ra trắng đều hợp với gương mặt tuấn tú. Tống Minh cười càng có sức hút đúng như nàng đoán mà. An An chỉ lo mình nằm chiêm bao hay hoa mắt do đói bụng, nàng thật mừng lắm.
- Oa!!! Cuối cùng phu quân cũng cười với thiếp rồi!!!
Nàng giơ hai tay lên trời hớn hở tuyên bố một cách vui mừng quá mức làm Tống Minh ngậm miệng lại kết thúc nụ cười ngay lập tức. Hắn vốn ít cười nhưng nàng có cần phản ứng thế không chứ? May mà quanh đây ít người không ai thấy nếu không chắc người ta cũng đổ dồn lại xem hắn cười “bất thường” đến mức nào mà nàng hô lớn hô nhỏ reo vang như thế.
Thấy Tống Minh không thèm cười nữa, đôi mày liễu thanh của An An lập tức xếp lại co quắp…
- Chàng cười tiếp đi phu quân! - Nàng nhìn còn chưa rõ nụ cười của hắn nha.
- Nhìn nàng ta không dám cười nữa!
- Sao vậy?… Chàng ghét thiếp sao phu quân?
An An lo lắng, níu lấy cánh tay áo, mắt chưa chi đã có một làn nước đong đầy. Người ta chỉ không cười với người họ ghét thôi. Nàng dĩ nhiên không muốn Tống Minh ghét mình rồi.
Hắn nhìn nàng lúc này thơ ngây, mang chút trẻ con song có lúc lại ranh ma, tinh quái bày đủ trò bất chấp lễ nghĩa và “nhân đạo” mê hoặc hắn. Tống Minh thật không biết làm sao đối phó với nàng vì lúc nào cũng bị nàng tác động làm cho không còn là mình.
Dù vẻ mặt lạnh cứng như thường nhưng Tống Minh nói không dám nhìn thẳng mắt nàng…
- Ta không có ghét nàng!
- Vậy là chàng thương thiếp!? - Không ghét có nghĩa là thương đối với An An nha. Hắn có chút lúng túng nói.
- Ấy… cái đó ta không nói!
- Chàng không thương thiếp sao?
Nàng lại gặn hỏi, mắt tròn ứ lệ rưng rưng chờ rơi xuống má. Tống Minh lấy trứng chọi đá không xong, không bao giờ hắn đấu lại tiểu ma nữ cao thâm như nàng. Hắn đành nói nhưng vẫn nhìn đâu đó ngoài bờ sông nói không khác gì thú nhận sự thật…
- Ta thương nàng nhiều lắm, chịu chưa?
- Chịu… Thiếp cũng rất thương chàng!!!
An An mau chóng lại cười hạnh phúc rạng rỡ ngay dựa vào người hắn. Nhìn cả hai vài người phải đỏ mắt né xa một chút, cư nhiên thân mật nơi này, để con nít thấy thiệt là hại mắt.
Nếu có ai nhận ra đại tướng quân làm sao Tống Minh còn phong độ lạnh lùng quát tháo cấp dưới nữa. Nhưng tâm tình nàng trông có vẻ vui như thế hắn không nỡ phá ngang. Có nàng cạnh bên cũng dễ chịu, Tống Minh nhẹ lên tiếng…
- Nương tử àk!?
- Dạ?
- Nếu như ta thường xuyên cười với nàng… nàng sẽ mặc áo đi ngủ có được không?
Hắn gượng cười trông thật xấu rõ ràng chỉ vì nỗi khổ tâm lớn lao hằng đêm mà giở trò này. Tưởng phu quân nàng hiền nhưng xem ra cũng biết chút gian mưu tính toán đó chứ. Nhưng tiếc thay chuyện Tống Minh cười cùng chuyện hắn “cấm cung” nàng không thể mang ra trao đổi.
An An vì thế thôi lâng lâng, chun mũi chu môi, hất cằm lên bộ dạng hống hách không coi ai ra gì đầy ma mãnh trả lời Tống Minh.
- Chàng thích thì cứ cười, dù sao cũng quen nhìn mặt chàng như đá tạc chán ngắt rồi! Thiếp thích ngủ không y phục đó chàng không thích mặc kệ chàng!
Nghe nàng nói hắn sốc thật cũng phản ứng ra chiều kích động ngay.
- Nàng như vậy mà còn dám nói là thương ta!? - Nàng giống thù mấy kiếp với hắn thì đúng hơn ấy chứ.
- Tại chàng tự làm tự chịu, thiếp làm thế cũng “đau lòng” lắm nha… chi bằng chàng quên sĩ diện và “yêu thương” thiếp đi, phu quân!
Giảo hồ xinh đẹp ôm chặt tay hắn nói ra những lời dụ dỗ. Bản thân bị nàng khiêu khích đến thế này hắn nói không lại, cải vẫn thua nên đành mang bộ dạng lầm lầm lì lì ra chạy trốn. Chàng muốn trốn sao? An An đây chấp luôn, có chạy đằng trời thì nàng cũng bám theo dụ dỗ nha.
Thế là vài trò không xong nàng bày ra đủ thứ trò tấn công gợi tình làm Tống Minh cả người “điên loạn”. Nào là y phục mỏng manh kiểu dáng “khó hiểu”, tạo tư thế quyến rũ trên giường, hoặc là tấn công trực tiếp bằng thân người hấp dẫn không manh áo, hắn mỗi ngày trôi qua càng thấy khâm phục ý chí trên cả tuyệt vời của mình hơn nữa.
Chưa kể nàng đưa tách trà hay mẩu bánh nhỏ hắn cũng không dám ăn, cấm cho tì nữa đốt cả trầm hương trong phòng vì nàng đều bỏ xuân dược “ám hại” hắn. An An đấu lâu không thành, Tống Minh lại càng cảnh giác làm nàng thật khổ quá luôn. Chẳng lẽ nàng cứ vậy thua cuộc chờ đến hết năm hay sao? Lúc ấy nàng sẽ già héo mất thôi a.
—————————-
Màu đỏ hiện lên giữ không gian tối tăm như mực. An An chớp chớp mắt không rõ tại sao chổ tối thế này vẫn thấy vật màu đỏ kia sáng rõ? Nàng khẽ chầm chậm bước đến càng gần càng nhìn rõ là vải gấm đỏ có gân hoa rất đẹp. Trông cũng khá quen mắt…
… đột ngột thân người vực dậy, tân nương áo đỏ miệng vẫn đầy máu nhìn nàng bằng ánh mắt trừng trừng dễ sợ. Nàng run rẩy thoái lui sợ hãi. Cô ta bò trên đất bằng hai tay có móng dài sắc nhọn đen tím lại cố bắt nàng, miệng máu lẩm nhẩm: “Trả phu quân lại cho ta! Trả lại cho ta!”. An An càng run sợ thốt la không thành tiếng, nàng quay đầu cuồng chạy, chạy, chạy rồi cảm giác cả người rơi sụp xuống trước khi choàng tỉnh.
Chính là Dương Tĩnh Nghiên, An An đã quên mất sự tồn tại của cô ta trong khi bản thân đang làm thế thân, sống tại vị trí lẽ ra là của cô nương ấy.
Nàng sợ lắm, giấc mơ rất thực khiến nàng quá kinh hãi bật khóc. Người lẽ ra làm thê tử của Tống Minh không phải là nàng. Nàng chỉ định trốn mama thôi lại quên rồi cứ vọng tưởng có thể cả đời làm Dương Tĩnh Nghiên và ở bên Tống Minh.
Nghe tiếng khóc, Tống Minh lim dim tỉnh giấc nhìn quanh kiểm tra. Hắn chờ nàng ngủ, mặc áo lại cho nàng như mọi đêm mới “an tâm” ngủ cũng chưa lâu. Và ánh trăng thu ngoài cửa sổ lớn đầu giường rọi vào sáng mờ, nhìn thấy nương tử lại khóc run rẩy hắn tỉnh táo ngay ngồi lên lo lắng hỏi.
- Nàng sao vậy? Gặp ác mộng sao? - Đêm nào hắn cũng gặp “ác mộng” cũng nhờ nàng mà ra nhưng vẫn lo khi thấy nàng khóc như thế.
An An chỉ biết gật đầu, nước mắt không thể ngừng lại, cả gương mặt xinh đẹp lem nhem đầy vẻ sợ hãi. Nàng không chỉ sợ giấc mơ có Dương Tĩnh Nghiên mà còn sợ thực tế khi tỉnh giấc lúc này.
Sớm hay muộn nàng cũng phải bại lộ và phải rời xa Tống Minh. Nàng trao thân cho hắn, sớm trọn đời chỉ có một người nam nhân thôi, thật lòng hi vọng có thể cùng nhau sống đến răng long đầu bạc, giờ nàng biết phải làm sao đây?
Tống Minh nhìn nàng như vậy không chịu nổi ôm lấy dỗ dành ngay không kịp suy nghĩ đây có phải là bẫy hay không dù chỉ là nửa động tác.
- Ngoan đi! Chỉ là giấc mơ thôi không sao cả, có ta ở đây rồi nàng đừng sợ!
Cử chỉ ôn nhu của Tống Minh càng làm nàng òa khóc nhiều hơn. Nàng càng không muốn xa hắn, nỗi sợ ấy dường như lớn đến mức vò xé tâm can nàng. Tống Minh sợ không khéo có người nghe tiếng nàng khóc nên hoảng theo.
- Nín đi! Sao nàng khóc mãi thế? … Nhìn ta rồi bình tĩnh nè Tĩnh Nghiên!
Tống Minh gọi tên lập tức An An vùng ra hốt hoảng nói lung tung, lệ vẫn tuôn tuôn…
- Không phải Tĩnh Nghiên! … thiếp không phải Tĩnh Nghiên mà!
- Nàng đừng làm ta sợ! Đó là tên của nàng mà nương tử? - Tống Minh cố giữ vai nàng lại nói.
- Hic… không phải… chàng đừng gọi cái tên đó! Xin chàng! - Nàng khóc, cả người muốn đổ sụp van nài yếu ớt.
- Được! Ta không gọi! Không gọi! Nàng bình tĩnh đi nương tử!
An An không nhận thức nổi, nàng khóc hết bao nhiều nước mắt là vắt tim hắn bấy nhiêu lần. Tống Minh dù bị nàng chọc phá, cám dỗ nhưng miễn nàng cười vui hắn cũng cam chịu.
Nàng cứ khóc thế nàng Tống Minh cảm thấy đau nhói còn hơn bị tên đâm, đao chém. Hắn không nghĩ gì kịp vội dùng cách thô sơ, đơn giản nhưng hiệu quả nhất ngăn nàng khóc chính là hôn lên môi nàng.
An An không nhận thức nổi, nàng khóc hết bao nhiều nước mắt là vắt tim hắn bấy nhiêu lần. Tống Minh dù bị nàng chọc phá, cám dỗ nhưng miễn nàng cười vui hắn cũng cam chịu.
Nàng cứ khóc thế nàng Tống Minh cảm thấy đau nhói còn hơn bị tên đâm, đao chém. Hắn không nghĩ gì kịp vội dùng cách thô sơ, đơn giản nhưng hiệu quả nhất ngăn nàng khóc chính là hôn lên môi nàng.
Chiếc môi xinh nhỏ nhắn vì nước mắt mang chút vị mặn mặn. Hắn kiên trì hôn chậm giữ từng phần môi nàng một cách trân trọng. An An từ từ ngừng khóc, ý thức cũng theo đó mà bình tĩnh dần sau đó phát hiện ra điều kì lạ nha… Tống Minh chịu hôn nàng rồi sao?
Lúc này đầu nàng giản đơn chỉ muốn tận hưởng bờ môi mạnh mẽ của hắn. Nhưng chết tiệt là càng hôn càng cuồng nhiệt, càng hôn càng say đắm. Ban đầu hắn thật chỉ muốn ngăn nàng khóc, sau là vì muốn nàng khiến cho cả người không kiềm soát nữa.
Một khi đã hôn, Tống Minh biết mình không có cách ngừng lại. Khổ tâm quá! Lí trí rõ ràng tỉnh táo ngay thời khắc này chỉ để hắn mang chút xíu thở dài sau đó đem nàng đẩy ngã nằm xuống đệm giường êm ái.
Giờ An An mới ngây ngô nhìn được Tống Minh. Hắn đang nhìn nàng với vẻ say đắm, mang đầy dục vọng, tràn ngập ham muốn theo đó như muốn thiêu đốt cả người nàng.
Nàng không nghe vị rượu trong nụ hôn hay hơi thở, tại sao lại như vậy? Nàng có đã “giở trò” gì đâu chứ?
Tống Minh thì đã hết kiên nhẫn tạo âm thanh chói tai của vải rách. Hắn vừa thẳng tay xé nát bộ áo ngủ đã cất công mặc lại cho nàng. An An níu níu vải vụn còn vướn trên người nói…
- Áo này thiếp rất thích! Chàng thích xé áo của thiếp lắm sao phu quân?
- Bây giờ áo còn quan trọng sao?
Tống Minh thở dồn khiến giọng nói có chút lạ lạ trầm vang. Vẻ mặt nam nhân khao khát nàng càng anh tú, tuấn mỹ mê hồn người nha. Tim An An đập loạn xạ, cả người nóng dần mê đắm cảm xúc khó tả.
Nàng bỏ công hao tổn trí lực cũng vì thế này là dụ Tống Minh muốn nàng. Giờ hắn đang hôn người nàng, gặm nhắm không chừa mảng da non trắng nào. Hắn hít sâu mùi vị thơm dịu ngon ngọt của nàng mà mình nhịn tránh bấy lâu đã quá khổ hạn, tay hắn nhanh chóng xoa lấy đường cong đầy đặn luôn dọa mắt hắn.
Nàng hít thở đứt quảng, nửa muốn rên rỉ theo hành động của hắn lại tự cắn nhẹ môi ngăn lại. Quả là Tống Minh khi trên giường thật nhiệt tình, nóng bỏng không chút lạnh lùng cứng ngắt nào cả.
Chần chứ không dứt, Tống Minh “nhịn” cũng quá đủ chết đi sống lại rồi với các màn quyến rũ của nàng nên khẩn trương dứt bỏ y phục, đem thân mình chiếm lấy người nàng. Cơ thể nàng sau lần đầu tiên đó đến nay còn chưa thích ứng nên vẫn khó chịu co người, vả lại người hắn cường tráng to lớn hơn nàng nhiều nữa.
Tống Minh thở ra, tay giữ hông nàng nhìn nàng dưới thân mình mắt rưng lệ cũng mê đắm đang nhìn lại hắn, bộ dạng thật mê người. Sĩ diện của hắn vừa chôn thành công vào người nàng. Đại tướng quân nói được không làm được thật là không thể vác mặt đi kiêu ngạo nữa.
Tuy nhiên trả giá thế này lời chán. Cảm giác cơ thể nàng ấm nóng, trơn khít kiềm chặt vật nam tính mang cho hắn khoái cảm không thể diễn tả nổi. Tống Minh khom người cắn nhẹ môi nàng như trách móc nàng phá hoại hình tượng “phong độ” của hắn.
An An ý loạn tình mê không còn nhận thức nổi đâu là trách đâu là yêu, cả người nhanh chóng dồn dập theo nhịp của hắn.
Nóng thiếc to lớn trừu đưa mạnh mẽ, người nàng dần cũng thích ứng tiết nhiều dịch mật trơn ướt giúp dễ dàng luật động. Hắn thật biết cách làm nàng mê đắm đến hồn phiêu phách lạc khi lúc lại ngừng ngang hôn nàng chờ nàng cong người muốn thêm mới dồn dồn bức tới.
Hơi tình lên hương, xác thịt va chạm khẽ khàn có lúc quá dồn dập càng dâng cao cảm xúc của cả hai khi cùng nhau ân ái. Lúc này mặc kệ chuyện gì thì chỉ biết có nhau say đắm trong tiết tấu hoang sơ mà thôi.
Nàng thật sự không bao giờ muốn xa phu quân giỏi chuyện khuê phòng thế này chút nào. Hắn cùng nàng mau chóng đạt khoái cảm ân ái tuyệt vời nhất.
Nhưng nàng ham muốn có thật, thể lực cư nhiên hơi bị tệ mới qua một lần chưa gì đã muốn ngủ. Thật sự ác mộng phá ngang giấc ngủ dễ chịu, nàng vẫn còn rất buồn ngủ lại bị cơn hoan ái dỗ dành truất hết mọi sức lực.
Thế mà Tống Minh vẫn tỉnh như sáo, dục vọng chẳng bớt tí nào thậm chí lại càng mãnh liệt hơn. Mắt nhìn nàng thân ngọc sau cơn say tình thật là động lòng bất cứ nam nhân nào, dù biết cạm bẫy cũng sẽ nổi thú tính làm trò ngốc nghếch ngay thôi.
Vả lại không phải chính hắn mới vừa không cầm lòng làm trò ngốc tự đánh mất hết sĩ diện cùng chữ tín của mình rồi thì chẳng còn gì để kiềm chế mình thêm. Nàng là thê tử của hắn, là nữ nhân của hắn, hắn lúc nào cũng có thể có nàng cả.
Thế là Tống Minh thở ra, trở ngang người nàng và ôm lấy. An An đã lim dim ngủ thì hốt hoảng mở đôi mắt tròn, môi mím lại ngăn kịp mình không la loạn lên.
Tống Minh lại giữ mông tròn trĩnh cho nàng nằm nghiêng ngang ra, hai đùi khép chặt nhẹ đưa nóng thiếc trêu ghẹo bên ngoài sau đó nhẹ vào ra hoa huyệt. Tư thế này càng làm thân nàng siết chặt vật nam tính của hắn mang lại nhiều khoái cảm.
Nàng không biết phải làm gì, tay chỉ biết cầm chặt chăn chịu đựng trong ngọt ngào. Hắn cùng thân thể nàng không rời, tay gắt gao ôm lấy nàng dồn dập từng nhịp từng nhịp ra vào chiếm lấy nàng làm của riêng cho hắn.
Vật nam tính đi sâu chạm tận điểm cuối hoa huyệt khiến nàng run lên, không ngăn nổi mình thở dốc lên tiếng rỉ rỉ yêu kiều do cảm xúc quá dữ dội.
An An mệt lắm rồi, cả người bị hắn chi phối mềm yếu nói…
- Phu quân… ưh… thiếp buồn ngủ!!!
- Ai cho nàng ngủ? Dám dụ dỗ ta, ta quyết không tha cho nàng, đêm nay sẽ trừng phạt nàng đến sáng mới thôi! - Vừa nói hắn vừa mang nàng nâng giữ tựa ra ngoài thành cửa sổ lớn có mạng che trước giường từ sau kề sát tiếp tục trừu đưa không dứt.
Oa… nàng hối hận rồi nha! Nàng bày trò là muốn được yêu thương chứ đâu phải muốn bị hành hạ như thế này. Cả sức giở tay lên bây giờ An An làm cũng không nổi, chỉ biết nhìn hắn hôn lên môi không ngừng tới đưa sâu phần thân thể nam tính trong người mình.
Tống Minh xoay trở mọi tư thế cùng nàng hoan ái, thấy nàng mặc kệ mình hành xử ngủ quên thì sẽ cắn cho một cái đánh thức nàng, bức nàng lại hoảng hoảng rên rỉ ngay.
Hắn nhất định đem nàng tỉnh táo xem hắn độc chiếm người nàng, cho nàng mãi thuộc về chỉ riêng mình hắn. Ây da, nam nhân nào cũng thế cả, kể cả loại khô đá như Tống Minh cũng khó trách ích kỉ thế này có suy nghĩ độc chiếm nàng.
Cao trào cứ thế không ngừng lại, khuê phòng vang vọng âm thanh xuân tình ngọt ngào nhất của cả hai.
Định bụng trả thù nàng một cái “tàn độc” nhưng gần qua canh năm tản sáng hắn buột lòng miễn cưỡng tha cho nàng vì người nàng chẳng còn tí sức chống cự. Cả nơi tư mật nữ nhi kia dường như cũng không còn đủ sức chứa tinh túy nam nhân của hắn nên bạch dịch cứ men theo hoa huyệt phiến ra từ từ ướt thấm xuống đệm giường một mảng.
Dù sao sĩ diện cũng không còn, Tống Minh sẽ trả trả thù dần dần với tâm trạng vô cùng sảng khoái không hối hận.
Nhẹ nhàng giúp nàng lau bớt dấu tích hoan ái quá độ trên người, hắn lại ôm nàng đang ngủ say kéo vào trong tay. Tống Minh thấy rất vui dẫu cũng không rõ cái trò khóc như mưa giữa đêm có phải là một cái bẫy hay không?
Nói chung hắn thua nàng thế nàng cũng tâm phục khẩu phục nha.
——————–
Cha mẹ đang cùng ngồi dùng điểm tâm sáng thấy có mỗi Tống Minh đi ra ăn thôi. Bình thường sáng nào An An cũng gào lên chạy lung tung vì đói bụng mà.
- Tĩnh Nghiên đâu? - Hai ông bà lo con dâu không ăn sẽ đói nha.
- Để nàng ấy ngủ thêm, chút nữa con mang điểm tâm cho nàng ấy cũng được!
Tống Minh hôm nay tuấn nhan sáng láng, hưng phấn cùng cực, rõ ràng đang ở tâm trạng tốt nhất có thể. Thậm chí môi cũng đang mỉm cười vô thức nữa. Hai người lớn thật là nhìn “thạch nhi” của mình như thế không khỏi sợ hãi nha.
Mãi đến trưa con sâu lười biếng vì đói bụng mới trở mình lăn qua lăn lại trên giường dẫu mắt chưa mở. Tống Minh chờ nảy giờ hết kiên nhẫn rồi mang bánh đến bên giường thấp sát sàn gỗ nói nhẹ giọng chiêu dụ động vật háu ăn.
- Bánh bao xá xíu nóng hổi đây!
An An nghe mùi thơm thật ngon mà chớp chớp nhẹ mi cong mở mắt nhìn. Tống Minh nhìn nàng bằng ánh mắt âu yếm, tay phải cầm dĩa bánh, tay trái ôm ngang người còn cuộn người trong chăn.
Bánh đập vào mắt thiệt là hấp dẫn nhưng vẻ mặt tươi cười âu yếm của hắn mới càng cuốn hút gấp bội. Nàng cuối cùng cũng dụ dược phu quân “ăn thịt” mình rồi nên cười híp mí, giơ hai tay qua đầu nói lớn hớn hở…
- Oaa..!! Cuối cùng phu quân cũng thua thiếp rồi vậy mà còn bảo không muốn thiếp nha!?
Nụ cười của hắn chấm dứt không có hồi kết do nhìn bộ dạng đắc chí chọc tức hắn của nàng. An An vui vẻ ngồi dậy với tay đến cả dĩa bánh bao nho nhỏ bột trắng nở xốp thành cánh hoa lộ chút nhân xá xíu đỏ hấp dẫn thơm phức bên trong. Bụng nàng đói rã rời rồi cầm bánh chưa đến miệng thì Tống Minh đã hậm hực chặn môi nàng nhanh chóng đè ra giường.
Nụ hôn của Tống Minh thật tuyệt nhưng vẫn không làm nàng no bụng. Nàng vỗ vỗ vai hắn kêu như mèo đói.
- Thiếp đói bụng! Cho thiếp ăn bánh bao đi!
- Không cho!!! Ai bảo nàng hại ta mất sĩ diện rồi còn chọc ta nữa?
- Ấy… là tự chàng làm mất sĩ diện của chàng trước nha, thiếp nào có “ép buột” đâu. Đêm qua cũng đem người ta ra trừng trị rồi còn không tha cho thiếp sao?
Má nàng thẹn thẹn, đỏ ửng đáng yêu làm Tống Minh thật là ngây ngốc nhìn đầy mê đắm. Nàng ma mãnh nhân thời cơ ấy đem bánh bao nhỏ cho ngay vào miệng, ngốn tròn nhai nhai hạnh phúc bộ dạng không khác gì heo con háu ăn.
Tống Minh cười nhẹ, nét mặt không còn khô cứng lạnh lùng nữa lại rất ôn nhu, tay cất dĩa bánh sau đó quăng ngay cái chăn cản trở đang che đậy thân thể trần trụi hấp dẫn của nàng bên dưới,
An An với với theo dĩa bánh nhưng xa quá, mi nhíu lại cảm nhận Tống Minh hôn lên người mình nói đầy vẻ xấu xa…
- Ta không tha cho nàng!
- Ahh… ít ra chàng cũng phải cho thiếp ăn bù sức trước đã!
- Không cho ăn!
Khuê phòng sáng ra lại tiếp tục nóng lên theo kích tình của cả hai. Nàng mê đắm theo Tống Minh cũng không rõ giờ mình giống người thắng hay là kẻ thua nữa nhưng thật sự thấy rất hạnh phúc.