Trì Viễn Đoan bận rộn bên ngoài cả ngày, tối về đến nhà, muốn xem ti vi thư giãn một chút, lại bị Chung Văn Ngọc ngắt ngang.
“Chuyện của công ty tiểu Ngô ông giải quyết xong chưa?”
Trì Viễn Đoan tựa lên sô pha, mắt hơi híp lại, trong hơi thở xem lẫn mấy phần mệt mỏi.
“Vẫn chưa, gần đây bận, không có thời gian.”
“Cái này còn cần thời gian gì chứ?” Chung Văn Ngọc thúc giục: “Ông gọi thẳng một cuộc điện thoại qua, chuyện này không phải sẽ được giải quyết ngay sao? Tranh thủ thời gian đi! Tôi không muốn chúng ta luôn mắc nợ cậu ta.”
“Mắc nợ?” Trì Viễn Đoan hừ lạnh một tiếng: “Mắc nợ chỗ nào? Đó là do cậu ta tự làm tự chịu.”
Chung Văn Ngọc liếc Trì Viễn Đoan một cái, lầm bầm: “Ông nghĩ chuyện của hai đứa nó nên làm sao bây giờ? Không thể cứ để mặc như vậy chứ?”
Ngón tay Trì Viễn Đoan gõ gõ lên đùi, giống như đang cân nhắc gì đó. Qua một lát, ngón tay động nhiên cứng lại, mắt cũng mở lớn.
“Tôi nhớ ra nội dung điều thứ tư trong tư liệu là gì rồi.”
Trí nhớ của Chung Văn Ngọc không tốt lắm: “Tư liệu gì?”
“Chính là bảng tổng kết kinh nghiệm tôi đưa cho con gái chúng ta tham khảo.”
Chung Văn Ngọc không có ấn tượng với cái “tổng kết kinh nghiệm”, bà chỉ nhớ quyển “bảo điển” thành sự không đủ bại sự có thừa đó, khiến nhà họ nổi lửa, có công năng lớn mạnh là tự đào mộ chôn mình.
Cho nên, khi Trì Viễn Đoan nhắc đến, bà vẫn hơi căng thẳng một chút. Dù sao nó cũng coi như là “hung khí”, không thể không phòng bị.
“Viết gì?”
Trì Viễn Đoan nói: “Muốn đối phó với loại người không có chỗ dựa như Ngô Sở Úy, cách tốt nhất chính là để một cô gái mang thai con của cậu ta. Cậu ta vì mất đi thân nhân cho nên rất quý trọng tình thân, chắc chắn sẽ giữ đứa con đó lại, hơn nữa chấp nhận xây dựng một gia đình bình thường cho đứa bé đó.”
Trì Viễn Đoan nói được một nửa, chân mày Chung Văn Ngọc liền nhíu lại, miễn cưỡng kiên nhẫn nghe xong, liền ném cho Trì Viễn Đoan một câu.
“Ông làm vậy có thiếu đạo đức hay không hả?”
“Sao lại thiếu đạo đức?” Trì Viễn Đoan cố chấp: “Tôi đang giúp cậu ta, không phải hại cậu ta! Đợi cậu ta đến tuổi của tôi rồi, sẽ biết con cái quan trọng thế nào.”
“Ông mau tỉnh lại đi!” Chung Văn Ngọc tức đau cả ngực: “Nhà chúng ta sắp tuyệt hậu, còn có công sức tăng hương hỏa cho nhà người khác.”
Trì Viễn Đoan trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn thở dài.
“Hiện tại cho dù bà đồng ý, tôi cũng không có ý định này nữa, tôi đang sợ con gái chúng ta dùng điều này để trị ngược lại tôi!”
“Trị ngược lại ông? Trị thế nào? Để một người phụ nữ mang thai đứa con của Ngô Sở Úy, sau đó lại khiến Ngô Sở Úy bỏ mặc đứa bé đó? Thể hiện cậu ta quyết tâm ở cùng Trì Sính thế nào? Cho dù là thế, có quan hệ gì với chúng ta? Đó là con của cậu ta, xử lý thế nào là chuyện của cậu ta.”
Trì Viễn Đoan nghĩ lại thấy cũng đúng, điều này quả thật không có không gian phát huy, vì thế yên tâm.
Qua khoảng ba bốn ngày, Chung Văn Ngọc nhận được điện thoại của Trì Giai Lệ.
“Mẹ, con đã đặt vé ngày mai, khoảng ngày mốt sẽ về đến nhà.”
Chung Văn Ngọc vừa vui vừa lo: “Sao vừa đi chưa bao lâu đã về rồi?”
“Lần trước không phải con đã nói với mẹ rồi sao? Bên này có chuyện khó khăn cần giải quyết, mới vội vã trở về. Bây giờ đã xử lý xong rồi, con còn có thể về nhà nghỉ ngơi thêm một thời gian.”
Chung Văn Ngọc hoàn toàn yên tâm, trong giọng điệu không che giấu được niềm vui.
“Hai đứa cháu ngoại của mẹ có cùng về với con không?”
Trì Giai Lệ bất đắc dĩ nói: “Con vốn không muốn dẫn tụi nó theo, chăm sóc hai đứa nhóc quá mệt, nhưng bỏ lại đây con cũng không yên tâm.”
“Có gì mà mệt? Không phải chỉ chăm sóc một chút trên máy bay thôi sao? Về nhà thì để mẹ lo! Nếu con không dẫn tụi nó về, thì con cũng đừng về nữa!”
Nói xong, Chung Văn Ngọc trực tiếp cúp máy. Vui vẻ chạy vào phòng sách, báo tin tốt cho Trì Viễn Đoan.
Sáng ngày thứ ba, Trì Sính và Ngô Sở Úy cùng đến phi trường đón người.
Đâu Đâu và Quyển Quyển thấy Ngô Sở Úy, giống như chuột thấy gạo, điên cuồng gặm cắn, làm cậu của chúng phải mắng một trận.
Trì Viễn Đoan có việc bận buổi sáng, chỉ có một mình Chung Văn Ngọc, bà dã đứng đợi ở cửa từ sớm. Thấy xe Trì Sính chạy đến, mặt lộ ra nụ cười, còn chưa đợi xe dừng lại đã lại gần.
“Mau cho bà ngoại ôm nào, hơn một tháng không gặp, nhớ chết bà ngoại rồi.”
Chung Văn Ngọc vừa nói, vừa ôm Đâu Đâu khỏi lòng Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy gọi một tiếng dì, Chung Văn Ngọc ừ một tiếng đối phó, rồi chuyển ánh mắt vui vẻ sang cháu ngoại.
“Tụi con còn việc bận, đi trước.” Trì Sính nói.
Trì Giai Lệ hỏi: “Không ở nhà ăn cơm trưa rồi hãy đi sao?”
“Không, cô giúp việc ở nhà làm cơm quá ít. Bây giờ lại có thêm ba mẹ con chị, em sợ ăn không no.”
Mặt Chung Văn Ngọc lập tức trầm xuống.
Trì Sính nâng cửa sổ xe lên, mang Ngô Sở Úy đi.
“Mợ, tạm biệt!”
Đâu Đâu và Quyển Quyển gọi với theo, phất tay với Ngô Sở Úy trong xe.
Chung Văn Ngọc đảo mắt nhìn về phía xe, hơi không vui nói với Trì Giai Lệ: “Sao cậu ta cũng tới cùng?” Đương nhiên bà đang nói Ngô Sở Úy.
Trì Giai Lệ nhún vai: “Cái này không phải ý của con, là hai thằng nhóc này điểm danh muốn cậu ấy đến đón.”
Chung Văn Ngọc không nói thêm gì, ôm hai đứa cháu vào nhà.
…
Buổi tối, Trì Viễn Đoan về nhà, Trì Giai Lệ tạm thời để bảo mẫu chăm sóc hai đứa con, gọi Trì Viễn Đoan và Chung Văn Ngọc sang phòng khác mật đàm.
“Có chuyện gì nhất định phải đóng cửa nói?” Trì Viễn Đoan rất không vui, “Ba còn chưa nói được vài câu với mấy đứa cháu, con đã ném tụi nó cho bảo mẫu, lát nữa hai đứa nó quậy thì sao?”
“Đúng đó, gọi hai đứa nó vào đây đi, dù sao chúng ta nói gì tụi nó cũng không hiểu.” Chung Văn Ngọc nói.
“Hai đứa nó quá ồn!” Trì Giai Lệ không kiên nhẫn nói: “Chuyện con nói còn quan trọng hơn hai đứa nó, ba mẹ cứ kiên nhẫn nghe con nói xong đi.”
Trì Viễn Đoan cứng giọng nói: “Trong mắt ba, không có chuyện gì quan trọng hơn cháu ngoại của ba.”
Trì Giai Lệ nhẹ ho một tiếng, dùng ngón tay chỉ vào bụng mình.
“Ba nói là nó đó hả?”
Trì Viễn Đoan hơi ngẩn ra, mắt Chung Văn Ngọc cũng thoáng cái mở lớn. Từ hoài nghi đến xác định rồi không dám tin, cuối cùng trong mắt tràn đầy vui mừng.
“Con…”
Trì Giai Lệ thản nhiên cười: “Đúng, có rồi.”
“Ôi trời ơi… tốt quá rồi…”
Chung Văn Ngọc cao hứng không khép được miệng, Trì Viễn Đoan hiếm khi cũng nở nụ cười hài lòng, chuyện vui đột nhiên ập đến xua tan bóng mây u ám bao nhiêu ngày nay.
Trì Giai Lệ lặng lẽ đợi hai người cười xong, lại tuyên bố một tin vui lớn hơn.
“Con định để đứa bé này ở bên đây cho gần ba mẹ.”
Chung Văn Ngọc lập tức vui đến choáng đầu, nói cũng không lưu loát.
“Con… con nói thật chứ?”
Trì Giai Lệ thở dài: “Vốn con không định sinh thêm nữa, nhưng tình trạng của Trì Sính bây giờ, con cảm thấy khả năng nó kết hôn quá nhỏ. So với để ba mẹ không có cháu bên cạnh, không bằng con để một đứa lại cho ba mẹ.”
Trì Viễn Đoan trầm mặc hồi lâu, trầm giọng nói: “Nó sinh hay không là chuyện của nó, không ảnh hưởng đến ba mẹ nuôi con của con.”
“Đúng thế đúng thế.” Chung Văn Ngọc cười nói: “Cho dù tương lai nó có con, đứa cháu ngoại này ba mẹ cũng vẫn thương yêu.”
Trì Giai Lệ cười cười: “Con nghĩ ba mẹ lý giải sai rồi, không phải con đơn thuần muốn để đứa bé này lại cho ba mẹ, con là muốn để Trì Sính nhận nuôi đứa bé này. Trên danh nghĩa nó cũng sẽ là con của Trì Sính, là cháu của nhà họ Trì chúng ta.”
Vừa nghe xong câu này, Chung Văn Ngọc và Trì Viễn Đoan nhìn nhau, sắc mặt đều rất nghiêm túc.
“Nhưng phải có một điều kiện tiên quyết.” Trì Giai Lệ chuyển giọng: “Sau khi ba mẹ có đứa cháu này rồi, thì không thể tiếp tục can thiệp vào tự do hôn nhân của em trai con.”
Sắc mặt Trì Viễn Đoan trầm xuống: “Nó làm chuyện đại nghịch bất đạo này, con còn sinh con thay cho nó? Ba mẹ còn phải nuôi con thay nó? Cho nó sung sướng vậy sao!”
“Có muốn hay không ba mẹ tự xem rồi làm đi.” Trì Giai Lệ quả quyết, “Dù sao con không định cần đứa bé này, nếu ba mẹ cũng không muốn, vậy con sẽ đi phá.”
Chung Văn Ngọc biến sắc: “Sao con có thể phá? Bây giờ mang thai không dễ gì đâu!”
“Ba mẹ không muốn, con giữ nó lại làm gì? Con đã có hai đứa con trai rồi, kết quả hai hôm trước đi siêu âm, lại có thêm một đứa con trai ? Nuôi ba đứa con trai? Vậy không phải đòi mạng con sao?”
Vừa nghe là con trai, sắc mặt Trì Viễn Đoan lại biến đổi.
Trì Giai Lệ như cười như không nhìn hai ông bà, nói: “Đương nhiên, kết quả kiểm tra này có lẽ không chính xác, bình thường phải ba bốn tháng mới có thể kiểm tra được. Nhưng ở nước ngoài thích thực hiện chút mới lạ trong y học, ai biết có đáng tin hay không.”
Chung Văn Ngọc và Trì Viễn Đoan đều không lên tiếng.
Trì Giai Lệ u ám thở dài: “Vốn con còn nghĩ, trước kia sinh một trắng một đen, nói sao thì cũng nên có một đứa da vàng đúng không? Giữ bên này nuôi càng thêm thích hợp! Nào ngờ ba mẹ lại không thích.”
Nói xong đặt tay lên bụng, thầm thì: “Xin lỗi bảo bối, không phải mẹ không muốn giữ con, mà ông ngoại bà ngoại con không cần con. Nhà họ Trì không thiếu con, thôi thì con biến thành một vũng máu chảy vào hệ thống thoát nước đi.”
Chung Văn Ngọc nghe câu này mặt xám như tro, vội kéo tay Trì Giai Lệ.
“Con gái, con gái, con đừng xúc động mà, ba mẹ cũng đâu có nói không cần.”
“Vậy ba mẹ đồng ý sao?” Trì Giai Lệ hỏi.
Chung Văn Ngọc ngập ngừng một lúc, Trì Giai Lệ lại muốn đi ra ngoài, Chung Văn Ngọc kéo cô lại.
“Chúng ta thương lượng đã, thương lượng chút đã…”
Trì Giai Lệ nói: “Số tháng càng lớn phá thai càng tổn hại đến thân thể, cho nên ba mẹ nhanh lên.”
Nói xong câu này, Trì Giai Lệ đi thẳng ra ngoài.
Trì Giai Lệ vừa đi không bao lâu, Chung Văn Ngọc đã ném ánh mắt phẫn hận sang nhìn Trì Viễn Đoan.
“Cái quyển ‘bảo điển’ của ông thật có ích, hiện tại ông vừa lòng chưa? Có con rồi đó, ông xem trọng tình thân như thế, nhất định sẽ nghĩ cách giữ đứa bé lại đúng không?... Trì Viễn Đoan! Ông!... Ông quá tài năng rồi đó!”