“Simon tới! Có quân mai phục —— mau trốn!” Bọn họ trong nháy mắt trốn ra sau cây đại thụ.
Lăng Vi cởi sợi dây dưới chân, vội ôm lấy đầu, lui ra sau cây đại thụ.
Bắn nhau ah! Kẻ ngu mới chịu đi ăn đạn!
Vừa trốn kỹ, sau lưng truyền tới tiếng đạn càn quét.
“Đùng đùng đùng…”
Nghe tiếng súng, tim Lăng Vi nhảy loạn.
Tiếng súng bên tai vang lên như sấm——
Chẳng qua nghe được tiếng “lộc cộc”, Lăng Vi run rẩy. Cây bị đạn bắn trúng, xẹt qua mặt, lập tức chảy máu.
Cô bất chấp đau đớn, hai tay run rẩy ôm lấy đầu, không dám lộn xộn.
“Đùng ——” Tay súng bắn tỉa ấn núp đánh gục một tên áo đen.
“Đùng——” Lại một súng, lại có người nằm trong vũng máu.
Trong chốc lát, thuộc hạ của Amanda không còn mấy người.
Amanda nổi nóng! Đưa tay nổ súng chỉ thiên.
“Đùng đùng đùng…” Lại một chuỗi đạn bay tới, lại có một người ngã xuống.
Amanda trốn sâu nhất, cây đại thụ chỗ cô ta đều là vết đạn, mạt gỗ bay đầy trời như bông tuyết.
Cách đó không xa, truyền tới tiếng bước chân.
Amanda ló đầu nhìn, sau lưng có ba mươi mấy người chạy tới bên này! Phía sau còn có mười mấy người mặc chiến phục màu đen của đội đặc chiến quốc tế!
“Simon đáng chết! Anh ta lại liên hiệp với đội đặc chiến quốc tế tới bắt tôi!” Amanda giận đến cắn răng nghiến lợi.
Lăng Vi cũng cả kinh, Diệp Đình rốt cuộc có thân phận gì? Chẳng lẽ là đội viên của đội đặc chiến quốc tế? Nhưng mà nhìn ngôn ngữ, cử chỉ và tác phong làm việc của anh không giống lắm. Đăng bởi: Thất Liên Hoa