A Xá nghe hắn an ủi vậy càng bực hơn, gạt tay hắn ra, đang định nói thì ngoài xe có giọng nam vang lên làm nàng giật nảy mình.
"Bẩm công tử, ta sắp vào đường núi, sợ là không có quán xá, ngài có muốn nghỉ tạm ở đây không ạ?" Thanh Phong hỏi dò. Nếu chỉ có công tử lại dễ, bọn họ một đám đàn ông đứng cũng có thể ngủ, nhưng giờ có thêm con gái, nhìn dáng vẻ chủ nhân nâng niu người ta, hắn không thể không nhiều lời.
A Xá sợ rèn xe bị vén lên, sợ đứng người, chôn mặt vào lòng Tạ Tu Hoành.
Cảnh trong xe lúc này đây kích thích vô cùng, hai chân trắng nõn của A Xá lộ ra, giang rộng ngồi trên đùi Tạ Tu Hoành, nơi đó của nàng áp sát cương cứng của hắn, quanh quẩn trong không khí mùi hương ngây ngấy.
Mà hắn, y phục vẫn chỉnh tề, mật nước trên mặt đã được lau sạch, chỉ còn lấp lánh ánh nước trên môi, nơi đó mới này còn làm ra chuyện xấu hổ mà giờ lại quan tâm nói: "Không sao, không vội, tìm quán trọ, tối nay ngủ lại đây."
A Xá trần truồng áp lên bụng hắn, lúc liếm cho nàng nơi đó đã cưng cứng bóng bỏng như thép nung, giờ đang cọ lên người A Xá, ý đồ xấu xa muốn chiếm lấy nàng.
Lại nghe hắn bảo tìm quán trọ, A Xá lập tức nhìn thấu tâm tư hắn, cắn lên vai hắn một cái.
Tạ Tu Hoành khẽ cười, cảm giác nàng bị cọ chảy nước, làm ướt một vùng trên áo, cũng may y phục màu đen không dễ thấy.
Tay lại xoa nhẹ bên dưới, thăm vào chốn ướt át kia, đầu ngón tay vê mật nước, giơ lên trước mặt nàng: "Nàng xem, đây là gì."
Mặt A Xá đã nhuộm ráng chiều, không dám nhìn, chôn mặt vào áo hắn, trách: "Chẳng phải tại ngài vừa..."
Thanh Phong rất được việc, nhanh chóng tìm một quán trọ tiện nghi, còn như hiểu Tạ Tu Hoành mà chỉ thuê ba gian phòng.
Mới nãy quần trong của A Xa bị hắn kéo rách, giờ chỉ có thể ở truồng. Tạ Tu Hoành lấy áo choàng bên cạnh khoác lên người nàng, lại nhìn xuống chỗ bị nàng làm ướt, thủ thỉ vào tai nàng: "A Xá làm bẩn y phục của ta, phải che giúp ta."
A Xá không hiểu. Che kiểu gì?
Nàng muốn cãi lại, quần trong của nàng bị hắn xé rách, sao hắn còn mặt mũi trách nàng, giờ nàng ra ngoài thế nào được.
Đột nhiên cả người bay lên, Tạ Tu Hoành bế nàng. A Xá xấu hổ không dám nhìn quanh, rúc vào lòng hắn, nghe tiếng tim của hắn mà tim nàng càng lúc càng đập nhanh.
Một là cảm thấy tư thế này rất xấu hổ, hai là sợ người khác nhận ra nàng khác thường, dưới váy nàng không mặc gì, giữa hai chân mới nãy bị hắn trêu chọc vẫn ướt nhẹp.
Tận đến khi Tạ Tu Hoành đặt nàng xuống giường êm, A Xá mới dám mở mắt, muốn mắng hắn bạo gan, muốn mắng hắn học thói xấu, cũng muốn hỏi con người hắn vốn xấu xa vậy hay trước đây chưa bộc phát.
Nhưng nàng vừa mở miệng, môi anh đào đã bị môi của người đàn ông chặn lại, lưỡi hắn quấn quýt lưỡi nàng. Môi mỏng mút lấy môi A Xá, nàng không mặc gì bên dưới, lại ướt sẵn, rất tiện cho hắn.
A Xá ngẩn ngơ, suy nghĩ trong đầu cũng bị đánh tan.
Mà Tạ Tu Hoành lại rất tỉnh táo, muốn cứ như vậy, để nàng không mặc gì suốt cả quãng đường, luôn luôn bọc lấy hắn, thẳng đến tận Tây Bắc.
Hắn móc ra ngọc hành cương cứng dọa người, quy đầu hếch lên, trên thân nổi rất nhiều mạch máu, đặt ở khe mật cọ cọ, không biết đụng vào chỗ nào mềm mướt, A Xá đã run rẩy tiết thân, môi mấp máy, khẽ hừ hừ như tiếng mời gọi yêu kiều.
Người đàn ông buông môi nàng ra, xoay người vuốt ve nơi đẫy đã của nàng, nắm lấy nhũ hoa kéo hai bên lại gần nhau, liếm láp, liên tục chuyển trái phải.
Ngọc hành đã đi vào, bên trong không ngừng mút cán gậy, mỗi lần rút ra lại vang lên tiếng nước, mị thịt mê luyến cuốn chặt, thịt nhũ bị dày vò không thôi, phía dưới cũng không ngừng chịu kích thích mà chảy dòng mật.
Nhấm nháp ở thịt nhũ đã đủ, hắn chuyển tới tai A Xá, thủ thỉ: "A Xá muốn ở trên một lần không." Lời nói chứa đựng dụ hoặc, ở trên, như được nắm quyền chủ động.
A Xá chưa từng nắm thế chủ động trước Tạ Tu Hoành, người bị động luôn là nàng, hắn muốn đi, nàng không thể giữ, hắn trở về khuấy đảo cuộc sống của nàng, nàng cũng không làm gì được. Trước cơ hội như này, nàng thật sự xiêu lòng.
"Ưm... Được." Hắn đưa đẩy không ngừng, mà lại thấy đê mê khó cưỡng.
Tạ Tu Hoành ôm A Xá dậy, xoay người đổi vị trí, tay nắm lấy mông nàng. A Xá ngồi trên, nhất thời không biết làm thế nào.
Tạ Tu Hoành cười, hôn lên má: "Ngốc ạ." Y hệt trước đây, không biết động não. Hắn những tưởng bao năm sống trong cung, nhìn cảnh hậu cung đấu đá liên miên, ít nhiều nàng cũng thông minh lên, thế nhưng vẫn cứ là cung nữ ngây ngốc mặc người ta bắt nạt.
Tay ôm chặt mông nàng, để nàng ngả lên người hắn. Nơi đẫy đà của A Xá đè xuống vòm ngực hắn, vì bị hắn ôm mông nhấp liên hồi mà cũng không ngừng đung đưa. Hắn luyện võ nhiều năm, cơ thể săn chắc, phía dưới có gậy th*t xoa dịu, còn nhũ hoa bên trên cọ lên da thịt rắn rỏi lại ngứa ngáy lạ thường.
Nương theo tay Tạ Tu Hoành, động hoa không ngừng ve vuốt ngọc hành, A Xá ở trên vừa hay làm hạt hoa dán lên bụng hắn, theo đưa đẩy không ngừng mang lại kích thích, chẳng mấy chốc đã cao trào phun ra mật nước.
Đê mê qua đi, Tạ Tu Hoành mới ghé tai nàng dụ dỗ, hương gỗ đàn trên người hắn quấn quanh A Xá, hơi thở phả vào tai buồn buồn: "Học được chưa? Làm vậy đó."
Nói rồi buông A Xá ra, tay đặt bên hông nàng, nằm ngửa trên sập, bộ dạng lười nhác, mà mắt phượng hẹp dài lại như có thể trói buộc người ta. Quần áo bên trên vẫn chỉnh chu, chỉ cần không nhìn xuống dưới, thật sự giống một học giả đĩnh đạc đang kiểm tra A Xá.
A Xá mệt nhoài sau cơn đê mê, ngồi một lúc chờ khoái cảm vơi đi mới chống tay lên người hắn, đung đưa thân mình. Nàng chưa từng ở trên, không biết phải làm sao, chỉ lo bản thân thoải mái, từ từ nhấp nhấp.
Lông Tạ Tu Hoành rậm rạp cọ làm hạt hoa sưng đỏ, ngọc hành xẹt qua mẫn cảm bên trong, quy đầu đâm thẳng vào mị thịt nằm sâu nhất, bên trong chảy mật nước dầm dề, theo đưa đẩy thoát ra rất nhiều, xối ướt nơi hai người giao hoan.
A Xá sướng ngây ngất, nếu nàng khó chịu sẽ tự động nhanh hơn, sướng rồi thì chậm lại, hoàn toàn do nàng quyết định. Nhưng Tạ Tu Hoành lại khó chịu, ngọc hành được ướt át bao bọc nhưng không thể đưa đẩy mạnh bạo, không đã bằng mới nãy ra vào thật lực.
Hắn vô mông A Xá rồi bóp chặt, in lại rất nhiều dấu đỏ: "Nhanh lên."
A Xá đang đắm chìm trong vui sướng, híp mắt tận hưởng, môi đỏ bật ra rên rỉ như mèo động đực, không hề quan tâm tới Tạ Tu Hoành.
Nàng chẳng còn biết xấu hổ, còn coi hắn là công cụ, đặt tay hắn lên ngực mình.
Phía dưới được thỏa mãn, mà bên trên lại khó chịu muốn được yêu thương.
Nhưng Tạ Tu Hoành nào để nàng được như ý, chẳng những không nắm lấy, còn nhấc người nàng lên, ngọc hành cương thẳng trượt ra ngoài.
Khe mật không ngừng máp máy chảy nước, bên trong còn lưu luyến.