Truyện có chứa nội dung 18+, vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ 18 tuổi
Tôi luôn nhớ đến anh, nhưng chưa bao giờ dám gọi. Từ khi chúng tôi tách biệt, trái tim tôi không ngừng khao khát những khoảnh khắc bên anh. Tôi tin vào duyên phận, rằng có những cuộc gặp gỡ được định sẵn, nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là những kỷ niệm.
Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, anh đã nắm tay tôi thật chặt và nói: "Nếu em nhớ anh, hãy gọi cho anh." Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt anh, vừa ấm áp vừa đau buồn. Nhưng bây giờ, tôi biết rằng sẽ không bao giờ có cuộc gọi nào nữa. Tôi không thể làm điều đó. Đôi khi, chỉ cần nhớ nhau là đủ, nhưng gọi thì lại mở ra những nỗi đau khó có thể chữa lành.
Mỗi khi cầm điện thoại, tôi lại cảm thấy một nỗi trống rỗng. Tôi nhớ tiếng cười của anh, những cuộc trò chuyện không hồi kết và cả những lần chúng tôi cùng nhau mơ mộng về tương lai. Nhưng cuộc sống đã dẫn chúng tôi đi theo những con đường khác nhau. Tôi quyết định không gọi, không phải vì tôi không nhớ, mà bởi tôi biết quá khứ đã khép lại.
Duyên phận có thể đưa chúng tôi đến bên nhau, nhưng cũng có thể tách rời mãi mãi. Tôi chấp nhận sống với những kỷ niệm đẹp và để chúng trở thành động lực giúp tôi trưởng thành hơn. Dù lòng vẫn đau, tôi chọn cách chấp nhận thực tại, tiếp tục bước đi, hy vọng rằng một ngày nào đó, chúng tôi sẽ tìm thấy nhau một lần nữa, hoặc ít nhất là tìm thấy tình yêu mới, có thể còn đẹp hơn.