Bà lão Miêu tộc kia nhìn sâu vào tôi rồi hướng đi ra ngoài lạnh lùng nói với bà ngoại: "Ngay từ đầu bà không nên nuôi nó, dù bà có mạnh mẽ tới đâu cũng không thể bảo vệ nó cả đời. Hiện tại nguyên khí của bà bị tổn thương rất nặng, sợ là không bảo vệ được nó nữa."
Nói xong bà lão liền đi thẳng ra ngoài, tôi biết bà ngoại vì cứu tôi khẳng định bị thương rất nặng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, tôi vội duỗi tay muốn Miêu bà điều trị cho bà ngoại.
Thế nhưng tay còn chưa chạm được tới trên người Miêu bà thì trên người bà ta đột ngột xuất hiện một con rắn màu đỏ lao ra, nó hướng tôi tê tê lên một tiếng lè lưỡi, còn hung hăng kêu to.
Lưỡi của nó cực dài, suýt nữa đã đâm vào tay tôi, làm tôi sợ hãi vội vàng lùi về phía sau, lại cảm thấy trong bụng nhỏ có một cổ khí tức, khuôn mặt quỷ trên vai tỏa ra một cổ khí lạnh, con huyết xà vốn đang hướng tôi tê tê lè lưỡi liền cuống quít rụt trở lại, cái đuôi của nó run lên bần bật.
Mặt vốn lạnh của Miêu bà cũng bắt đầu hoảng hốt lùi về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch đi, hai mắt vẩn đục nhìn chằm chằm tôi, môi run rẩy nói: "Trên người của ngươi có cái gì?"
Tôi đưa tay vuốt ve bụng nhỏ, chắc là quỷ thai đã dọa Miêu bà sợ, tôi liếc mắt sang bà ngoại ý bảo có nên nói ra hay không, nhưng bà lại nhìn tôi lắc đầu ra hiệu, ý bảo tôi ra ngoài trước đi.
Tôi không biết bà ngoại nói gì với bà ta, mà Miêu bà sau khi trở ra lại đồng ý giải cổ cho tôi.
Bà lão giết một con gà, lột bỏ lớp da, cho nấm vào nên trong, lại quét một ít đất dưới ngưỡng cửa nhà tôi, nhờ tôi nhặt một viên ngói vỡ sau nhà, rồi đi ra cái ao của thôn dùng lá cây diệp tử lành lặn lấy đầy nước rồi đem về, sau đó cho những thứ này và một ít thảo dược vào một cái bình gốm, bà ta đảo ở bên trong một hồi rồi đem bình đặt dưới giường của tôi và nói là phải chờ tới trăng xuất hiện côn trùng kêu kêu vang mới có thể giải cổ.
Đương nhiên cơm chiều ngày hôm đó ăn chính là con gà kia, chờ tới lúc côn trùng và ếch kêu vang ở bên ngoài, Miêu bà mới đem cái bình lấy ra và yêu cầu tôi cho tay vào đấy, còn dặn bất kể tôi chạm vào hay nhìn thấy cái gì thì cũng không được rút tay ra khỏi bình, một khi lấy ra thì giải cổ liền thất bại, và bà ta cũng sẽ bị phản phệ.
Nghĩ tới cái thất thứ 2 của Lục Tư Tề, mẹ của anh ta có thể dựa vào dắt hồn cổ mà tìm được tôi, đem tôi bắt về làm vợ của Lục Tư Tề, lại tiếp tục dùng dương thọ của tôi để mượn nợ âm.
Đồ vật trong bình đều do tôi bỏ vào, tôi nghĩ cũng không có gì, nên rất sảng khoái nhúng tay vào.
Miệng bình không lớn, vừa vặn cho đủ đôi tay tôi vào, lại không nghĩ tới khi vào rồi lại cảm thấy có gì đó lạnh băng quấn lấy cổ tay, lại có thứ gì đó mềm mại giống như con đỉa đang ngoe nguẩy hướng tay tôi bò lên.
Bởi vì tôi không nhìn thấy nên trong đầu vẫn miên man bất định, đảo mắt nhìn xem bà ngoại, bà đang đứng ở cửa nhắm mắt đốt vàng mã thắp hương, còn Miêu bà ngồi xếp bằng một bên, tay không ngừng lấy ra từ trong ngực các loại thảo dược, lau khô chúng rồi bỏ vào miệng, vừa nhai vừa dùng tiếng người Miêu niệm cái gì đó.
Khi Miêu bà niệm chú, trong bình giống như có vô số con vật bị kích động, có tiếng rắn kêu tê tê, cùng với tiếng bọ cánh cứng đập cánh, khiến cho tôi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nghĩ muốn rút đôi tay ra nhưng lại nhớ tới lời cố kỵ Miêu bà đã căn dặn nên không dám động.
Chỉ trong chốc lác, tôi liền nghe âm thanh kì quái của tiếng lục lạc (chuông) và tiếng xe ầm ầm từ bên ngoài truyền đến, hai chân vẫn giống lần trước không tự chủ muốn hướng ra ngoài, đôi tay cũng giống như bị thứ gì lôi kéo ra khỏi bình.
Đang cố gắng kháng cự thì thấy Lục Tư Tề xuất hiện trước cửa, anh ta không dám tới gần bà ngoại, chỉ đứng đó một tay cần giấy đăng ký kết hôn, một tay cầm ảnh cưới vẫy vẫy tay nói với tôi, "Vân Thanh, mau về nhà."