Sợi xích màu đen siết càng ngày càng chặt lôi kéo Lục Tư Tề hướng ra bên ngoài, còn mẹ anh ta bị phun ra một ngụm máu đen, nhìn chằm chằm vào vị minh quân mặc đồ đen: "Rốt cuộc cậu là ai? Mười đại minh quân ở địa phủ không có cậu trong đó, rốt cuộc cậu là ai?"
Người đàn ông mặt đồ đen hừ lạnh một tiếng, duỗi nhẹ tay một cái thì cơ thể của mẹ Lục Tư Tề liền nhoáng lên, ngậm chặt miệng thậm chí không có cách nào nói được, rồi bà ta vội vàng quay người chạy ra ngoài
Mà khi bà ta quay người đi, tôi cảm thấy có thứ gì đó từ tay mình phun ra, cùng lúc đó con rắn đỏ cũng chạy trốn ra ngoài, đồng thời bà Miêu cũng mở mắt ra, bà ta nhìn thấy minh quân mặc đồ đen liền cuống quít quỳ rạp xuống đất, cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Bà ngoại nhìn y, còn chưa mở miệng nói thì y đã lạnh lùng nói trước: "Bổn quân là Mặc Dật, lấy thực lực của bà còn nghĩ muốn diệt trừ huyết mạch của bổn quân sao, quả thực là người si nói mộng (*), nếu muốn cứu mạng sống của Vân Thanh thì tích thêm âm đức đi, bổn quân chỉ cần huyết mạch, không nghĩ muốn cô ấy."
(*)Kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao, chỉ người nói năng không ra nghĩa lí gì.
Những lời này thật lạnh lùng và lý trí, nhưng không biết sao lại làm lòng tôi có phần hụt hẫng, mặc dù tôi cũng không thích y, nhưng khi nghe y nói rõ chỉ cần huyết mạch thôi thì trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, tôi vốn tưởng rằng tối hôm qua hoan ái lên xuống, dù gì thì cũng đọng lại chút tình cảm, thế mà người ta lại như vậy sao?
Trong lòng cô không khỏi lạnh lẽo đi, quả nhiên mạng người trong mắt quỷ không là gì cả, ngay cả minh quân cũng là một con quỷ mà thôi, không khác gì Lục Tư Tề.
Mặc Dật nói xong liền đi tới chỗ tôi, đảo mắt nhìn thấy hai chân tôi đang kẹp vào chân giường thì duỗi tay lấy hai tay của tôi ra khỏi bình.
Trong bình có rất nhiều sâu bọ đen, lớn nhỏ như rệp vừng, bất quá chúng đã chết và có vẻ như cái gọi là dắt hồn cổ kia cũng được giải rồi.
Mặc Dật kéo tôi lên, nhìn thoáng qua chân giường, phất tay nhẹ một cái, bốn chân giường liền biến thành bột mịn khiến cả giường đều sụp đổ.
Tôi không biết cái giường này chọc giận y như thế nào, có bản lĩnh sao không đi đối phó với mẹ của Lục Tư Tề đi, nhưng vì khát khao sinh tồn mãnh liệt của bản thân cho nên tôi không dám nói thế, chỉ dám lén lúc trừng mắt với hai chân của y.
Y đột nhiên tiến lại gần và ghé sát vào tai tôi, nói nhỏ: "Chân của em chỉ có thể kẹp thắt lưng của anh, nếu em kẹp thứ khác thì nó sẽ giống như kết quả của chiếc giường này."
Không có việc gì thì kẹp thắt lưng của y làm gì, hơn nữa kẹp cái kia một chút có sao đâu?
Tôi thất thần cho đếm khi mặt nạ của y quét qua bên má, thì hủ nữ(*) như tôi lập tức hiểu ra, kẹp thắt lưng của y còn không phải là lúc ấy ấy sao?
(*)Con gái thích đồng tính nam x nam, nữ x nữa.
Nháy mắt đầu tôi như muốn nổ tung, ai vừa rồi còn nói không muốn cơ chứ, như thế nào mà đảo mắt một cái lại như vậy hả?
Tôi vẫn còn đang ngạc nhiên, thì y đã lạnh lùng nhìn lướt qua Miêu bà và biến mất tăm như khi y đến.
Tôi không biết trong lòng mình đang cảm thấy ra sao, toàn bộ trường hợp này cũng quỷ dị quá đi mất.
Qua một hồi lâu, bà ngoại đột nhiên ngồi dưới đất lẩm bẩm: "Trong mười vị minh quân của địa phủ không có tên của cậu ta, nhưng cậu ta lại có thể sai sử quỷ sai, cũng không sợ tiếng chuông gọi hồn, Mặc Dật này không phải là... là..."
Bà ngoại tôi còn chưa nói xong, Miêu bà ở một bên lại đột nhiên ngẩng đầu lên nói vớ bà ngoại: "Im ngay! Bà không muốn sống nữa sao, cư nhiên lại gọi thẳng tên ngài ấy!"
Sắc mặt bà ngoại tối sầm, ánh mắt nhìn tôi mang theo chút lo lắng, qua một hồi lâu mới đè giọng nói: "Với năng lực của cậu ta, đêm đó cậu ta có thể đứa con đi, bà căn bản chẳng mang con về được đâu, cậu ta đã để bà đưa con về thì sợ là muốn bà dùng mạng già này liều mạng che chở con. Vậy thì e là Lục Tư Tề cũng có địa vị không nhỏ, bắt đầu từ ngày mai con theo bà quá âm xem hương cho người ta để tích thêm nhiều âm đức, nếu cậu ta đã ra phương pháp này thì tự nhiên sẽ không làm hại tới tính mạng của con. Còn về bức thư kết hôn giữa con và Lục Tư Tề, có lẽ cậu ta tự nhiên sẽ nghĩ ta cách giải quyết.
Mặc Dật nói chỉ cần cái thai quỷ trong bụng, chứ cái mạng này của cô đối với y mà nói thì có gì là quan trong đâu?
Nhưng nhìn thấy bà lo lắng đầy mặt như thế thì tôi cũng đành nuốt hết nỗi niềm vào bụng, từ nhỏ tôi cũng đã được xem nhiều lần quá âm xem hương, dường như cũng chẳng sao cả, có thể làm bà ngoại yên tâm mới là điều đáng để tâm.
Bà Miêu đã ngủ qua một đêm, hừng đông sáng ngày hôm sau nhìn tôi rồi cùng bà ngoại nói vài câu gì đó, sau đó quay đầu đi từng bước một rời khỏi.
Bà ngoại không cho tôi uống nước tàn hương nữa, mà cầm một quyển sách cổ giảng cho tôi nghe về xem hương cùng quá âm.
Xem hương với quá âm không hề giống nhau, quá âm là xác định rõ ràng bạn bè hoặc người thân đã mất để hỏi về mọi thứ; xem hương là khi trông nhà xảy ra chuyện mà không tìm được nguyên nhân gốc rễ, xem hương là tìm ra nguyên nhân và sau đó giải quyết nó một cách có mục tiêu và cách thức.
Đầu năm nay có rất ít người muốn quá âm, dù sao thì bọn họ cũng sợ người thân hay bạn bè đã chết, có rất ít người can đảm nói chuyện với người đã chết. Ngược lại, người xem hương rất nhiều, có cái gì không thuận lợi thì liền xem hương tìm nguyên nhân, cũng không tốn kém nhiều.
Cho nên bà ngoại đầu tiên giảng về xem hương, bà đang nói về cách quan sát màu sắc hương, tới khi nói tới hình dạng của khói thì bà nghe thấy có người ở ngoài cửa muốn tìm bà ngoại để xem hương.
Khi đi xem hương cần mang theo một con gà trống, một lít gạo lứt và ba quả trứng, có thể tự mang theo giấy hương, nhưng bà ngoại cũng tự làm hương, vì vậy người xem hương đều tới chỗ bà mua hương.
Trước đây bà ngoại xem hương đều sẽ tránh tôi, không cho phép tôi được tiếp xúc với những thứ này, nói là tôi mệnh âm trấn áp không được những thứ âm kia, còn lần này, bà trực tiếp đưa tôi theo ra ngoài.
Người tới xem hương mà một người ăn mặc hết sức thời thượng, mùi hương con gái xông vào mũi, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, trên người mặc một thương hiệu nổi tiếng nào đó, cô ta che mặt vô cùng ghét bỏ nhìn tài xế đang thả con gà trống và đồ trong túi ra, sau đó cô ta từ trong chiếc túi móc ra mấy tờ tiền có hình ông Mao đưa qua và nhìn bà ngoại qua lỗ mũi: "Tôi nghe nói bà xem hương rất chính xác, nên tới đây nhờ bà đốt nén hương xem giúp tôi."
Bà ngoại đảo mắt nhìn cô ta, sau đó nghiêng người chỉ vào tôi và nói: "Hiện tại con bé là người xem hương quá âm, cô xin nó đi."
Tôi nghe thì có chút sửng sốt, bất quá nghĩ tới những lời Mặc Dật đã nói nên chỉ có thể ưng thuận thôi, mà dù sao bà ngoại cũng sẽ ở bên hướng dẫn tôi mà.
Cô gái xinh đẹp lại mười phần khinh thường tôi mà nói: "Cô ta sao? Cô ta thì có thể xem được gì chứ? Bà nói giá đi, bao nhiêu cũng được chỉ cần xem chính xác cho tôi."
Vừa nói cô ta vừa cầm mấy tờ ông Mao ném vào người tôi rồi hừ lạnh nói: "Còn cô đi lấy hương tới đây, tiền này xem như tiền boa đó."
Nơi đó có ít nhất cũng năm sáu trăm tệ, mà một ném hương chỉ bán mười tệ, mà ai thấy tiền mà có thể không cần chứ thế là tôi duỗi tay ra gôm đi, dù gì cô ta dùng mặt lạnh cũng chẳng cắn được miếng thịt nào trên người tôi cả, đợi chút nữa khi đang xem hương tôi vẫn còn có rất nhiều cơ hội để dọa lại cô ta mà.
Vừa mới chạm trúng tay cô ta thì bụng dưới của tôi đột nhiên có gì đó động nhẹ, tiếp theo đó tôi nhìn thấy phía sau gáy cô ta có một cái đầu của đứa bé đột ngột rụt vào trong lưng cô ta, chẳng qua là lúc nó rụt đầu lại còn hút một ngụm gì đó ở phía sau gáy cô ta.