Mặc Dật kể cho tôi nghe rất nhiều việc lợi hại của hương sư, chẳng hạn như có thể dùng hương để cầu nguyện với trời đất, để người ta kéo dài tuổi thọ, cũng có trừ yêu quái, dù sao cũng đừng xem thường nó.
Thức đến rạng sáng, y bảo tôi ngủ một lát vì luôn thức đêm sẽ không tốt cho sức khỏe.
Khi tôi nằm lên giường, y thỉnh thoảng lại hôn lên trán tôi, một cái lại một cái, nhưng không có tiến thêm bước nào khác, y vỗ vào người tôi một cách nhẹ nhàng như dỗ con nít ngủ vậy.
Tôi từ trong tiết tấu nhẹ nhàng kia mà ngủ say đi, lúc tỉnh lại, nghe thấy tiếng chim hót lảnh lót ở bên ngoài, thật may mắn tôi không hề gặp phải mộng.
Tề Sở vẫn chưa dậy, tôi mặc quần áo xong, rồi đẩy cửa ra ngoài và ngồi dưới mái hiên nhìn mặt trời đang chậm rãi lên cao, mà khi ánh nắng vàng của mặt trời lên cao chiếu rọi xuống đám cỏ dại trong sân thì tôi phát hiện ra có người ngồi ở bên ngoài sân, người đó ngồi dưới đất, không nhúc nhích.
Trong lòng tôi cảm thấy có chút kỳ quái nên cầm theo cây gậy gỗ đi qua.
Chờ đến lúc đến gần, tôi mới nhận ra người ngồi bên ngoài sân dựa vào cọc gỗ đào lại là Tằng Chúc Lượng, còn nữa không chỉ có mỗi gã mà có cả em trai của gã.
Nhìn thấy tôi thì hai người họ liền lộ ra vẻ sợ hãi, vội vàng xoay người đứng lên, nhìn tôi nói: "Tiên cô, tiên cô phải cứu mạng! Tiên cô."
Có lẽ là do bị Lạc Lạc doạ ma nên hai người không dám tiến vào sân, chỉ ngồi ở bên ngoài sân.
"Lại là chuyện của Minh tệ à?" Tôi nhìn vẻ sợ hãi của họ, cũng vội nói: "Tôi cũng không có cách."
"Không phải chuyện của Minh tệ, mà là chúng tôi... chúng tôi..." Tằng Chúc Lượng vừa nói vừa duỗi cánh tay của mình ra.
Tôi thấy trên cánh tay cường tráng của gã ta có mấy đốm lớn màu đỏ sẫm, còn kèm mùi hôi thối nhàn nhạt.
Tôi nhẹ nhàng nhún nhún cái mũi, hơi khó hiểu, Tằng Chúc Lượng quay đầu nhìn nhìn sau đó lại vạch áo của em trai mình là Tằng Chúc Minh lên, tôi mới thấy ở phần bụng và trên lưng của người đó đều là những vết đốm loại này hơn nữa khi chọc vào thì nó còn động đậy.
"Đây là..." Tôi thấy Tằng Chúc Lượng chọc mà động nên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền nhìn gã nói: "Có đi bệnh viện kiểm tra chưa?"
"Đã kiểm tra!" Hai mắt của Tằng Chúc Lượng đỏ hoe, mặt đầy vẻ sợ hãi, lúng túng mà nói: "Cô nói xem có phải là do chúng tôi đắc tội với Hà Thuý Miêu hay không?"
Tôi để cho bọn họ tiến vào nhà, rồi cầm lấy di động chụp lại những vết đốm ở trên người họ và gửi cho chị Dương, sau đó lại đi kêu Tề Sở dậy.
Anh ta còn có chút buồn ngủ chưa tỉnh táo, kéo cửa phòng ra nhìn tôi, trêu đùa nói: "Trước kia đều là tôi gọi cô dậy, sao hôm nay lại đổi thành cô kêu tôi dậy vậy?"
Tôi dùng ngón tay chỉ chỉ hai anh em đang ngồi ở trong phòng với vẻ bất an kia, sau đó đưa ảnh chụp ở bên trong điện thoại cho anh ta xem.
Tề Sở cũng rất là ngạc nhiên, há miệng nói hai chữ bằng khẩu hình, không nói ra tiếng.
"Tạm thời thì tôi cũng không biết nó là gì nên đã gửi cho chị Dương xem chắc chắn ở phương diện này thì chị ấy là chuyên gia." Tôi mới vừa nói dứt lời thì chị Dương cũng đã hồi đáp lại tin nhắn xác minh cho tôi cái kia thực sự là thi đốm(*).
(*) Đốm, ban trên người người đã chết.
Tôi quơ quơ điện thoại di động trước mặt Tề Sở, anh ta nói thẳng: "Không thể nào là Hà Thuý Miêu, việc này thật đúng là phiền phức, mà mặc kệ lại không được."
Lúc này chị Dương lại gửi thêm một tin nhắn, chị ấy nói chưa từng gặp qua thi đốm ở trên người người sống, cho nên chị ấy muốn đến đây xem, nhân tiện thì nói với chúng tôi về chuyện xử lý những thi thể ở trên đường cao tốc kia, chị ấy có thể đến thì tất nhiên là tốt nhất.
Tôi rót nước cho hai anh em nhà họ Tằng thuận miệng thì hỏi bọn họ làm nghề gì.
Thế mới biết anh em nhà họ Tằng này là dân không nghề nghiệp lang thang, mấy năm trước ở trong nhà có một khoản thu nhập, nhà ở cũng là phân chia ra, mỗi ngày thì lấy tiền sinh hoạt ở trong tay mẹ mình.
Hai tháng trước, kiểm tra mới phát hiện ra mẹ của bọn họ mắc bệnh ung thư, bác sĩ không đề nghị trị và nói chỉ có thể sống được nửa năm, mà điều trị chính là trị bằng hoá chất, cái đó đối với người cùng tiền đều có hại, nên bảo bọn họ về chăm sóc cho bà ăn uống tốt thôi nhưng bà cụ lại tìm đến Hà Thuý Miêu thắp hương qua được mấy ngày sau thì mất, nên bọn họ mới tìm đến làm loạn Hà Thuý Miêu.
"Mẹ anh chết như thế nào?" Tôi không nghĩ mình có thể thoát khỏi chuyện này nên đành mở miệng hỏi.
Nếu chuyện này liên quan với Hà Thuý Miêu, vậy thì chỉ có cái chết của bà cụ là có liên quan.
Ánh mắt của anh em nhà họ Tằng loé loé lên, trên mặt để lộ thần sắc(*) cổ quái, vẫn là Tằng Chúc Lượng cắn răng nói: "Mẹ tôi là bị bệnh chết."
(*)sắc mặt, biểu hiện trạng thái sức khoẻ hoặc tinh thần của con người.
Từng gia huynh đệ ánh mắt lóe lóe, trên mặt lộ ra cổ quái thần sắc, vẫn là từng chúc lượng một cắn nói: "Ta mẹ chính là bệnh chết."
"À, chết vì bệnh hả? Không phải còn sống được nửa năm nữa hả?" Tôi trừng mắt với Tằng Chúc Lượng, nghiêm giọng nói: "Chắc các anh không biết việc hai anh dùng Minh tệ, trên người còn xuất hiện thi đốm có nghĩa là, các anh cách cái chết không còn xa nữa. Nếu mà hai anh còn không nói sự thật, e là thực sự không còn cách nào để sống tiếp đâu."
Hai anh em nhà họ Tằng sợ đến mức mất sức mà quỳ ngay xuống đất, rồi tự tát bản thân hai cái thật mạnh, sau đó là khóc rống lên, nói: "Là... là..."