Tôi lấy được ngày sinh bát tự của bà cụ từ hai anh em họ rồi kêu họ thắp hương lên, tôi nắm giữ gạo ở trong tay và để Tề Sở canh ở bên cạnh, lúc này mới tiến hành quá âm.
Từng có kinh nghiệm qua chuyện của La Hạnh Hoa nên lần này xem như cũng ổn hơn nhiều.
Chờ đến khi cơ thể đột nhiên trầm xuống, tôi bị rơi vào trong bóng tối, nhưng tôi không có sợ hãi lắm cứ vừa đi về phía trước vừa rải gạo ở trên đường.
Nhưng lần này lại giống như đi trong vũng bùn, nhấc chân lên mà như không lên, nặng thật sự.
Khi tôi mệt đến mức hai chân sắp bị chuột rút thì tôi mới phát hiện bà cụ Tằng ở trong vũng bùn đang từ từ chìm xuống, chỉ còn mỗi cái đầu là lộ ở trên mặt vũng bùn, nếu không phải tôi từng xem qua ảnh chụp của bà cụ thì tôi thật sự không nhận ra.
Tôi cuống quýt đi qua duỗi tay nâng đầu của bà muốn kéo bà lên nhưng căn bản không kéo lên được, đành phải đưa gạo cho bà ấy, để bà mượn gạo bám lên người tôi.
Tôi chỉ cảm thấy thân thể mình trầm xuống, theo đó toàn thân rét run, sau đó một giọng khàn khàn đột nhiên cất tiếng khóc lớn: "Con ơi là con, là mẹ đã hại các con, mẹ không nghĩ sẽ liên lụy đến các con, chỉ nghĩ dù sao mẹ cũng sắp chết muốn đổi ít tiền cho các con."
Tôi biết đây là quá âm đã thành công, trong lòng có chút sợ hãi, nếu bà cụ chiếm lấy cơ thể của tôi rồi sau đó lại không chịu đi thì không biết có phiền phức gì hay không.
Lúc này anh em họ Tằng cất tiếng khóc rống, không biết là bị doạ hay là hối hận, đến nói cũng không dám nói.
Tề Sở vội nói: "Bác biết từ đâu việc lấy dương thọ có thể mượn nợ âm thế?"
"Bác nghe Vệ Kiến Quốc nói, ông ta cùng em họ của ông ta từng đến thăm bác." Giọng cụ bà khàn khàn, hướng về phía anh em họ Tằng nói: "Mẹ muốn để lại cho các con chút tiền, hai đứa con ngốc của tôi chưa từng chịu khổ, dùng tiền còn chưa biết nặng nhẹ, lại chưa có vợ, sau này chúng nó biết phải làm sau bây giờ!"
Tôi nghe bà nói không vào trọng điểm thì trong lòng rất sốt ruột.
May mắn là Tề Sở ở bên cạnh vẫn còn trong trạng thái, anh ta lại vội nói: "Vì sao bác lại tìm Hà Thuý Miêu thắp hương dài?"
"Hà Thúy Miêu? Hà Thuý Miêu là người đã chết ư, chỉ có người chết mới có thể mượn nợ âm..." Bà cụ đang nói thì đột nhiên cả người bị giật giật một cái.
Dường như có thứ gì đó thít chặt lấy cổ họng, siết chặt đến mức tôi không thể thở nổi, bà cụ khụ khụ nói: "Không thể nói, không thể nói? Cứu con nhà tôi, cứu cứu con tôi..."
Hai tay tôi ôm lấy cổ họng, tựa hồ trong tàng hình có thứ gì đó siết chặt lấy nó, thân thể bị kéo kéo đi, tay chân đều phát rét run, theo đó lại là một cảm giác rơi xuống giường như đang trong giấc mơ, sau đó đột nhiên bừng tỉnh.
Tề Sở ấn nhân trung của tôi, hai mắt lo lắng nhìn tôi, nặng nề nói: "Là bị cưỡng ép lôi đi."
Tôi thở hổn hển thật mạnh, cái cảm giác này giống như bị siết cổ đến chết, làm tôi có thể xác nhận được là bà cụ không phải tự sát mà chết, mà bị hại chết, có điều bà là cam tâm tình nguyện để bị hại chết.
Hai anh em họ Tằng lúc này lại khóc rống lên thảm thiết, lại bởi vì kinh hoảng mà mặt đã trắng bệch.
Chị Dương đưa nước cho tôi, tôi vội vàng uống hai hớp, rồi ra hiệu để Tề Sở đưa hai anh em họ ra ngoài.
Khi Tề Sở trở vào lại thì tôi đã uống xong một nửa cốc nước, sau đó nói với anh ta: "Vệ Kiến Quốc biết việc mượn nợ âm thì cũng không kỳ quái, dù sao nhà họ vệ có liên hệ với đại sư thu mua xác chết kia, ngay cả chuyện lấy thi hoá Thương Long(*) cũng biết. Nhưng Hà Thúy Miêu thì sao?"
(*) Dùng xác chết để đổi vận cho con cháu thành quan vua.
Bà cụ Tằng nói bà ta (Hà Thuý Miêu) là người đã chết? Này thì kỳ quái rồi, người sống mọc thi đốm, người chết lại còn sống?
Tôi quen biết với Hà Thuý Miêu cũng là qua việc của nhà họ Vệ, mà nhà họ Tằng ở trấn trên, theo lý thuyết sẽ không biết Hà Thuý Miêu mới phải, đây chắc hẳn là Vệ Kiến Quốc bắt chéo đường dây.
Nhưng Vệ Kiến Quốc cũng đã chết, việc này cũng không có chỗ để hỏi nữa.
"Âm hồn của bà cụ Tằng bị nhốt ở trong vũng bùn, bị nhốt nên không lên nổi, mà khi bà ấy nói tới Hà Thuý Miêu thì có loại cảm giác bị siết cổ đến chết, có phải là?" Tôi liếc nhìn Tề Sở, không biết có nên hay không nên nói.
Nếu Hà Thuý Miêu giết chết bà cụ, cái này có thể nói ra được.
Nhưng nếu như không phải bà ta giết, thì lại là ai đang muốn che giấu bí mật của Hà Thúy Miêu đây?
"Lát nữa đi tìm Hà Thuý Miêu đi!" Tề Sở đảo mắt nhìn tôi, nhẹ giọng nói: "Cô đừng suy nghĩ quá nhiều, không phải tôi không phân rõ ai là ai, chỉ là có chút đồng tình."
Chị Dương cười với tôi, sau đó lôi kéo Tề Sở đi ra ngoài.
Tôi lại rót cho mình cốc nước để uống, cảm thấy cổ họng vẫn không thoải mái, tôi nhìn gạo bị rơi trên mặt đất lại đột nhiên nghĩ tới La Hạnh Hoa, lần đó cô ấy ở một nơi sáng ngời nhưng âm hồn hai đứa con của cổ lại không tìm thấy đâu, không biết nên lại xuống tay từ đâu.
Chờ đến khi tôi đi ra ngoài, Tề Sở trầm mặc đang dặn dò chị Dương về điều gì đó, chị Dương liên tục gật đầu, thấy tôi đi ra thì vội nhìn tôi cười cười, chỉ là nụ cười kia có chút giả.
Chị Dương bắt hai anh em họ Tằng đi, dù gì bị mọc thi đốm ở trên người cũng cần phải khống chế, cũng không thể nhìn bọ họ chết được.
"Tôi không biết nên nói như thế nào về chuyện mất răng kia cho cô biết, lại có Mặc Dật ở đó cho nên không đề cập đến." Hai mắt của Tề Sở loé sáng nói với tôi.
Tôi gật gật đầu, cảm thấy trong này có gì đó không đúng, nhưng Tề Sở sẽ không gạt tôi đâu, có ép hỏi cũng không có ý nghĩa gì, chỉ đành hỏi anh ta: "Có muốn đi xem Hà Thuý Miêu không?"
Người chết mới có thể mượn nợ âm, Lục Tư Tề dùng tôi để mượn nợ âm và xác thật là khi đó anh ta đã chết.
Lần thứ hai chúng tôi đến nhà của Hà Thúy Miêu mà gõ cửa cả nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì, vẫn là do Tề Sở trèo tường vào.
Dù sao Hà Thuý Miêu đã bị thương nặng như vậy thì không có khả năng ra ngoài.
Khi chúng tôi vào được nhà của Hà Thúy Miêu thì thấy có một cỗ quan tài nằm ở giữa nhà chính, cờ trắng cũng đã treo lên xong, một chậu than đặt trước quan tài còn có ánh lửa, nến và hương mới cháy hết phân nửa, rõ ràng là mới đốt.
Tôi cùng Tề Sở có cảm giác không tốt, liếc nhìn nhau, hai người chúng tôi to gan đi về phía giữa quan tài.