https://truyensachay.net

Anh Có Quyền Giữ Im Lặng

Chương 41 - Chương 40

Trước Sau

đầu dòng
Tôi dùng thái độ “người ngoài cuộc sáng suốt”: “Sao lại không có khả năng? Nghe nói bà chủ nhà anh cũng là người có chút bối cảnh, có làm ra chút chuyện gì cũng không phải là khó khăn chứ? Nói thật thì tôi cũng có thể hiểu, thời điểm một người phụ nữ mang thai, càng khẩn trương muốn bảo vệ cuộc hôn nhân của mình, chỉ là làm vậy có phải có phần hơi quá đáng rồi không? Phạm Kiến có lỗi, cũng không đáng bị uy hiếp đến tính mạng.”

Anh Lữ xoa xoa cái trán đổ đầy mồ hôi: “A Kiến không nói gì với tôi, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng tôi có thể bảo đảm chuyện này không phải do Thục Phân làm, bởi vì… Chúng tôi chuẩn bị ký thỏa thuận li hôn rồi.”

Cằm tôi thiếu chút nữa thì rớt xuống: “Cái gì?”

Vẻ mặt anh Lữ khổ sở: “Hai nhà chúng tôi là chỗ quen biết nhau đã lâu, chúng tôi ở bên nhau cũng là sắp xếp của cha mẹ, cô ấy cũng biết tính hướng của tôi, bây giờ hai bên cha mẹ đều không còn, chúng tôi cũng muốn chấm dứt, chỉ là cô ấy tuổi không còn nhỏ, muốn có một đứa bé làm bạn, cho nên mới tới Đại Lục tìm tôi, A Kiến rất tức giận, tôi cũng không biết phải giải thích thế nào…”

“Muốn ký thỏa thuận li hôn còn phải có con với anh?” Tôi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Dùng kế hoãn binh!”

Anh Lữ nhỏ giọng mang theo sự bất đắc dĩ và áy náy: “Cô ấy là một giáo đồ thành kính, cả đời chỉ có thể có một người đàn ông, cho dù A Kiến có hiểu hay không, cô ấy không phải người phụ nữ như vậy.”

Tôi không muốn hoài nghi thêm, nhưng trong lòng lại càng mơ hồ: “Như vậy, chuyện này giải thích thế nào? Tai nạn xe? Điện thoại, tố cáo, còn có chuyện xui xẻo của cha cậu ấy… Chẳng lẽ chỉ là sự hiểu lầm trùng hợp?”

Anh Lữ cũng không thể giải thích được: “Chẳng lẽ có người cố ý muốn đuổi cậu ấy ra khỏi thành phố S?”

Tôi không biết nên coi đây là may mắn hay là nên lo lắng: “Dù sao hiện tại cậu ấy cũng không có chuyện gì, mong đây chỉ là gặp năm hạn vướng phải chút phiền toái không hay, chuyện xúi quẩy sớm qua là tốt rồi.”

Mang đồ đưa đến nhà cho cha Phạm Kiến, thuận đường gửi kéo của Phạm Kiến cho chuyển phát nhanh, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, anh Lữ lại lo lắng cho thân thể tôi, nhất định đưa tôi về nhà.

Thật ra cũng không phải mệt mỏi lắm, chỉ là có thể ở nhà lười biếng thành quen, tôi ngồi trên xe lại mơ mơ màng màng ngủ.

Trong bụng đột nhiên nhói lên, giống như có một cái gì đó khẽ chuyển động, tôi còn cho là xe bị xóc, không để ý nhiều lại bắt đầu buồn ngủ.

Trong lúc mông lung lại cảm nhận rõ ràng chuyển động trong bụng lần nữa, như thể bị một quả bóng đập vào, tôi hoàn toàn tỉnh táo lại.

Động! Đứa bé, lần đầu tiên đứa bé trong bụng tôi đạp!

Tôi lập tức hưng phấn, nôn nóng lôi máy điện thoại trong túi xách ra gửi tin nhắn cho Úc An Thừa: “Con đá rồi!”

Anh không hồi âm, tôi bỗng thấy tâm trí không yên, gọi qua điện thoại của trợ lý Đông.”

Giọng nói của trợ lý Đông trầm ổn trước sau như một: “Cô Tân, An Thừa đang muốn tôi gọi điện cho cô, sản phẩm mới nghiên cứu gặp chút khó khăn, cậu ấy tạm thời quyết định đi tới nhà cũ bên kia ở vài ngày.”

“Nhà cũ?” Tôi không hiểu lắm.

“Cũng ở bên hồ, cách vườn trà không xa, hầm rượu Úc thị cũng ở chỗ đó.” Trợ lý Đông giải thích đơn giản.

Tôi không nghĩ nhiều lập tức nói: “Vậy ông bảo tài xế tới đón tôi qua đó đi.”

Trợ lý Đông lập tức ngăn cản: “An Thừa đã dặn, để cô ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đường đi hơn một tiếng lắc lư, nếu cô chạy tới, cậu ấy sẽ không yên lòng.”

Mấy ngày nay anh ho rất nhiều, tối ngủ còn luôn đổ mồ hôi, lại còn không thể gọi anh tự mình nghe điện thoại, tôi quả là muốn phát điên: “Thân thể anh ấy như thế, ở bên ngoài tôi cũng không yên lòng, thuốc đã mang đủ chưa? Quần áo có cần tôi mang qua cho anh ấy không?”

Giọng nói trợ lý Đông mang theo ý cười khoan dung: “Cô yên tâm, tôi đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, cả đội chúng tôi đều qua đó, cả bác sĩ riêng của An Thừa cũng cùng đến rồi, tinh thần cậu ấy rất tốt, không có chuyện gì.”

Cuối cùng tôi vẫn không yên tâm được: “Vậy ông bảo anh ấy ngàn vạn lần không được làm việc quá mệt mỏi, các người cũng đừng để điều hòa quá lạnh, nhớ bảo anh ấy mặc áo khoác, nhất định phải nhắc anh ấy uống thuốc đúng giờ,…”

Tôi nói một tràng đủ các thứ việc vụn vặt, trợ lý Đông kiên nhẫn nghe tôi nói xong, còn nghiêm túc hỏi tôi: “Được, cô xem có còn cái gì cần bổ sung không?”

Tôi thật sự không nghĩ ra được cái gì nữa, nhưng cảm giác như còn cái gì đó chưa nói, gãi gãi đầu rồi mới kêu lên: “A, đúng rồi, ông bảo anh ấy xem tin nhắn đi, tôi gửi tin nhắn cho anh ấy, nhất định phải xem.”

Rốt cuộc trợ lý Đông thở ra một hơi: “Được.”

Lại cẩn thận bổ sung thêm một câu: “Mấy ngày nay có thể An Thừa sẽ hơi bận một chút, nếu có việc gì cô cứ liên hệ với tôi trước.”

Ăn cơm tối ở nhà họ Úc xong, A Tú cùng tôi trở lại nhà nhỏ.

Tắm xong ngồi lên giường, cảm thấy bụng lại nhẹ nhàng động đậy.



Tôi để tay ở trên bụng, muốn cảm nhận một phen đứa bé đụng vào, nhưng bé con lại không đá nữa, giống như đang chơi trốn tìm với tôi vậy.

Trước kia, mỗi tối trước khi đi ngủ, Úc An Thừa sẽ cùng tôi nói chuyện về bé con một chút đến khi mệt, chui vào nằm trong ngực anh rồi ngủ thiếp đi. Bây giờ anh không có ở đây thật có chút không quen, trằn trọc trở mình thật lâu vẫn không ngủ được.

Không nhịn được lại gửi cho anh một tin nhắn: “Ông xã, con đá rồi, anh ở đây thì thật là tốt.”

Không lâu sau đó, ngoài cửa sổ có ánh đèn xe hơi chiếu vào, còn nghe thấy cả tiếng xe rẽ vào.

Tôi gần như nhảy xuống giường nhào tới bên cửa sổ, quả nhiên là xe Úc An Thừa!

Tài xế xuống trước giúp anh mở cửa xe, một lát sau anh mới xuống, chân vừa chạm đất đã hơi loạng choạng, tài xế vội vàng đỡ lấy anh.

Tôi giày cũng không kịp mang đã chạy xuống lầu, còn chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng anh ho khan.

Mở cửa ra, anh giật mình, nhìn đến chân tôi vội vàng vừa ho vừa ra dấu tay: “Sao lại không đi giày! Đừng ra ngoài, mau vào đi!”

Tài xế đỡ anh đến ghế sofa, anh dựa lưng vào sofa, tay không tự chủ được lại đè lên ngực.

Tôi vội vàng ngồi xuống bên cạnh anh: “Sao thế? Không thoải mái?”

Anh cau mày gật đầu, lại chỉ chỉ chân: “Hình như bị trẹo một chút.”

Hầu như mùa hè anh cũng luôn đi tất cotton mỏng, tôi ngồi xổm xuống cởi tất anh ra, cẩn thận nhẹ nhàng nâng chân anh trong tay, nhìn thử.

Chân anh không có máu ứ đọng, chỉ là mắt cá chân có chút sưng, khiến các mạch máu nhìn cũng lớn hơn, tôi không nhớ rõ là nên chườm nóng hay chườm lạnh, vội vàng định gọi điện cho bác sĩ riêng.

Úc An Thừa không ngờ tôi lại cởi thẳng tất anh ra, hoảng hốt rụt chân lại, động tác rất nhanh: “Đã xử lý rồi, không có việc gì.”

Tôi nghi ngờ nhìn lại lần nữa: “Bình thường, chân đau sẽ không sưng nhiều như vậy, sưng lên thành một cục rồi, sao lại không cẩn thận như vậy?”

Anh đứng lên định đi lại chiếc tất kia, vừa mới động thì lại ấn vào vị trí tim ngồi xuống.

“Sao vậy?” Tôi cầm lấy chân anh đặt ở trước ngực, thời tiết như vậy, cho dù có mở máy điều hòa cũng hơn hai mươi độ, nhưng chân anh lại không có chút nhiệt độ nào.

Tôi giống như khi sưởi ấm vào mùa đông, hà hơi nóng về phía chân anh, dùng bàn tay chống đỡ chân anh chà qua chà lại.

Anh bị nhột, cười đến phát run, lập tức lại ho khan một trận.

Tôi không kiềm chế được lo lắng: “Rốt cuộc là sao vậy?”

Anh ra dấu tay dáng vẻ thoải mái: “Không cần lo lắng, hôm nay vừa đi gặp bác sĩ, chỉ là hơi mệt mà thôi.”

Tôi làm bộ giận dữ: “Mệt như vậy, còn nói muốn tới nhà cũ ở, muốn khiến thân thể mệt mỏi đến hủy luôn à!”

Anh sợ hãi: “Đây không phải là quay về nghỉ ngơi ư, chiều mai lại đi, lão phật gia bớt giận!”

Dấu tay cuối cùng của anh khiến tôi bật cười, lườm anh một cái: “Lần nào cũng tỏ ra khiêm tốn tiếp thu, mà lại cứng đầu không chịu thay đổi, đi, nhanh tắm đi rồi đi ngủ!”

Anh ủy khuất trợn mắt: “Anh cũng không phải là học sinh của em! Dạy dỗ gì chứ!”

Tôi không dài dòng nhiều đỡ anh lên lầu.

Anh ôm ngực buồn bực thở hổn hển mấy lần, để cho tôi đỡ lên lầu.

Tôi giúp anh chuẩn bị nước ấm trong bồn tắm, đi ra khỏi phòng tắm, lại phát hiện anh nửa tựa vào trên giường, mơ mơ màng màng như đã ngủ, lông mi dày che trên đôi mắt xanh đen, như thể một cánh chim màu đen chán nản mệt nhọc.

Xem ra là thật sự quá mệt mỏi, tôi không làm kinh động anh, ngồi vào mép giường nhẹ nhàng ôm anh vào trong ngực.

Anh mở mắt ra cười cười với tôi, cái đầu đặt lên trên bụng tôi.

Đột nhiên cảm thấy trên người anh giống như có mùi thuốc sát trùng, giống như mùi vẫn ngửi thấy trong bệnh viện, tôi đẩy đẩy anh: “Anh đi bệnh viện? Sao trên người lại có mùi cồn?”



Anh chớp mắt một cái sửng sốt, giống như không hiểu ý của tôi, suy nghĩ một chút mới làm dấu tay: “Làm rượu, đường nhiên là có mùi cồn rồi!”

Tôi hiểu ra, vỗ đầu một cái: “Xem ra phụ nữ mang thai thật sự sẽ bị suy giảm trí thông minh.”

Anh thuận thế đáp lại tôi: “Bé con thông minh không giống em là tốt rồi.”

Tôi hồi phục tinh thần tỉnh táo, dùng sức đẩy anh: “Đúng rồi, hôm nay bé con động! Em cảm nhận rõ ràng được đấy!”

“Anh biết.” Anh làm ra dáng vẻ bình tĩnh không nóng vội, ánh mắt lại không che giấu được sự thiết tha: “Có thể cho anh cảm nhận chút không?”

Tôi không biết là mừng rỡ hay là chua xót, lần trước khi nghe tim thai, anh vội vàng như vậy, nhưng lại chỉ có thể ở bên cạnh mong chờ.

Có điều, bé con đạp, anh lại có thể cảm thấy, hôm nay anh đặc biệt thay đổi kế hoạch chạy về, nhất định là để có thể nhanh nhanh thấy được chuyển động của bé con.

Tôi cầm tay anh đặt lên bụng, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Con à, đây là ba.”

Rất mất hứng là đứa bé yên lặng không chút phản ứng.

Thật ra thì mới có mấy lần khẽ động, tôi cũng không tiếp tục cảm thấy động tĩnh gì của bé con nữa, đoán chừng không phải là đang ngủ thì chính là kiêu ngạo không muốn để ý người khác.

Tôi có lỗi ra dấu với Úc An Thừa: “Còn nhỏ quá, rất ít động.”

Anh lại không hề sốt ruột: “Không sao, chờ một chút.”

Tôi lại vuốt bụng muốn tìm cách làm cảm động bé con trong bụng một phen, nhưng mà người ta vẫn cứ yên tĩnh như không, hai mí mắt tôi cũng bắt đầu dính vào nhau rồi.

Gần như tới khi tôi gần như suýt ngủ gục, trong bụng mới truyền đến chút động tĩnh khe khẽ, tôi lập tức mở to hai mắt.

Mắt Úc An Thừa mở lớn, còn vui mừng hơn so với tôi, như thể không thể tưởng tượng nổi mà nhìn động tĩnh dưới bàn tay mình, còn giống như chưa đủ, lại đặt tay lên lần nữa.

Chỉ qua có mười mấy giây, bé con lại khẽ động cái nữa, lần này Úc An Thừa kiềm chế không được, kích động ra dấu tay: “Động rồi, thật sự động rồi!”

Anh đưa lòng bàn tay đến bên môi, như thể muốn hôn bé con mà mình đang mong chờ kia.

Tôi cũng vui mừng, chỉ chỉ vào bụng: “Nhất định là con gái!”

Anh không hiểu: “Tại sao?”

Tôi nói một cách có lý: “Con gái thường thân với ba, lúc em còn nhỏ, cũng đặc biệt thân thiết với ba!”

Úc An Thừa nhìn tôi, lặp lại lời tôi: “Con gái? Thân thiết với ba?”

Tôi nhớ lại hồi còn bé, khóe miệng không khỏi cong lên một nụ cười: “Lúc em còn nhỏ ba là người hiểu em nhất, khi đó em bị ốm, ba trông em hai ngày không có chợp mắt, trước khi em đi học, ngày nào sáng sớm cũng là ba chuẩn bị bữa sáng rồi đưa em đi học, còn nữa, lúc em học khiêu vũ, cũng là ba đến cung thiếu nhi ghi danh giúp em, cho dù mưa to gió lớn, chỉ cần là có buổi học khiêu vũ thì ông đều kiên trì đưa em đi, ông luôn nói, con gái học khiêu vũ, lớn lên sẽ xinh đẹp hơn, tự tin hơn,…Ông chỉ là một tài xế, thu nhập cũng không nhiều lắm, nhưng chỉ cần em nói muốn cái gì, ông cũng không chút do dự mua cho em, em nhớ có một lần em muốn một cái máy, những hơn một ngàn, để mua được nó, ba tháng liền ông không hút thuốc, sau đó chỉ vì vậy mà cai được thuốc luôn…”

Đột nhiên tôi không nói nữa, cổ họng nghẹn lại mà dấu tay cũng dừng.

Úc An Thừa ôm lấy tôi an ủi, vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi.

Tôi dựa vào cánh tay anh, ra hiệu với anh một cách chắc chắn: “An Thừa, về sau anh nhất định sẽ là một người ba tốt.”

Ánh mắt anh nóng bỏng hơn, rồi lại như có chút không dám xác định, điệu bộ do dự ra hiệu: “Đưa con đi học? Dạy con vẽ tranh? Cho con mọi thứ con bé muốn?”

“Ừm!” Tôi nghĩ thôi đã cảm thấy mong chờ, nhưng vẫn chưa thỏa mãn bổ sung: “Còn nữa, nhìn con lớn lên, nhìn con lập gia đình, tự tay đưa con bé đi về phía người nó yêu, làm một người cha, đến lúc đó là anh hoàn thành nhiệm vụ rồi!”

Anh không tự chủ được nở nụ cười, ánh mắt như đang nhìn về một nơi vô cùng xa, nơi đó có những thứ tốt đẹp đến nỗi anh không dám tưởng tượng:

“Anh, thật sự có thể sao?”

Tôi nắm lấy tay anh, vững vàng cùng nhau đặt lên bụng: “Dĩ nhiên có thể, cha của bé con!”
alt
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc