Ánh Hổ Phách Đựng Đầy Trong Chén Ngọc
Chương 5
Gió thổi hoa rơi, hắn đứng thẳng người như ngọc, một tay cầm cuộn tranh, càng giống một tiên nhân trong tranh.
“Công tử làm thế nào tìm được ta?”
Hắn lạnh lùng nhìn ta, môi mím thành một đường thẳng.
Ném bức tranh lên bàn, cuộn tranh rơi ra, ta vừa nhìn mặt liền đỏ bừng.
Chính là bức xuân cung đồ ta đã lén bán với giá năm nghìn lượng bạc cách đây hai ngày.
Nam tử trong tranh lại chính là thư sinh tuấn tú này.
Hắn khẽ nhắm mắt, đôi môi đỏ hồng khẽ mở, trông vô cùng quyến rũ.
Chỉ là động tác dưới lớp áo mỏng, buông thả không kiềm chế, thực sự không dám nhìn.
“Tiên sinh tự vẽ, lại không dám nhìn sao?”
“...”
Ta ho nhẹ hai tiếng, gượng gạo nặn ra một nụ cười.
“Đời sống khó khăn, ta cũng chỉ vì mưu sinh...”
Lúc này, bà v.ú mang đến cho ta bốn năm loại trái cây cắt sẵn tinh tế đặt lên bàn, rồi hỏi ta:
“Lâm cô nương, hôm qua cô bảo tôi mua hai con công trắng đã mang đến rồi, có thả vào sân không?”
“Ồ... thả đi.”
Nói xong, hai con công trắng xinh đẹp liền bay lên giả sơn.
Sân viện lập tức thêm vài phần giàu sang phú quý.
Thư sinh tuấn tú cười lạnh một tiếng.
“Đây là cái gọi là đời sống khó khăn, mưu sinh của tiên sinh sao?”
Ta không để ý đến hắn nữa, đi múc nước rửa tay, định lấy xà phòng thơm.
Liền có một đôi tay dài trắng như ngọc đặt lên tay ta, từng chút từng chút, giúp ta rửa sạch sẽ.
Ta nghiêng đầu, bóng dáng thư sinh bỗng hiện lên trong mắt ta.
Hắn mày mắt thâm sâu, tự mang một khí chất thanh cao quý phái, không thể tùy tiện đùa cợt.
Lòng ta mềm đi, nhẹ nhàng dỗ dành.
“Không phải ta không đi tìm chàng, chỉ là ta đã nói sẽ nuôi chàng.”
“Ta phải có khả năng nuôi sống bản thân trước, mới có thể nuôi chàng.”
Khuôn mặt lạnh lùng của thư sinh lúc này mới có một chút dịu dàng.
Đêm đó, ta ôn lại chuyện cũ, những chi tiết mà khi vẽ tranh không sao nghĩ ra được, lại tỉ mỉ ôn luyện nhiều lần.
Đôi tay trắng trẻo dài thon của hắn, khẽ vuốt ve, cọ xát, càng khiến người ta say mê.
Ta hết lần này đến lần khác được đưa lên đỉnh mây cao vời, lại bị ném xuống đáy biển sâu thẳm.
Trước khi mất kiểm soát, hắn lại ngừng lại.
Nhìn sâu vào mắt ta, chậm rãi hỏi.
“Nàng rốt cuộc là yêu ta, hay chỉ thèm khát thân xác này?”
Lúc này, ta khó chịu muốn chết.
Chỉ muốn hắn tiếp tục.
“Yêu chàng...”
5
Trưa hôm sau, ta ngủ đủ giấc, lười nhác xoay người.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Ngôn tình Sắc, Sủng