Tối hôm đó, Tiểu ma vương mất ngủ, đây là hiện tượng chưa từng xảy ra. Cậu nhóc lăn qua lộn lại trên giường nhưng mãi không ngủ được, đầu lưỡi như vẫn còn hương vị của Mai Côi. Cảm giác mềm mại, thơm tho dần dần chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của cậu. Điều này khiến cậu kêu loạn trong đầu. Tim cậu đập thực sự rất nhanh, cả người nóng lên, gạt chăn rồi nhưng vẫn đổ mồ hôi Không xong, thí nghiệm bị sai sót rồi. Chỉ chạm đầu lưỡi một chút mà đã khiến tim đập loạn nhịp?
Nghiêm Cẩn xoay người ngồi dậy, có xúc động mãnh liệt muốn đến phòng Mai Côi nhìn xem nhưng không hiểu sao lại có cảm giác xấu hổ và hoảng hốt, trái lo phải nghĩ rồi lại nằm lăn xuống giường ép mình đi ngủ. Nhưng xoay trái, xoay phải vẫn không ngủ được. Cứ vậy cả một đêm, trời cuối cùng cũng sáng
Sáng sớm, Tiểu Tiểu thấy con như lửa đốt mông mà xách túi, mặc áo chạy đi. Người làm mẹ gọi lại:
- Đi sớm thế? Không ăn sáng à con?
- Không ăn, không ăn, con đi bắt xe đến trường đây
Nghiêm Cẩn thay giầy, chạy như chạy nạn. Tiểu Tiểu nhìn cánh cửa đóng sầm trước mặt mà nhíu mày:
- Bắt xe gì chứ, thằng bé này, nói dối cũng không chịu động não, cuối tuần mới có xe đến trường cơ mà!
Cô nghĩ lại, vội chạy đến phòng Mai Côi, may mà không có chuyện gì. Mai Côi ôm con thỏ cưng của mình ngủ thật ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng. Tiểu Tiểu cười cười, đắp chăn lại cho cô nhóc rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Về chuyện Mai Côi, cô nhất định phải ra tay thôi, đứa trẻ ngoan như vậy cũng không thể để cho Triệu Tuệ Trung kia bắt nạt mãi được. Vì thế dưới sự cắt cử của Tiểu Tiểu, chủ nhà họ Nghiêm tức Nghiêm Lạc tiên sinh tự mình xuất mã, gặp mặt Mai Khánh Hải và Triệu Tuệ Trung bàn chuyện, đương nhiên báo cáo ADN là không có. Dù sao trung tâm kiểm tra vừa bị cướp sạch là sự thật ai cũng biết.
Mai Khánh Hải rất bất ngờ với việc Triệu Tuệ Trung ngầm điều tra huyết thống cha con bọn họ, hai người cãi nhau loạn xa trước mặt Nghiêm Lạc, cuối cùng, Triệu Tuệ Trung lớn tiếng gào:
- Em có thai rồi, em đương nhiên không muốn cốt nhục của chúng ta bị một đứa con hoang từ đâu tới chia xẻ lợi ích, tình cảm.
Mai Khánh Hải trợn tròn mắt, vừa vui vừa giận. Triệu Tuệ Trung tuổi cũng không trẻ nữa, vẫn mãi chưa có thai, hai người bọn họ luôn sốt ruột, giờ đã có thai, anh có đứa con thực sự của mình, điều này sao có thể không vui? Nhưng Mai Côi là đứa trẻ ngoan, anh vẫn rất thương yêu cô bé, cho dù đoạn thời gian biết bé không phải là con ruột mình anh cũng bị đả kích rất nhiều nhưng vẫn quyết tâm đối tốt với bé. Nhưng Triệu Tuệ Trung lại muốn dùng xét nghiệm cha con để cướp đi quyền tài sản của Mai Côi, điều này anh không thể chấp nhận được.
Nghiêm Lạc thờ ơ lạnh nhạt, nhìn đến đây cũng không muốn nghe bọn họ cãi cọ thêm. Anh lấy ra mấy tập giấy, để trên bàn uống nước rồi nói:
- Tôi không muốn nghe mấy chuyện vặt vãnh trong nhà anh nữa, ở đây có mấy loại giấy tờ, các người kí đi, vấn đề sẽ được giải quyết!
Mai Khánh Hải nghi hoặc cầm lên xem
- Đây là ý gì?
- Trên đó có thỏa thuận anh trao quyền giám hộ Mai Côi cho tôi, có chuyện gì, tôi có thể dùng thân phận người giám hộ để giải quyết thay con bé. Anh hẳn biết rõ nhà tôi đối tốt với Mai Côi, từ nhỏ anh hay đi công tác, nhiều chuyện căn bản không lo được cho con bé. Giờ cô Triệu đây cũng không tận tâm với Mai Côi, thế chẳng bằng giao quyền cho tôi để tránh Mai Côi găp chuyện khẩn cấp anh lại không thể đứng ra giải quyết được.
Mai Khánh Hải nghe xong những lời này, trong lòng thực sự khó chịu, anh biết những lời đó là thật nhưng dù sao đó cũng là con mình. Mai Khánh Hải trầm ngâm nửa ngày, khẽ nói:
- Mai Côi, đó là con gái tôi…
- Kí rồi con bé vẫn là con gái anh, tôi cũng không phải muốn nhận nuôi con bé trên phương diện pháp luật, tuy rằng thực tế nhiều năm qua nhà tôi luôn gánh vác một nửa trách nhiệm. Nhưng tôi cũng không muốn cho con bé thành con gái, nó sẽ biết chân tướng mà đau lòng. Văn bản này phía sau có điều khoản giữ bí mật, với chuyện huyết thống của Mai Côi và nội dung văn bản này hai người phải giữ bí mật, nếu để lộ ra đi, hai người tuyệt đối sẽ không đủ sức bồi thường đâu
Triệu Tuệ Trung cầm văn bản kia xem chăm chú:
- Anh nói kí thì kí sao? Dựa vào cái gì mà chúng tôi phải tặng con gái cho anh?
Giờ lại thành con gái cô ta? Nghiêm Lạc cười lạnh:
- Ký rồi, trên danh nghĩa các người vẫn là cha mẹ của con bé nhưng không cần gánh vác vấn đề kinh phí nuôi dưỡng, sinh hoạt phí, tiền học của con bé đều do tôi nhận. Sau này, Mai Côi cũng không có quyền thừa kế tài sản nhà các người. Đương nhiên, các người cũng sẽ không lấy được chút lợi nào từ Mai Côi, tài sản sau này của con bé không liên quan đến các người
Điều ấy Triệu Tuệ Trung đang nghĩ, cô đọc hai điều khoản này trong văn bản, trong lòng suy nghĩ. Nghiêm tiên sinh này hình như rất nhiều tiền, cũng không chờ cô ta nghĩ xong, Nghiêm Lạc nói:
- Ký tên lên văn bản này, tôi cũng sẽ không cho các người tiền bạc gì, tôi nghĩ Mai tiên sinh cũng không muốn biến việc này thành chuyện bán con ghê tởm chứ. Chúng ta đều là vì muốn tốt cho Mai Côi. Cái này có thể giải quyết tranh chấp gia đình các ngươi, cùng có thể giảm bớt gánh nặng kinh tế cho hai người sau khi có con. Còn tôi, chỉ muốn bảo vệ Mai Côi khòi những người có lòng riêng làm tổn thương con bé. Nghiêm gia chúng tôi có thể chăm sóc Mai Côi rất tốt
Những lời nói chặn đứng lời Triệu Tuệ Trung muốn nói, cô ta vẫn không cam lòng, vẫn muốn tranh thủ:
- Không bằng không chứng, vì sao chúng tôi phải kí
Nghiêm Lạc trầm mặt:
- Không kí thì cứ chờ trắng tay đi!
Anh không cần cao giọng, khí thế nghiêm khắc đủ khiến Triệu Tuệ Trung ngậm miệng. Nghiêm Lạc nhìn chằm chằm Mai Khánh Hải khiến anh ta đứng ngồi không yên, cuối cùng đành bắt tay vào kí tên. Nghiêm Lạc lấy ra xem lại một lần, xác nhận không có vần đề thì đưa điều khoản giữ bí mật ra, đưa tới trước mặt bọn họ:
- Mời nhìn lại điều khoản này một lần, đừng quên, về chuyện huyết thống, về văn bản này, tôi hi vọng một chữ các người cũng không nói ra.
Triệu Tuệ Trung và Mai Khánh Hải vội vàng gật đầu. Nghiêm Lạc vừa lòng, cần văn bản nghênh ngang mà đi.
Tuy rằng Nghiêm Lạc bắt bọn họ giữ miệng nhưng thật ra anh cũng không định lừa Mai Côi, dù sao Mai Côi là tâm ngữ giả, tuy rằng cô bé ngoan ngoãn, sẽ không nghe lén nhưng cũng sẽ có ngày vô tình phát hiện ra việc này. Điều này sẽ là sự đả kích lớn với cô bé, còn không bằng tìm cách tốt nhất mà giải thích rõ ràng với Mai Côi.
Vì thế, cuối tuần này, anh và Tiểu Tiểu thương lượng tốt lí do thoái thác, tính ăn cơm chiều xong thì nói chuyện với Mai Côi. Vốn còn cố ý gọi điện cho con làm cho cậu nhóc về cho Mai Côi thêm dũng khí nhưng xú tiểu tử này không biết làm sao mà nói bận không thể về. Mấy ngày trước thì ngày nào cũng về nhà, nhưng từ sáng đó ra cửa thì cũng chẳng thấy về nữa, một mình ở trường học.
Không về thì thôi, Tiểu Tiểu cũng chẳng cần. Cô cúp máy, vào bếp nấu cơm chiều. Mai Côi đang giúp cô nhặt rau, thấy cô quay lại thì cười thật ngọt ngào. Cô nhóc này luôn đáng yêu hơn Tiểu ma vương nhà mình mà. Tiểu Tiểu đang định nói thì điện thoại ngoài phòng khách lại vang lên, cô đi qua nghe, lại là đứa con bảo bối vừa mới gác máy.
Tiểu ma vương lắp bắp , nói cũng nói không rõ ràng:
- Mẹ, chuyện đó, là cái gì, gọi con về là mẹ hay rùa con?
- Cái gì? Tiểu Tiểu nhất thời không hiểu
- Thôi, không có gì, mẹ gọi con về nhà có việc gì?
- Không có việc thì con không về?
Tiểu Tiểu giận dữ, nuôi con trai thật vô dụng mà, nhà cũng không muốn về
- Vậy rùa con đang làm gì?
- Con muốn nói chuyện với em à? Em ở phòng bếp, mẹ gọi cho
- Không không không, không cần đâu. Chắc hai người đang nấu cơm à, vậy nấu tiếp đi, con cũng có việc. Bye mẹ
Còn chưa nói hết đã cúp máy. Tiểu Tiểu nhăn mặt vì tiếng tút tút. Thằng bé này đang làm cái gì không biết?
Bên kia điện thoại, Nghiêm Cẩn cũng không biết mình bị làm sao nữa. Mấy ngày nay cậu không dám về nhà, vừa nghĩ đến rùa con là trong lòng hốt hoảng nhưng càng hoảng thì không khống chế được mà càng nhớ. Ánh mắt cô bé sáng bừng, má lúm xinh xắn, trước kia sao không cảm thấy đẹp như vậy. Sau đó, tối hôm ấy bọn họ kề sát như vậy, hơi thở nhè nhẹ của cô bé phun lên mặt cậu, môi mềm ủng hồng… Nghiêm Cẩn phát hiện mặt mình lại nóng lên, tim muốn nhảy ra khỏi ngực. Không nên, không nên, đây đúng là làm việc xấu, cậu phải đối mặt với rùa con thế nào. Nhưng đã mấy ngày không về, cậu thực sự rất nhớ Mai Côi. Tiểu ma vương hít sâu mấy hơi, quyết định lại gọi về nhà hỏi mẹ xem rùa con mấy ngày nay có ngoan không?
Lúc chuông điện thoại reo, Tiểu Tiểu đang xào rau, Mai Côi chạy ra nghe nhưng vừa alo thì đối phương lại cúp máy. Mai Côi nhìn điện thoại, dập máy rồi chạy vào phòng bếp báo cáo:
- Con vừa nghe thì đã cúp máy, chắc là gọi nhầm số
Hai người không biết rằng lúc này Nghiêm Cẩn đang ôm điện thoại mà hoảng loạn. Xong đời xong đời, sao vừa nghe giọng em ấy đã nghĩ đến đầu lưỡi của em ấy. Vậy phải làm sao mới tốt. Sự phiền não của thiếu niên!
Tiểu ma vương buồn bực không ai để ý đến. Đương nhiên người lớn không biết tâm tư của cậu. Nghiêm Lạc và Tiểu Tiểu giờ đang lo lắng việc thu xếp chuyện của Mai Côi. Đêm đó, hai người nhẹ nhàng nói về chuyện huyết thống và chuyển quyền giám hộ, Mai Côi ôm chân ngồi, cúi đầu không nói hồi lâu. Tiểu Tiểu nhìn mà đau lòng đi tới ôm cô bé.
Đến lúc này, Mai Côi bắt đầu rơi nước mắt, Tiểu Tiểu khuyên vài câu, vào bếp rót nước cho cô bé. Nghiêm Lạc nhân cơ hội nói:
- Cha quyết định nói cho con việc này vì không mong có ngày con biết chuyện này qua suy nghĩ của mọi người rồi nghĩ ngợi linh tinh. Năng lực của con ngay cả mẹ Tiểu Tiểu cha cũng chưa nói, sợ tâm ngữ giả khác có thể biết được tin tức này. Bí mật này, chỉ có con, Nghiêm Cẩn và cha biết mà thôi.
Mai Côi rưng rưng gật gật đầu:
- Cảm ơn cha Nghiêm Lạc
Nghiêm Lạc xoa đầu cô bé:
- Cha và mẹ Tiểu Tiểu nhìn con lớn lên từ nhỏ, con có thể gọi chúng ta là cha mẹ, chúng ta coi con là con gái, văn bản đó chỉ là mong có thể chăm sóc con tốt hơn, con hiểu không?
- Vậy không phải cha con không cần con đúng không?
Tiểu Tiểu bưng nước tiến vào, vừa vặn nghe câu này thì vội nói:
- Đương nhiên, cha con đã biết việc này từ vài năm trước nhưng vẫn hết sức chăm sóc con. Con đừng buồn, đó cũng là cha của con mà!
Mai Côi lau nước mắt:
- Con cũng rất muốn làm cho dì thích con nhưng nói thật con không biết làm sao để dì ấy quý mình, con không cố ý làm bọn họ không vui
Tiểu Tiểu ôm Mai Côi vào lòng:
- Chúng ta không cần cô ta thích, mẹ Tiểu Tiểu không thích dì con, không cần cô ta, không đáng vì cô ta mà buồn. Mọi chuyện vẫn như trước kia, con vẫn có thể về thăm cha, cũng có thể ổn định sống ở đây, con có hai gia đình, chỉ là chúng ta có thể danh chính ngôn thuận chăm sóc con, như vậy chẳng phải rất tốt?
Hai người an ủi Mai Côi nửa ngày, cuối cùng xem như làm tốt công tác tư tưởng. Tối hôm đó, Mai Côi gọi điện cho Nghiêm Cẩn, muốn cùng anh tâm sự, đáng tiếc cô bé trốn trong phòng gọi vài lần mà Nghiêm Cẩn đều không nhận. Mai Côi thất vọng chu miệng, anh chắc chắn lại làm mất điện thoại rồi, anh ở kí túc xá buổi tối luôn để điện thoại ở chế độ yên lặng để tránh làm phiền mọi người. Nhưng anh luôn vứt điện thoại linh tinh, không thấy tiếng thì tìm không ra. Việc này Nghiêm Cẩn nói với cô mấy lần rồi.
Kí túc xá trường học, Nghiêm Cẩn ôm di động nằm trên giường, tâm tình phức tạp trừng mắt nhìn tín hiệu trên điện thoại. Màn hỉnh là ảnh chụp của Mai Côi, trong ảnh cô bé cười thật vui vẻ, đội chiếc mũ hoa, má lúm đồng tiền xinh xắn, vẻ mặt vô cùng đáng yên. Chứng bệnh tim đập loạn của Nghiêm Cẩn còn chưa chữa khỏi nên cậu không dám nhận điện thoại. Nhưng nhìn màn hình tắt ngấm, không còn ảnh Mai Côi thì lại cảm thấy mất mát. Một lát sau, điện thoại lại rung, bức ảnh của Mai Côi lại cười với cậu, Nghiêm Cẩn lại vui mừng. Rùa con của cậu quả nhiên là nhớ cậu, hôm nay cậu không về, Mai Côi hẳn là sốt ruột rồi. Rất muốn nghe giọng rùa con nhưng vẫn không dám nhận điện thoại
Hai chiếc giường đối diện, Cừu Tranh khẽ nói với Mặc Ngôn:
- Anh của cưng bệnh càng lúc càng nặng rồi, nhìn di động lúc nhíu mày lúc cười vậy.
Mặc Ngôn còn cẩn thận nhìn nhìn không nói. Cừu Tranh lại tiếp:
- Anh em nhà cưng đúng là không bình thường, đứa thì điên quá độ, đứa thì già dặn quá mức.
- Chú Đậu Đậu, chú sống hơn 30 sao nhìn trông vẫn chỉ như cháu, tự ti à?
Mặc Ngôn không nói thì thôi, một khi đã nói thì đúng là chết người.
Nghiêm Cẩn đối diện nghe được hết nhưng cậu không muốn để ý đến bọn họ. Cậu ôm di động xoay người nhưng di động sáng vài lần rồi không còn động tĩnh gì. Nghiêm Cẩn khó chịu vô cùng, trong lòng âm thầm hò hét, gọi lại đi, gọi lại 1 lần thôi, anh sẽ nhận mà, anh cam đoan.
Nhưng điện thoại vẫn chỉ im lìm, cách một hồi, một tin nhắn gửi đến. Tiểu ma vương rốt cục được chút an ủi: “Anh à, ngủ ngon”
Ngủ ngon ngủ ngon, rùa con của cậu chắc chắn là buồn ngủ rồi. Nghiêm Cẩn trùm chăn kín đầu, cậu cũng ngủ.
Đêm khuya yên tĩnh, ở một thành phố nọ, một đôi thiếu nam, thiếu nữ cách xa nhau, vướng bận lẫn nhau mà chìm vào mộng đẹp.