Bùi Vân Khinh mở choàng mắt, thấy không phải là không gian chiến tranh với lửa đạn bay đầy trời, mà là ngọn đèn thuỷ tinh lấp lánh trên trần nhà.
Ánh sáng lấp lánh chiếu khắp nơi từ chiếc đèn trần, hoa văn hoa lệ bay nhè nhẹ trong không gian...
Đây là, Đường cung!
cô không chết?!
Cửa phòng bị người ta đẩy mạnh ra, tiếng bước chân lảo đảo đang đi đến bên cạnh giường.
"Dám nổ súng với tôi?"
âm thanh quen thuộc vang ở bên tai, đầy tức giận, không thanh nhã trầm ấm như mọi ngày mà mang theo nét khàn khàn thô ráp.
Đó là giọng của Đường Mặc Trầm!
Bùi Vân Khinh nghiêng mắt nhìn về nơi có giọng nói, đúng lúc nhìn thấy một thân hình. Cằm chợt căng thẳng, đã bị hai ngón tay cứng rắn như kiềm sắt nằm giữ.
Mùi rượu đập vào mặt, bóng dáng kia tới gần, đôi mắt sáng như sao trời nhìn thẳng vào mắt cô, bên trong có lửa giận đang lập loè.
"Bùi Vân Khinh, em to gan lắm!"
Cho dù người lên tiếng đưa lưng về phía ánh sáng, Bùi Vân Khinh vẫn không thể nhận ra khuôn mặt đó.
Màu da sạch sẽ, trơn tựa bạch ngọc, như được thượng đế cẩn thận cầm kính lúp, tỉ mỉ từng bước từng bước điêu khắc ra ngũ quan anh tuấn.
Lần gặp mặt năm 17 tuổi ấy, khuôn mặt mà chỉ nhìn một cái cũng khiến bản thân giật mình, giờ phút này đang đứng trước mắt cô.
Đường Mặc Trầm!
anh cũng không có chuyện gì?!
một trận kinh hỉ trong đầu, Bùi Vân Khinh chống tay đứng dậy.
"Vết thương của anh....."
"không trúng tim tôi, em rất thất vọng phải không?" trên người của anh tràn đầy mùi rượu, vì có cồn mà âm thanh mơ hồ không rõ, trong giọng nói đầy vẻ trào phúng nhưng cuồng nộ, "em nghĩ rằng tôi khôngbiết em làm gì sao? không lo học hành cho nghiêm chỉnh, cả ngày cùng một đám cặn bã túm tụm lại với nhau. Để lên được đại học, bao nhiêu đau khổ vất vả em đã quên rồi sao? Tổ chức sinh nhật xuyên đêm?! Còn sử dụng thuốc phiện nữa... Thứ độc hại này mà cũng dám động vào, không thông minh được tí nào sao, Bùi Vân Khinh? Những gì tôi dạy em trong nhiều năm qua đâu rồi!"
Người nam nhân bùng nổ cơn giận, bóp chặt tay lại, gần như bóp nát người cô.
Qua đêm?
Sinh nhật!
Bùi Vân Khinh khẩn trương.
Đó là lần đầu tiên cô tổ chức sinh nhật sau khi lên đại học. Mấy người bạn cùng phòng cùng nhau đến quán ăn đêm để chúc mừng. cô bị bắt đi nhưng may mắn Đường Mặc Trầm đến, đón về Đường Cung.
cô giận anh một năm trước đuổi cô ra khỏi Đường cung. Thuận theo men rượu, nổi điên sống chết không chịu vào, cướp được súng của Đường Mặc Trầm, trong hoảng loạn không cẩn thận bóp cò bắn trúng cánh tay anh.
Nhưng mà, đó đã là chuyện xảy ra mười năm trước!
Đường Mặc Trầm tới gần cô, khàn cổ, gào thét, mang theo hơi thở nồng nặc mùi rượu, " Em cố ý đúng không, cố ý tổn thương bản thân, để cho tôi khó chịu đúng không... Bùi Vân Khinh, rốt cuộc em muốn thế nào?"
Trong giọng nói Đường Măc Trầm hết sức thất vọng và đau lòng.
Ngước mắt, nhìn lại người đàn ông vì uống rượu mà mắt sung huyết, Bùi Vân Khinh nâng tay đỡ lấy mặt anh, hốc mắt sớm đã đau đớn.
Khi đó cô còn trẻ không hiểu chuyện, nghĩ rằng anh không cần cô nữa nên mới đuổi cô về La gia mới quyết liệt như thế. Chỉ đành cam chịu, chấp nhận ra đi.
cô đã bỏ qua mười năm với anh. Lần này, cô sẽ vững vàng nắm chắc trong lòng bàn tay.