Nghe vậy, Đoạn Tư Bình cùng Vương Việt đều là hổ thẹn mà cúi thấp đầu.
Thân là thuộc hạ, không thể bảo vệ an toàn Đường Mặc Trầm, theo bọn họ, đây là nỗi sỉ nhục to lớn.
Giơ lên hai tay, giữ chặt bả vai hai người, người trước nay luôn luôn hà khắc như Đường Mặc Trầm, lần này lại là bày ra một chút ôn hòa.
"Các cậu đã làm được đủ tốt!"
Hai người kinh ngạc ngẩng mặt lên, lại nhìn thấy nụ cười hiếm hoi của nam nhân kia.
Hướng hai người gật đầu, Đường Mặc Trầm sải bước ra khỏi phòng bệnh, Ôn Tử Khiêm đi theo phía sau.
"Bộ trưởng, có cần tìm mấy người bảo hộ tiểu thư không?"
Lần này, Đường Mặc Trầm không có trả lời ngay.
Bước vào thang máy, thang máy đi xuống, người đàn ông vẫn luôn trầm mặc.
Không cần nghi ngờ, đây là một cái quyết định khó khăn!
Mãi cho đến lúc ngồi vào xe, Đường Mặc Trầm mới thấp giọng mở miệng.
"Tạm thời không cần."
Anh không có khả năng đem Bùi Vân Khinh khóa tại trong một cái phòng an toàn, dù có bảo vệ chặt chẽ đến đâu cũng sẽ có sơ hở.
Nhìn đến trước mắt, vẫn chưa có người nào tận lực nhằm vào Bùi Vân Khinh, anh càng là an bài nhân thủ bảo hộ cô, cũng lộ ra tầm quan trọng của cô, ngược lại sẽ càng hấp dẫn hung thủ chú ý tới Bùi Vân Khinh.
Bùi Vân Khinh đã đối mặt với hung thủ một lần, cô đã thành công bảo vệ mình, anh có lòng tin đối với cô.
Nghĩ là nghĩ như vậy, thế nhưng ở trong lòng, anh làm sao có thể buông lỏng được?
Một bên là quốc gia, một bên là nữ nhân trong lòng, tất cả đều khó song toàn.
Ôn Tử Khiêm nhận một cuộc điện thoại xong, mở email vừa nhận được, đưa máy tính bảng cho anh.
"Bộ trưởng, đây là tư liệu của Phương Mê."
Tiếp nhận máy tính bảng, Đường Mặc Trầm nghiêm túc lật xem.
Từ tư liệu thấy được, phụ mẫu Phương Mê đều là hậu duệ Châu Á, bố là kỹ sư cao cấp tốt nghiệp đại học Hatton, còn mẹ là phóng viên của một tòa soạn.
Vị này lớn lên trong khu giàu có ở mạn Hatton, từ nhỏ đã thể hiện thiên phú hơn người của mình.
Liên tục nhảy lớp, mười bốn tuổi liền nhận được thư mời nhập học tại viện y học Stanford, dùng thời gian sáu năm cầm lấy song bằng y học lâm sàng và bằng tiến sĩ dược học, sau khi tốt nghiệp được nhiềù công ty lớn thuê với mức lương cao, hắn lại cự tuyệt, tham gia nhập ngũ trở thành một quân nhân, phục vụ trong hải quân lục chiến.
Năm năm trước, hắn khỏi quân đội trở về, được trường học mời làm giáo sư tọa đàm, vừa làm việc, vừa nghiên cứu dược lý và lâm sàng.
Trong số đó, vô số luận văn đã đoạt giải.
Hai năm trước, hắn đem cung cấp miễn phí bản quyền bằng sáng chế thuốc do bản thân phát triển cho một công ty dược phẩm, đổi lại công ty dược này sẽ cung cấp thuốc miễn phí cùng các kế hoạch hỗ trợ y tế cho quốc gia và các quốc gia trog khu vực. . . .
Sơ yếu lý lịch như vậy, liền xem như Đường Mặc Trầm cũng phải âm thầm tán thưởng.
"Hắn về nước làm cái gì?"
"Ban đầu là tới tham gia một diễn đàn tổng kết y khoa, có điều. . . Vài ngày trước, hắn chính thức nhập chức ở Bệnh Viện Đệ Nhất, còn ở Đại học Y kiêm nhiệm lão sư giải phẫu học." Ôn Tử Khiêm dừng lại hai giây, đến cùng vẫn là bổ sung một câu, "Hắn hiện tại là lão sư của Bùi tiểu thư!"
Đường Mặc Trầm khóe môi kéo ra.
"Người say chưa chắc đã uống rượu!"
Anh thấp giọng tự nói, Ôn Tử Khiêm không nghe rõ ràng.
"Ngài nói cái gì?"
"Không có gì."
Đường Mặc Trầm từ trong túi lấy ra điện thoại di động, nhìn thấy phía trên Trình Thiên Hữu danh tự, đưa điện thoại kết nối đưa đến bên tai.
Trong điện thoại, thanh âm Trình Thiên Hữu mang theo ý cười.
"Nhà học Cố rất quan tâm đến cố phần Dược nghiệp Chu thị, chúng ta lại tàn sát cả thị trường, vẫn là tranh giành mối làm ăn của cô ta?"
Đường Mặc Trầm không cười, ngữ khí nghiêm túc.
"Chúng ta cần thuốc chống ung thư của riêng mình."
"Chúng ta" này, đương nhiên là chỉ quốc gia này.
Thuốc nhập khẩu giá cao không hạ, để vô số người bệnh nản lòng, chỉ có phát triển ra dược phẩm của mình, mới là phương pháp trị tận gốc.
"Hiểu rồi!" Trình Thiên Hữu thoáng dừng lại, "Câụ không tiện ra mặt, vẫn để tôi hay cậu sắp xếp người khác?"