"Đủ rồi!" giọng nói La lão gia tử giương cao, "Ta đã nói rồi, chuyện này không có liên quan gì đến Vân Khinh."
Con cả La Trường An nhíu mày mở miệng, "Bình thường ông đều rất khoẻ, chính là cô ta để ông đi ra ngoài một chuyến liền xảy ra chuyện, làm sao lại không có quan hệ gì với cô ta chứ?"
La lão gia tử chống đỡ cánh tay ngồi dậy, thở hổn hển tức giận gào lên.
"Ta nói không trách con bé, chính là không trách. . . Các ngươi nhất định phải khi dễ nó có phải là. . . Khục. . ."
Nói được một nửa, ông đã nặng nề ho khan.
"Ông ngoại!" Bùi Vân Khinh lo lắng xông lên trước, "Ông đừng nói nữa, trước tiên hãy nghỉ ngơi thật tốt!"
"Giờ mới biết quan tâm, lúc gây rắc rối thì đã làm gì chứ?" Cậu cả La Trường An đưa tay bắt lấy cánh tay của cô, đẩy cô ra khỏi mép giường, "Cô cút ngay!"
Bùi Vân Khinh lui lại vài bước, đâm vào màn hình bên cạnh, suýt chút nữa ngã xuống.
Y tá đỡ lấy cánh tay Bùi Vân Khinh, cô ta nhíu mày quét mắt nhìn một lượt mấy người La Trường An, không vui mở miệng.
"Các ngươi nhỏ giọng một chút, đây là bệnh viện, không phải cái chợ, bệnh nhân hiện tại cần yên tĩnh, các ngươi như vậy, không có bệnh cũng bị chọc tức phát bệnh!"
Y tá nâng khay khay lên trên bàn, yên lặng đi ra phòng cấp cứu.
Lúc này, La lão gia tử cuối cùng cũng ngừng ho lại, suy yếu thở dốc một hơi.
"Nếu hôm nay các người đều đến đông đủ, ta cũng không ngại nói sự thật với các người... Ta chẳng còn sống được mấy ngày nữa!"
Một câu nói, sắc mặt tất cả mọi người đều đại biến.
"Ông ngoại?" Mắt Bùi Vân Khinh lập tức liền đỏ lên, "Ông đừng nói như vậy, có bệnh chúng ta nghĩ biện pháp điều trị, nhất định có biện pháp!"
"Đúng vậy, ba!"
"Ba tuyệt đối đừng nói như vậy, bình thường cơ thể ba vẫn luôn rất tốt mà, làm sao có thể chứ!"
. . .
Mọi người cùng an ủi.
La lão gia tử khoát tay, "Đã xác định rồi, ung thư phổi mãn kỳ, bác sĩ nói, ít thì ba tháng, tối đa cũng chỉ nửa năm!"
"Con không tin, ông không phải vẫn tốt sao. . . Chúng ta lại đổi bệnh viện khác, lại cẩn thận kiểm tra, không làm giải phẫu thì trị bệnh bằng hoá chất. . . Nhất định là có biện pháp nào đó!" Bùi Vân Khinh xông đến, bắt lấy tay ông cụ, nói còn chưa dứt lời, nước mắt liền đến rơi xuống, "Ông ngoại, ông hãy tin tưởng con, nhất định có biện pháp!"
"Đứa nhỏ ngốc!" La lão gia tử từ ái an ủi cô, "Ông ngoại biết con là đứa bé ngoan, đừng buồn. . . Ông ngoại sống đến tuổi này, đã sớm là lợi hại, đừng khóc. . . A. . ."
Bùi Vân Khinh không nhịn được, ôm lấy bả vai ông, đau đớn nghẹn ngào.
"Ông ngoại, Vân Khinh có lỗi với người. . . Là Vân Khinh bất hiếu. . ."
Ở kiếp trước, chuyện La lão gia tử qua đời, cô hoàn toàn không biết gì.
Đến tận hai năm sau, cô từ quân viện trở về thăm người thân, lúc viếng mộ mẹ mới biết được, ông đã sớm qua đời.
Đừng nói là trước khi sắp chết gặp mặt một lần, ngay cả khi ông qua đời, nhà họ La đều không có thông báo cho cô biết.
Cô tức giận chạy đến nhà họ La chất vấn, đối phương lại chỉ nói với cô rằng La lão bệnh tim tái phá, thời gian quá gấp nên không kịp báo tin cho cô biết.
Ở tại khu nhà cũ của cậu cả, từ trong căn nhà xếp, vứt rương đồ đạc của cô ra ngoài cổng.
Chỉ nói là di chúc của ông ngoại không có để lại cho cô một phần nào, bảo cô về sau đừng lại xuất hiện ở nhà họ La.
Kiếp trước chưa từng tận hiếu, vốn nghĩ là lần này có thể đền bù.
Nào ngờ lại nghe được một tin như sét đánh bên tai này!
Mấy người đứng cạnh, từng người một đều khóc sướt mướt, nước mắt rơi lã chã.
Nhất là mợ hai Hồ Lập Bình, sợ chính mình biểu hiện không đau lòng, kêu gào như sói hú.
"Ba ơi. . . Sao ngài không nói sớm chứ. . . Người nói sớm một chút, chúng con bất kể dùng bao nhiêu tiền đều phải chữa trị cho người. . ."
"Đúng vậy, ba à, con cũng không tin, cái gì mà ba tháng, nửa năm. . . Chúng con sẽ lo liệu, dùng bao nhiêu tiền đều sẽ chữa trị đến cùng!"
"Thực sự không được, chúng ta ra nước ngoài tìm bác sĩ!"
". . ."
"Được rồi!" La lão gia tử nhấc tay, "Các người đi ra ngoài trước, ta muốn nói với Vân Khinh nói mấy câu!"