Nghe câu này, đám người đang khóc sướt mướt, trong nháy mắt an tĩnh trở lại.
Hai vợ chồng cậu cả nhìn nhau, cậu hai không biết nói gì cũng nhíu mày. . .
Sau đó, La Trường An cùng La Trường Nghiệp trao đổi ánh mắt với nhau.
"Khụ!" La Trường An nhẹ ho khan, "Ba, ba muốn nói gì?"
La lão gia tử nhíu mày, "Sao vậy, ta muốn nói với Vân Khinh mấy câu cũng không được sao?"
"Không phải!" La Trường An vội vàng giải thích, "Con chỉ là sợ người mệt mỏi.”
La lão gia tử hai mắy híp lại liếc nhìn đám người kia.
"Ra ngoài!"
Lão nhân gia mặc dù suy yếu, thế nhưng vẫn còn uy nghiêm.
Đám người không dám phản bác, tâm không cam, tình không nguyện, vẫn là rời khỏi phòng bệnh.
"Vân Khinh!" La lão gia tử vỗ nhẹ Bùi Vân Khinh đang nghẹn ngào, "Đừng khóc, cố gắng nghe ông ngoại nói mấy câu!"
"Ông ngoại!" Bùi Vân Khinh khóc thút thít nghẹn nâng mặt lên, "Chúng ta đổi bác sĩ, nói không chừng. . . Là bác sĩ đã chẩn đoán sai?"
"Đứa nhỏ ngốc!" La lão gia tử nâng bàn tay gầy guộc, xoa nhẹ vệt nước mắt trên mặt cô, "Ông ngoại tìm vài bác sĩ, kết quả đều giống nhau. . . Ông ngoại không muốn lại chịu khổ, ông chỉ muốn trân trọng quãng thời gian cuối cùng này. . . Ở bên cạnh mọi người vài ngày, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của đời ông.”
Đưa tay lau mặt, Bùi Vân Khinh bờ môi run rẩy mở miệng.
"Ông nói đi, chỉ cần ông nói ra, mặc kệ chuyện gì. . . Con đều giúp ông hoàn thành!"
"Đứa trẻ ngoan!" La lão gia tử giọng điệu nhẹ nhàng, "Trong mấy đứa các con, người ông ngoại có lỗi nhất chính là con, trước kia. . . Là ông ngoại quá cố chấp, nếu ông ngoại sớm suy nghĩ cẩn thận những thứ này. . . Mẹ con nói không chừng cũng sẽ không chết!"
Bùi Vân Khinh nhẹ lắc đầu.
"Ông ngoại, ông đừng nói nữa, chuyện lúc trước đều qua rồi, con biết, mẹ con thực ra cũng không trách người, còn có con. . . Trước kia con nói đều là nói nhảm, đều là con không tốt!"
Sau khi cô trở lại La gia, La lão gia tử bởi vì bản tính nên ngày bình thường cũng không nói gì, thế nhưng thật ra là rất thương yêu cô.
Chỉ là khi đó, tuổi cô còn rất nhỏ.
Đối với La gia chưa từng có tình cảm gì, lại thêm bị Đường Mặc Trầm đuổi đi, ăn nhờ ở đậu ở La gia, trước mặt La lão gia tử, cũng không giữ thể diện cho ông.
Ông có đôi khi tận tình khuyên bảo, cô cũng nghe không lọt, ngược lại càng ngày phản nghịch hơn.
Trải qua mấy năm nay, những việc này. . .
Rất nhiều chuyện cô đã sớm buông bỏ được.
Chỉ là, đối với ông vẫn còn áy náy.
"Haizz!" La lão gia tử thở dài, "Sự việc đến bây giờ, nói gì cũng đã muộn. Vân Khinh, ông muốn hỏi con một chút, có thể. . . Để cho ông đem phần mộ ba mẹ con chuyển về bên này không, ông muốn. . . Sau này ở gần mẹ con một chút, con xem, được không?"
Bùi Vân Khinh làm sao có thể từ chối?
"Thực ra mẹ con. . . Mẹ con cũng luôn nhớ mong ông, chỉ là sợ ông tức giận, mới không dám trở về gặp ông. Nếu mẹ biết ông đồng ý để ba mẹ trở về phần mộ tổ tiên, mẹ nhất định sẽ rất vui mừng!"
"Cảm ơn con!" Giọng nói La lão gia tử như run lên, "Cảm ơn, cảm ơn con Vân Khinh!"
Cô quay mặt nhìn lên máy giám sát, xem tình hình nhịp tim và huyết áp La lão gia tử, Bùi Vân Khinh nhẹ mở miệng.
"Ông hãy nghỉ ngơi trước một lát, đừng để quá mệt."
La lão gia tử gật đầu.
Chuyển phần mộ con gái trở về, về sau có thể cùng con gái chôn cất cùng một chỗ, đây là tâm nguyện cuối cùng của La lão gia tử.
Bùi Vân Khinh đồng ý với ông chuyện dời phần mộ, đối với ông cũng là sự an ủi cực lớn.
Dựa vào trên gối, ông mệt mỏi nhắm mắt lại.
Bùi Vân Khinh ngồi bên giường, mãi cho đến khi ông ngủ thiếp đi, cô mới rón rén đi ra phòng bệnh.