Chú ý đến khuôn mặt mê người của Bùi Vân Khinh, Thu Thư Hoàn thầm nghĩ trong lòng.
Cảm nhận được ánh mắt của Thu Thư Hoàn, tim của Bùi Vân Khinh thắt chặt lại.
Người này chẳng lẽ đã nhận ra cô rồi ư?
Không thể!
Ngay cả chú nhỏ cũng khó có thể từ lần đầu tiên đã nhận ra cô, huống hồ là Thu Thư Hoàn?
Bước lên phía trước, Bùi Vân Khinh khẽ cười giơ bàn tay về phía Thu Thư Hoàn.
"Tôi đoán chắc đây chắc hẳn là anh trai của bạn học Thư Dao, chủ nhiệm Thu đi, tôi là Bùi Vân Khinh, sau này mong anh chiếu cố nhiều hơn!"
Chẳng trách nhìn cô có chút quen mắt, hóa ra chính là Bùi Vân Khinh!
Biết người trước mắt chính là "kẻ thù" của em gái, sắc mặt Thu Thư Hoàn trầm xuống.
"Làm bác sĩ là dựa vào khả năng học hỏi của bản thân, bản thân tự học tập tốt còn quan trọng hơn người khác giúp đỡ! Học sinh mà trang điểm lòe loẹt trông chả ra thể thống gì cả!"
"Chủ nhiệm Thu!" Phương Mê cười, "Làm người ai cũng yêu cái đẹp, tôi cảm thấy bạn học Vân Khinh như vậy như vậy cũng rất đẹp."
Nói xong, hắn khẽ nháy mắt với Bùi Vân Khinh.
Bùi Vân Khinh trong lòng rất cảm kích, nhếch môi, mỉm cười với hắn.
Nhìn thấy vẻ "liếc mắt đưa tình" của hai người, lông mày của Thu Thư Hoàn càng nhíu chặt lại.
Trước kia Đường Thất đã khiến địa vị của hắn ta ở trong khoa bị hạ thấp.
Phương Mê còn chưa được mấy ngày, bác sĩ y tá trên dưới của khoa đều nghe cậu ta răm rắp, giống như cậu ta mới là chủ nhiệm vậy, càng nghĩ lại thấy tức.
"Nếu các vị đến đây là để học, vậy thì bắt đầu thôi!" Thu Thư Hoàn xoay người, đi đến phòng viện, "Đi cùng tôi và Phương giáo sư đi kiểm tra phòng bệnh!"
Hai người đi phía trước, đám người bám đuôi theo sau.
Phương Mê một mặt tươi cười, giới thiệu với mọi người, Ngoại tổng quát chủ yếu phụ trách loại hình như phẫu thuật, cùng với tình hình làm việc bình thường của họ.
Thu Thư Hoàn không muốn để cậu ta cướp lấy danh thế của anh ta, cho nên mỗi lần vào một phòng bệnh, đều sẽ cao giọng mà giới thiệu một lượt, biểu hiện vô cùng cố gắng, hiện lên đầy sự kiêu ngạo.
Vài học sinh đã thấy có chút phiền, chỉ là không biểu hiện ra mặt.
Khi nhóm người đi đến phòng chăm sóc đặc biệt, ngay chỗ ngoặt, vừa hay Vương An chủ nhiệm cũng đến kiểm tra tình hình bệnh nhân.
Sau khi Phương Mê giúp mọi người giới thiệu, Thu Thư Hoàn đã cố tình để em gái thể hiện trước mặt chủ nhiệm.
Cố ý đưa ra câu hỏi với mọi người, thí dụ: Những điều phải chú ý sau khi phẫu thuật, sau bao lâu là có thể ăn uống. . . Đại loại như vậy.
Sinh viên y khoa sau khi học đến năm tư phải đến bệnh viện thực tập, hiện tại để lại ấn tượng tốt cho Vương An, sau này khi thực tập cũng dễ nói.
Những điều này đều là hai anh em họ đã diễn tập qua ở nhà, nên Thu Thư Dao đương nhiên trả lời rất trôi chảy, cướp lời tất cả học sinh.
Bùi Vân Khinh nhìn hai người diễn kịch, chỉ âm thầm lắc đầu.
Hành động này đã bị ánh bắt của Thu Thư Hoàn bắt được.
"Nghe Phương giáo sư nói bạn học Bùi Vân Khinh ở trường vô cùng xuất sắc, chi bằng tôi kiểm tra bạn một chút, bạn có biết tại sao sau khi phẫu thuật đại tràng sẽ xuất hiện tình trạng chảy máu sau khi phẫu thuật không?"
Câu hỏi này vô cùng chuyên nghiệp cùng phức tạp, ngay cả Thu Thư Dao cũng không trả lời được.
Hắn ta cố tình hỏi, chính là muốn Bùi Vân Khinh khó xử.
Nha đầu này đã nhiều lần bắt nạt em gái, Thu Thư Hoàn đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội báo thù nào.
Câu hỏi này cũng muốn làm khó cô sao?
Bùi Vân Khinh khẽ cười cất giọng.
"Theo tình hình chung, sau khi phẫu thuật ba đến bốn ngày, xuất hiện một lượng máu đỏ sẫm và máu cũ là chuyện bình thường. Nếu như máu có màu đỏ tươi, hơn nữa là lượng lớn, thì cần kiểm tra môi trường da dày."
Thu lại vẻ mặt kinh ngạc của Thu Thư Hoàn vào tầm mắt, cô tiếp tục nói.
"Nguyên nhân khiến xuất huyết có khả năng là do mất chỉ khâu, cũng có thể là do mạch máu nứt rạn. . . Nếu như tình huống nghiêm trọng, thì cần phải phẫu thuật lần hai. Phó chủ nhiệm Thu, tôi nói có đúng không?"