Tần Lão từ nha phủ trở về, liền cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ trong
phòng. Lão nhìn Sơ Nghiên đang nhàn nhạt uống rượu, lại nhìn Nạp Lan Chỉ Y một bên đang bình thản đọc sách.
Ách, bầu không khí này đúng là kỳ lạ, bổn tôn vậy mà cảm giác có chút đáng sợ.
“Khụ khụ, các ngươi xem ta đón người về rồi nè.”
“A Lam, A Lam ! Nạp Lan cô nương, ta về rồi đây.”
Mộ Dung Thành vui vẻ chạy vào, hắn tựa hồ không cảm nhận được không khí áp lực trong phòng.
“Mộ Dung ! Huynh không sao chứ ? Bọn họ không dùng hình với huynh chứ ?”
Nạp Lan Chỉ Y thấy hắn bình an trở về, vội buông quyển sách xuống, đi đến bên cạnh hắn. Mộ Dung Thành lúc này phản ứng lại, nhìn cánh tay bị Nạp Lan Chỉ Y nắm lấy, mặt hắn đỏ bừng, lắp bắp nói:
“Nạp, Nạp Lan tiểu thư, ta, ta không, không sao.”
Nạp Lan Chỉ Y lúc này mới phát hiện bản thân thế mà lại kích động bắt lấy tay Mộ Dung Thành, nàng liền vội vàng thu tay lại.
Sơ Nghiên liếc nhìn hai người, có vẻ hai bên đều có cảm tình với đối phương rồi, đúng là sức hút của nam nữ chủ với nhau sao.
“Tối nay hai người đến Sư Đà Tự theo dõi đệ tử của Tịnh Hòa đại sư.”
“Tại sao ? Đệ tử của Tịnh Hòa đại sư kia có vấn đề gì sao ?” Teen
Tần Lão và Mộ Dung Thành vừa từ trong ngục trở về, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nghe Sơ Nghiên nói như vậy liền không khỏi tò mò hỏi.
Nạp Lan Chỉ Y nói một lượt những chuyện xảy ra cho hai người biết. Tần Lão kích động vỗ tay:
“Haha, lão phu biết ngay mà ! Đám lừa trọc kia chắc chắn có vấn đề ! Đồ đệ ngoan, Nạp Lan nha đầu, chúng ta đi !”
Sơ Nghiên ngồi dậy, ném bình rượu cho Tần Lão. Tần Lão chụp lấy, ngửi ngửi một chút, chòm râu cũng không khỏi dựng đứng lên.
“Rượu ngon ! Đúng là rượu ngon mà ! Đồ nhi ngoan, rượu ...rượu... rượu này con lấy ở đâu !”
“Mọi người giải quyết chuyện ở Sư Đà Tự, ta còn có chuyện khác cần giải quyết.”
Sơ Nghiên cũng không trả lời lão, chỉ để lại một câu liền rời đi.
“Khoan đã, A Lam !”
Mộ Dung Thành nhìn nàng rời đi, muốn bước lên đuổi theo, lại bị Nạp Lan Chỉ Y kéo tay lại.
“Mộ Dung, đợi đã. Võ công của A Lam không tệ, hắn có thể tự lo cho bản thân.”
Mộ Dung Thành nhíu mày, đột nhiên có chút tức giận nói:
“Cái gì mà tự lo cho bản thân chứ, nàng.
Mộ Dung Thành dừng lại. Đúng rồi, từ khi nào mà A Lam có thể tự mình giải quyết mọi thứ như vậy chứ ? Nàng trước kia rất quan tâm hắn, nhưng từ khi mất trí nhớ, giống như biến thành một người khác.
Từ bao giờ mà hắn đã không nhận ra nàng nữa rồi ? Nàng, thật sự là Phục Lam sao...
Mộ Dung Thành hơi sững sờ, cũng quên mất bản thân vừa rồi còn đang muốn nổi giận.
Nạp Lan Chỉ Y nhìn hắn sững sờ nhìn theo bóng dáng Sơ Nghiên rời đi, trong lòng đột nhiên có cảm giác khó chịu kỳ lạ. Nhưng nàng không có thời gian suy nghĩ rõ ràng hơn, vội vàng cùng hai người kia bàn kế hoạch bắt hung thủ tối nay.
[Ký chủ, chị định đi đâu a ?]
Thiên Hoa nhìn ký chủ nhà nó mua một bộ y phục dạ hành, sau đó ngồi uống rượu đến tối rồi lại thay đồ lẻn ra ngoài, không khỏi tò mò hỏi.
Thiên Hoa: [...] Từ từ, không phải là đêm trăng sáng, mới hợp giết người sao ký chủ ?
Bất quá lời này Thiên Hoa liền giữ trong lòng không dám nói ra, dù sao nó cũng không muốn bị ký chủ đại nhân cấm ngôn nha.
[Ký chủ, chúng ta hiện tại đang đi đâu ?]
“Phủ thành chủ”
Bên dưới nam nhân nửa người đều ngâm trong hồ nước, hơn nữa khói trắng mịt mù, Sơ Nghiên cũng không dùng tinh thần lực nhìn, căn bản cũng không nhìn thấy gì.
Nàng thu hồi tầm mắt, vừa muốn từ trên mái nhà nhảy xuống, một luồng nội lực hùng hậu hướng về phía nàng chụp xuống. Sơ Nghiên nhanh chân né tránh, một chưởng mặt dù không đánh trúng nàng, lại đánh vỡ mái nhà. Sơ Nghiên bước hụt chân, từ trên mái nhà ngã xuống.
Ùm!
Nàng rơi thẳng xuống hồ, sau đó ngoi đầu lên. Hơi nước trong phòng đã tan gần hết, nàng có thể nhìn rõ, trong hồ chỉ có mình nàng.
“Lại để một con chuột lọt vào tận đây, xem ra cũng chỉ là một đám phế vật.”
Sơ Nghiên theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân đeo mặt nạ ngồi trên ghế. Tóc đen tùy ý thả sau lưng, mang theo chút ẩm ướt, trên người khoác một kiện áo dài lỏng lẻo, để lộ ra thân hình hoàn mỹ và cơ ngực săn chắc, bất quá Sơ Nghiên không chút hứng thú. Vừa nhìn quần áo trên người hắn liền biết hắn chính là nam nhân vừa tắm trong hồ vừa rồi.
“Ồ ? Vậy mà là một nữ nhân ? Có thể tránh được một chưởng vừa rồi của bản tọa, xem ra thực lực cũng không tồi.”
Sơ Nghiên hơi nhíu mày, nàng mặc dù rơi xuống nước, nhưng xác nhận bản thân cũng không lộ ra dấu vết gì, tên này như thế nào phát hiện nàng là nữ ?
[Ký chủ, theo hệ thống kiểm tra, phát hiện hắn tu luyện một loại công pháp đặc biệt, rất nhạy cảm với âm dương chi khí trên người người khác.]
Thiên Hoa lúc này lập tức thay nàng giải thích.
[Kỳ lạ a ký chủ, ta không tìm thấy thông tin của tên này, không tìm thấy nhân vật nào trong cốt truyện phù hợp.]
Sơ Nghiên nhảy lên bờ, dùng nội lực làm khô quần áo, thản nhiên nhìn người trước mặt.