Truyện có chứa nội dung 18+, vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ 18 tuổi
Lâm Mặc Bạch không phải là kiểu người dễ bị phân tâm bởi những việc nhỏ nhặt, nhưng chuỗi tin nhắn liên tục gửi đến trong suốt một tuần qua đã bắt đầu khiến anh cảm thấy khó chịu. Người gửi tin nhắn dường như rất cố tình, luôn chọn đúng thời điểm anh bước vào lớp học để gửi. Điều này không chỉ làm anh bận tâm, mà còn khơi dậy bản năng cảnh giác của anh, một điều mà anh không dễ dàng bỏ qua.
Bước chân vững chãi của anh dừng lại khi anh đến bên bàn học của mình. Anh rút điện thoại ra từ túi quần, ánh sáng từ màn hình làm nổi bật lên đôi mắt sắc lạnh của anh. Tin nhắn mới nhất vẫn là những dòng văn bản ngắn ngủi, đầy ẩn ý, giống như tất cả những tin nhắn trước đó.
Anh đọc qua dòng tin nhắn mà không thể hiện cảm xúc gì trên gương mặt. Nhưng trong đầu anh, những suy nghĩ đang chạy nhanh hơn bao giờ hết. Người này muốn gì? Và tại sao lại chọn thời điểm này để tiếp cận anh?
Trong khi các bạn học khác vẫn đang mải mê với những cuộc trò chuyện và trò chơi trên điện thoại, Lâm Mặc Bạch lặng lẽ đặt điện thoại xuống bàn. Anh liếc qua lớp học một lần nữa, mắt anh dừng lại ở từng khuôn mặt, cố gắng bắt lấy bất kỳ dấu hiệu nào có thể tiết lộ danh tính của kẻ gửi tin nhắn bí ẩn. Nhưng tất cả đều trông bình thường, không có ai có vẻ đáng ngờ cả.
Trong lòng anh dâng lên một cảm giác căng thẳng và phấn khích lạ lùng. Đây không còn chỉ là một trò chơi, mà là một cuộc đấu trí. Và Lâm Mặc Bạch quyết định rằng mình sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra người đứng sau những tin nhắn này. Anh biết mình cần kiên nhẫn, quan sát tỉ mỉ hơn, và quan trọng nhất là không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy anh đang điều tra.
Ngồi xuống ghế, anh nở một nụ cười nhẹ nhưng lạnh lùng. Cuộc chơi chỉ vừa mới bắt đầu, và Lâm Mặc Bạch không có ý định để nó kết thúc sớm.