Và nó cũng không còn nhìn thấy ông già áo đen tóc bạc hôm đó nữa.
Hôm nay, thời tiết xấu một cách khác thường, mây đen che kín mặt trời, oi bức khó chịu.
Liêu đang một mình trên đường trở về nhà, khi sắp tới gốc cây ngân hạnh, bỗng sau lưng có một cảm giác vô cùng quái lạ, giống như có người đang âm thầm bám sát.
Liêu quay đầu lại, phía sau trống trải, không một bóng người.
Nó lại tiếp tục đi. Trong rừng ngân hạnh thi thoảng phất qua một cơn gió nhẹ hiếm hoi, lá cây khe khẽ xào xạc trên đầu. Cảm giác quái lạ vẫn đeo đẳng sau lưng.
– Meo!!!
Một tiếng mèo gào lạnh lẽo thình lình vọng lên trong rừng. Liêu quay phắt đầu lại. Trong bóng cây mờ tối, một luồng sáng trắng loé từ giữa không trung chiếu thẳng xuống mặt đất. Tiếp đó, một trận cuồng phong cuốn tung đất bụi sỏi đá, lao thẳng tới người Liêu khiến nó nhắm chặt mắt lại. Luồng sức mạnh to lớn đó đã đẩy bật nó về phía sau tới vài chục mét, hai chân vạch trên mặt đất thành hai vệt kéo dài.
Đứng bên ngoài cánh rừng, nhìn vào rừng cây vô cùng thân thuộc, Liêu bỗng dưng cảm thấy một nỗi bất an, thậm chí là sợ hãi. Trong khu rừng mịt mù cát bay đá chạy, không nhìn thấy ánh sáng, không nhận được âm thanh, chỉ có sự nguy hiểm.
Liêu chạy như bay về nhà.
– Lại đánh nhau với ai thế? – Một người đàn ông mang kính, dáng vẻ nho nhã, người khoác tạp dề, cẩn thận đặt bát canh nóng hôi hổi lên chiếc bàn bát tiên ở giữa căn phòng, rồi lại bày mấy đĩa thức ăn đẹp mắt xung quanh bát canh.
Liêu đứng trước cửa, vụng về vặn vẹo hai tay vào nhau, bím tóc xoã tung, bên mép một vệt tím bầm, bộ đồng phục học sinh màu đỏ ngang dọc vết bẩn, nút áo đã bay mất quá nửa, số còn lại cũng lủng lẳng muốn rớt.
– Hai thằng con trai ở lớp bên cạnh đi mượn tiền của một đứa nhóc lớp một, làm thằng bé sợ run cầm cập. – Liêu từ từ nhích tới bên bàn, thèm thuồng nhìn các món ăn.
Chỉ cần bước qua cửa nhà, chỉ cần về đến bên cạnh người đàn ông này, mọi cảm giác bất an của Liêu đều tan biến hết.
– Còn người nào nhìn thấy không? – Người đàn ông chỉnh lại gọng kính, hỏi.
Liêu thè lưỡi:
– Ở ngay giữa con đường nhỏ tại cổng sau trường học, đến một bóng ma cũng không có!
– Thế thì tốt. Đánh lộn sẽ bị đuổi học. Bọn họ đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi! – Người đàn ông thở phào – Ăn cơm trước hay uống thuốc trước?
– Ăn cơm! – Liêu reo lên hớn hở, rồi nói – À đúng rồi, hôm nay trên đường về nhà rất quái lạ, cứ như có người bám theo con. Khi qua rừng ngân hạnh, con bị một trận cuồng phong quái đản xô bật ra ngoài. Ở trong rừng còn có tiếng động rất lạ lùng. Con không dám nhìn kỹ, bỏ chạy luôn.
– Ừ! Biết rồi. Mau ăn đi!
Liêu có gia đình nhưng không có cha mẹ.
Người đàn ông bên cạnh nó dáng người cao gầy, mừng giận không lộ ra nét mặt, tướng mạo anh tuấn, có một cái tên rất bình thường: Lương Vũ Đống.
Anh biết điều chế thuốc. Những cây thuốc hái về từ ngọn núi rất xa được phơi khô hoặc sấy khô. Trong vô số những đêm trăng sáng sao thưa, trong căn phòng ở mé tây khu nhà lúc nào cũng vang lên từng hồi tiếng chày giã thuốc.
Liêu ngỡ rằng anh đang tập trung tuyệt đối, nhưng mỗi khi nó muốn nhìn cho rõ ràng hơn, luôn có một luồng gió cát từ bên mép cửa sổ thổi thẳng vào mắt nó. Đến khi nó gắng gượng mở đôi mắt vừa dụi đến đỏ sọng ra, Lương Vũ Đống đã âm thầm đứng bên cạnh nó từ lúc nào, kéo tai nó lúc này đang thè lưỡi ra, lôi về phòng.
Chuyện này mỗi năm thế nào cũng xảy ra vài lần. Cuốn sách cũ kỹ kia chính là thứ Liêu cảm thấy hào hứng nhất ngoài kem đậu xanh.
Nó từng xem trộm, nhưng nó không hiểu. Chữ trong cuốn sách chi chít dày đặc, giống như một đàn kiến đang ngẩng đầu ưỡn ngực cười nhạo nó. Trong sách có một trang bị giở nhiều tới mức sắp nát tươm.
Trong nhiều đêm hè trăng trong, hoặc những buổi sớm đông mai hồng chiếu tuyết, Lương Vũ Đống ngồi trước chiếc bàn đá trong sân, uống rượu một mình. Khi ngà ngà say, anh luôn đắm mình trong ánh trăng, hoặc trong tuyết nhẹ, khe khẽ ngâm nga.
Non lạnh thay sắc biếc,
Suối thu nước liu riu.
Tựa gậy ngoài cổng vắng,
Đón gió nghe ve chiều.
Ngọn gió núi ngang qua thổi tung những nếp áo chỉnh tề trên người anh, cuốn rơi mấy cánh hoa, nhuộm thêm sắc màu lên mái tóc đen nhánh. Mỗi khi tới lúc này, Liêu sẽ nhảy tưng tưng đến bên cạnh anh như một chú thỏ con, đứng lên ghế đá, vừa cười khúc khích vừa nhặt những cánh hoa trên tóc anh xuống.
– Chơi trò phong nhã thế đã chán chưa? Không thiết ăn cơm à? – Không khí vui vẻ thường bị cắt ngang bởi một giọng nữ cao lanh lảnh.
Mạt Bạch trong bộ y phục trắng muốt mỹ miều, bưng một rổ rau xanh, vẻ lạnh như băng sương, bước tới trước mặt họ, đặt phịch rổ rau xuống trước mặt Liêu: