Quách Ích chỉ nói nửa câu rồi im lặng nhưng sự im lặng của cậu có ý tứ sâu xa. Bạc Hà đột nhiên thấy đỏ mặt, nhớ đến chuyện từng bị cậu nhìn thấy hai người bọn họ ở riêng với nhau trong hành lang. Lúc đó cô thật ngu ngốc, lại để mặc cho Tịch Duệ Nam làm thế với cô ngay trong trường học.
“Có lẽ cậu hiểu nhầm rồi, trước đây mình không thích cậu ta, bây giờ vẫn ghét cậu ta, cho nên mình sẽ không đi thăm cậu ta.”
Trước đây và bây giờ, Bạc Hà chỉ không nhắc đến một số chuyện xảy ra ở giữa hai mốc thời gian đó, một số chuyện khiến cô đỏ mặt, tim đập nhanh, sau đó lại khiến cô hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cô muốn quăng đến tận Thái Bình Dương đoạn tình yêu manh nha giữa mình với Tịch Duệ Nam, nếu như có thể, cô thậm chí còn hy vọng thời gian đảo ngược lại, để xóa đi tất cả những gì đã từng xảy ra. Cô thực sự thấy xấu hổ khi phải thừa nhận mình đã “ngã ở cùng một chỗ đến hai lần.”
Lời phủ định dứt khoát của Bạc Hà khiến Quách Ích ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn cô, thấy biểu cảm trên mặt cô kiên quyết không kém ngữ khí trong giọng nói. Mắt cậu ta sáng lên. “Hóa ra mình đã hiểu nhầm, mình xin lỗi.”
Ánh tà dương xuyên qua cửa sổ kính, trải một màu vàng nhạt lên sàn phòng học. Tâm trạng Quách Ích đột nhiên tươi sáng, bỗng dưng cảm thấy đây là ánh mặt trời đẹp nhất trong mùa đông này.
Tịch Duệ Nam bị ốm nghỉ đúng ba ngày mới đi học.
Tuy sốt cao nhưng đến sẩm tối hôm đó đã hạ sốt, sau đó cậu vẫn rất yếu và mệt mỏi. Vì mất máu do vết thương ở tay, lại kiệt quệ tinh thần và thể chất dưới sự đả kích quá lớn nên bố mẹ cậu vẫn không yên tâm, bắt cậu nằm trên giường tĩnh dưỡng ba ngày, sau đó bố cậu mới đích thân lái xe đưa con trai đi học.
Tịch Duệ Nam quay lại trường học mang theo vẻ ốm bệnh. Sắc mặt trắng xanh tiều tụy. Cậu phờ phạc ngồi vào chỗ, chẳng nói chẳng rằng, tương phản hoàn toàn với hình ảnh cậu nam sinh tinh lực dồi dào, yêu thích vận động trước kia. Dưới lớp áo khoác ngày, lần đầu thấy cậu mặc một chiếc áo len. Hạ Dung Phương nhất định bắt cậu mặc thêm hai chiếc áo nữa, sợ cậu lại bị cảm lạnh. Từ nhỏ đến lớn, cậu gần như không bị bệnh nhưng năm nay lại bị bệnh những hai lần trong một khoảng thời gian ngắn, người làm mẹ như bà không còn dám chủ quan tin tưởng vào thể chất của con trai mình như trước nữa.
Tịch Duệ Nam cũng đột nhiên trở nên sợ lạnh, sự lạnh giá của buổi trưa hôm đó dường như đã thấm vào tận lục phủ ngũ tạng của cậu, khiến cậu thường xuyên cảm thấy có luồng hàn khí đang cuồn cuộn lưu chuyển trong cơ thể mình.
Cho nên cậu nghe lời mẹ mặc thêm áo len, trên tay cũng đẹo găng, giấu đi lớp băng trắng ở lòng bàn tay phải. Vết thương này cậu không muốn bị người khác nhìn thấy, cậu mệt mỏi vì phải giải thích nguồn gốc của nó, cho dù là nói qua quýt cũng không muốn.
Vết thương này không chỉ nằm trên lòng bàn tay của cậu, mà nó còn khắc sâu trong tim cậu. Miệng vết thương ở tay đã được băng bó rồi nhưng miệng vết thương trong lòng vẫn đang thấm đẫm máu tươi, dù chỉ khẽ chạm vào cũng khiến cậu đau đớn.
Nhưng làm sao có thể tránh không chạm vào nó cơ chứ? Bạc Hà là bạn học cùng lớp, ngày ngay đều ra vào phòng học, bóng dáng của cô cứ ở trước mắt cậu cũng là một sự giày vò vô hình. Càng khiến cậu đau khổ hơn là cô lại nói cười với Quách Ích, ngoài thời gian học ra, bọn họ lại thường xuyên đánh cầu lông với nhau. Nhìn thấy bọn họ từ từ qua lại thân thiết, cậu ngày càng trầm mặc. Trong sự trầm mặc của cậu có sự oán hận tăng lên từng ngày, giống như u ác tính đang la rộng trong lòng cậu.
Tịch Duệ Nam hận Bạc Hà, hận sự vô tình của cô. Gốc rễ của nỗi hận này là tình yêu, không có ai lại đi hận một người xa lạ hoặc một người ngoài vô thưởng vô phạt, chẳng liên quan đến mình. Cô là cô gái đầu tiên khiến trái tim cậu lay động, cái nắm tay vụng trộm trong phòng vẽ, nụ hôn đầu e ấp dưới gốc mai, đều là ký ức màu hồng đẹp đẽ nhất, sơ khai nhất trong sinh mệnh của cậu. Đoạn tình yêu đầu này, cậu đã trút vào đó toàn bộ nhiệt tình của mình, nhưng cô lại vì một chút sai lầm liền phủ nhận cả con người cậu, cả đoạn tình cảm bị gạt sạch trơn. Cậu đau thấu tim gan vì điều này, cô lại thể hiện ra là chớp mắt đã quên sạch sẽ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cậu không thể quên nổi, hoàn toàn đối lập với việc cô gần như quên sạch – điều này khiến cậu hận cô.
Trước đây Tịch Duệ Nam thích cô bao nhiêu thì bây giờ lại oán hận cô nhiều bấy nhiêu. Cùng với oán hận, cậu lại vẫn thích cô. Cảm xúc phức tạp, rối rắm này khiến cậu thiếu niên Tịch Duệ Nam mười lăm tuổi chìm trong sự đau khổi khôn cùng.
8
Sau khi Tịch Duệ Nam đi học lại, Bạc Hà vẫn không nhìn cậu. Cô quyết định coi như trong lớp không có sự tồn tại của con người này, đôi mắt tự động coi cậu như người vô hình.
Quách Ích bây giờ lại cười nói với cô, ngoài giờ học cũng thường xuyên chủ động tham gia chơi cầu lông cùng cô. Cô và Tịch Duệ Nam không qua lại, cậu ta tỏ ra vô cùng vui mừng. Bạc Hà biết cậu ta và cô giống nhau, đều rất ghét Tịch Duệ Nam. Dưới sự “chí đồng đạo hợp”, cô rất muốn biến cậu ta thành đồng mình của mình. Hơn nữa, cậu ta cũng không còn nhắc đến những lời lẽ ám chỉ kiểu như chuyện “quýt” với cô nữa, chỉ giống như một bạn học sinh bình thường cùng vui chơi, cùng nói cười, cô cũng khôi phục sự qua lại hữu hảo giống như trước đây với cậu ta.
Khi Bạc Hà khôi phục lại quan hệ hữu hảo với Quách Ích, quan hệ giữa An Nhiên với Tịch Duệ Nam cũng thay đổi.
Lúc Bạc Hà đổi chỗ, An Nhiên nhân cơ hội cũng xin đổi chỗ, giành ngay vị trí trước mặt Tịch Duệ Nam, để một bạn nữ khác đổi đến vị trí ban đầu của cô ấy. Sau đó, cô ấy dựa vào lợi thế “nhất cự li”, ngày ngày tiếp cận Tịch Duệ Nam. Công sức bỏ ra không phụ lòng người, không đến một tuần lễ, cô ấy đã giành được thành quả kinh người.
Buổi trưa hôm đó sau khi tan học, An Nhiên nằng nặc muốn Bạc Hà dắt xe đạp cùng cô ấy chầm chậm đi bộ trên cả quãng đường, mặt đỏ ửng nói là có bí mật muốn kể với cô.
“Mình và Tịch Duệ Nam hôn nhau rồi.”
“Cái…gì?”
Bạc Hà trợn tròn mắt, há hốc miệng, kinh ngạc đến mức gần như thả rơi cả chiếc xe đạp đang dắt trong tay, không dám tin vào tai mình. “An Nhiên, cậu…nói cái gì?”
“Mình nói, mình và Tịch Duệ Nam đã hôn nhau rồi.” An Nhiên lặp lại một lần nữa, màu đỏ trên hai gò má giống như mặt trời chiều, khiến cả khuôn mặt cô ánh lên vẻ tươi sáng rạng ngời, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Vào giờ thể dục sáng nay, lúc các cậu đều ra ngoài sân luyện tập rồi. Cậu ấy không đi, mình cũng tìm cớ ở lại trong lớp, chúng mình đã lén lút hôn nhau.”
Vì Tịch Duệ Nam có tiền sử “bệnh tim cấp tính”, thêm vào đó khoảng thời gian này cậu lại luôn có vẻ như sắp ốm, cho nên giáo viên cho phép cậu không cần tham gia tiết thể dục hằng ngày. An Nhiên vì chuyện này cũng thường xuyên kiếm cớ không học giờ thể dục để ở lại trong lớp với cậu. Cô ấy còn ríu rít tìm chủ để nói chuyện với cậu, tuy cậu chỉ lơ đãng nghe, gần như không buồn trả lời nhưng cô ấy lại vô cùng hưởng thụ khoảng thời gian được tiếp xúc riêng tư với cậu.
Nhưng hôm nay Tịch Duệ Nam đã đáp lại cô, bất ngờ hỏi một câu: “Cậu đồng ý để tôi hôn cậu không?”
An Nhiên đang líu lo nói chuyện, đột nhiên á khẩu, cô ấy gần như không dám tin vào tai mình, ngẩn ra nhìn Tịch Duệ Nam. Cậu rất nghiêm túc nghênh đón ánh mắt của cô, đôi mắt đẹp, bờ môi đẹp khẽ con glen, tất cả đều toát ra dáng vẻ thăm dò nghi hoặc. Từ ánh mắt nghiêm túc của cậu, cô chứng thực được lời vừa rồi không phải là do mình bị ảo thính, bỗng chốc cô vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, đây chính là tâm nguyện bấy lâu nay của cô. Sao lại không đồng ý chứ? Cô đỏ ửng mặt, chẳng nói được lời nào, chỉ gắng sức gật đầu.
Sau đó, Tịch Duệ Nam ngập ngừng vươn người tới trước, rất khẽ, rất nhanh hôn lên môi cô một cái. Bờ môi mỏng ấm áp của cậu mang theo một làn hương bạc hà phủ lên môi cô, đó là cái chạm môi thơm mát, dịu dàng nhất. Một giây đó, cả thế giới trong mắt An Nhiên đột nhiên biến thành màu hoa hồng…
“Nguyện vọng của mình cuối cùng đã thành hiện thực rồi, còn đẹp đẽ hơn cả trong tưởng tượng. Cuốn tạp chí dở hơi đúng là nói huyên thuyeen, cái gì mà con trai môi mỏng khi hôn sẽ không thích chứ! Khi Tịch Duệ Nam hôn mình, mình cảm thấy…mình cảm thấy….” An Nhiên ngập ngừng hai lần, muốn tìm ra từ ngữ thích hợp, cuối cùng lại chỉ mỉm cười xua tay. “Mình không biết phỉa hình dung cảm giác của mình như thế nào nữa, thật sự nó tuyệt vời đến mức không có ngôn từ nào tả nổi. Bạc Hà, cậu vẫn chưa trải qua nụ hôn đầu tiên thì sẽ không hiểu được cảm giác đó đâu.”
Câu nói cuối cùng khiến Bạc Hà hít vào một hơi thậ sâu nhưng hồi lâu cũng không nói gì. Cô có thể nói gì chứ? Nói rằng cô biết cảm giác tuyệt vời đó là như thế nào, bởi vì cô cũng đã từng hôn Tịch Duệ Nam ư? Một đêm tuyết rơi trước đó chưa lâu, bọn họ lén lút hôn nhau dưới một cây mai trắng. Khi bờ môi mỏng mềm mại của cậu rơi lên bờ môi cô, họ cùng chấn động.. Nụ hôn đầu vừa run rẩy, vừa xấu hổ, vừa căng thẳng vừa ngọt ngào, nhắm mắt vào, khung cảnh đó rõ ràng đến mức như thể vừa mới xảy ra.
Bạc Hà không thể phủ nhận sự tuyệt vời của nụ hôn đầu tiên đó, chỉ là cô thấy khổ sở vô cùng, vì đối tượng cô trao nụ hôn đầu tiên lại là người mà cô căm ghét nhiều năm như vậy. Cô cố hết sức để bản thân nhanh chóng quên đi tất cả.
Bạc Hà còn ít tuổi nên không hiểu được, trong cuộc đời dài đằng đẵng này, tình yêu đầu và nụ hôn đầu, tất cả những trải nghiệm đó đều sẽ khiến người ta khó quên nhất. Bất luận bao năm tháng trôi qua, cuộc đời mưa gió biến đổi như thế nào thì từ đầutới cuối nó sẽ mãi như vết dao khắc hằn trên đá, cả đời này chẳng cách nào khiến nó phai mờ được.
Điều Bạc Hà đang cố hết sức quên đi lại bị An Nhiên chọn ra làm chủ đề nói chuyện, mặt cô ấy đỏ bừng như say rượu. “Bạc Hà, mình cảm thấy hạnh phúc quá!”
Hạnh phúc cái gì chứ? Bạc Hà nghe thấy, thật sự vô cùng tức giận, An Nhiên căn bản không biết mình đang bị Tịch Duệ Nam chơi đùa. Tên khốn đó, thấy không thể lợi dụng được gì ở cô, quả nhiên là tìm đến một cô gái khác để dở trò, thực sự là không tôn trọng người khác. Theo như “kinh nghiệm” của cô, sau khi hôn rồi, không đầy mấy ngày nữa cậu ta sẽ muốn “tiến thêm một bước.”
“An Nhiên, cậu đừng bị Tịch Duệ Nam lừa nữa. trước đây, cậu ta chẳng thèm để ý đến cậu, vì sao đột nhiên lại…lại thân mật với cậu như thế, nhất định là có vấn đề.”
Bạc Hà cảm thấy mình phải nhắc nhở An Nhiên, hai người là bạn tốt của nhau, cô không thể nhìn cô ấy bị Tịch Duệ Nam lừa gạt. Tên đó nhanh như vậy đã nhắm được mục tiêu mới rồi, cô thật sự không nhìn lầm cậu ta, cậu ta chính là điển hình của loại “kích động” hơn là động lòng, sự phản cảm, căm ghét của cô đối với cậu ta càng tăng lên.
An Nhiên lại nhìn cô mỉm cười. “Bạc Hà, mình phát hiện hình như cậu không thích Tịch Duệ Nam, cậu ấy ốm nằm viện cậu cũng không cùng các bạn học trong lớp đi thăm. Vì sao cậu lại cảm thấy cậu ấy đang lừa mình? Cứ coi như là cậu ấy lừa mình, thì mình cũng cam tâm tình nguyện bị cậu ấy lừa.”
An Nhiên không phải Bạc Hà, cô ấy vẫn luôn thích Tịch Duệ Nam, nhưng cậu lại chẳng thèm để ý đến cô ấy. Bây giờ, Tịch Duệ Nam thay đổi thái độ, chịu gần gũi với cô ấy, nụ hôn đầu cuối cùng cũng trao cho người con trai mình thích nhất, cô ấy thấy vô cùng mãn nguyện và thích thú.
Chu Du đánh Hoàng Cái(1), một người nguyện đánh một người nguyện chịu. Bạc Hà nhất thời chẳng có gì để nói, cô biết cô có nói gì nữa cũng vô ích, An Nhiên sẽ không nghe lời khuyên của cô. Cô ấy giống như một con thiêu thân, bạn có nói với cô ấy rằng đừng có lao vào lửa thì cô ấy vẫn cứ muốn lao vào, hơn nữa còn rất vui vẻ và hứng khởi.
(1) Trong Tam quốc diễn nghĩa có ghi: Thời Tam quốc đại tướng Hoàng Cái của Đông Ngô nhận lệnh đến doanh trại của Tào Tháo giả hàng, để Tào Tháo tin, Chu Du cố ý mượn cớ đánh Hoàng Cái một trận, Hoàng Cái giả vờ giận dữ rồi đầu hàng địch.
Bạc Hà quyết định đi gặp Tịch Duệ Nam để bảo cậu ta tránh xa An Nhiên một chút, đừng đùa cợt bạn tốt của cô. Thỏ khôn không nên ăn cỏ gần hang, cậu ta là con người đừng có không bằng cả một con thỏ.
Buổi chiều hôm đó sau giờ học, Bạc Hà đạp xe đợi Tịch Duệ Nam ở chỗ ngã rẽ. Tan học, bọn họ từng cùng nhau đi qua chỗ đó nhiều lần, nên cô biết rõ đường về nhà của cậu.
Bạc Hà chặn được Tịch Duệ Nam giữa đường, cậu bình thản nhìn cô, chỉ im lặng không nói gì. Cô thì phẫn nộ lườm cậu khinh bỉ nói: “Tịch Duệ Nam, cậu lại có ý đồ xấu với An Nhiên. Tôi nói cho cậu biết, cô ấy là bạn tốt của tôi, tôi sẽ không để cậu bắt nát cô ấy. Nếu biết điều, cậu lập tức tránh xa cô ấy.”
Đôi mắt Tịch Duệ Nam lạnh lẽo, hoang vu như băng tuyết, cằm hất lên, cậu đáp lại Bạc Hà giống như khiêu khích mỗi từ thốt ra đều đanh thép, cứng đầu.
“Tôi và An Nhiên thì sao chứ, cậu quản được à? Cô ấy đồng ý cho tôi hôn, cậu dựa vào cái gì để quản nhiều chuyện như thế? Cậu giống như thánh nữ không chạm đến được, chẳng lẽ tôi không thể chạm vào người khác sao?”
“Cậu..” Bạc Hà bị cậu chọc tức đến mức phải giậm chân quát: “Tịch Duệ Nam, cậu chẳng phải thứ tử tế gì. Cậu tiếp cận con gái đều có mục đích đen tối, cậu chính là một tên lưu manh chính cống.”
Sắc mặt của Tịch Duệ Nam càn lạnh lùng hơn. “Tôi không bị mắc bệnh cuồng ngược, không định dừng ở đây để nghe cậu chửi. Xin nhường đường, tôi phải về nhà.”
“Tịch Duệ Nam, tôi cũng không định phí lời với một tên lưu manh. Tôi nói thêm với cậu một câu cuối cùng, nếu cậu tiếp cận An Nhiên với mục đích đen tối, đừng trách tôi nói ra chuyện “bệnh tim cấp tính” của cậu.
Tịch Duệ Nam giật mình, lúc đầu cậu coi Bạc Hà là người đáng tin cậy nhất trên thế giới nên không chút giấu giếm nói bí mật lớn nhất của mình cho cô biết. Đến giờ vật đổi sao dời, bi mật lại trở thành vũ khí cô dùng để uy hiếp cậu. Cảm giác lạnh thấu xương kia lại đến, cậu cảm thấy toàn thân lạnh toát. Nhìn sang Bạc Hà, giọng nói của cậu hơi run rẩy. “Cậu uy hiếp tôi?”
“Đúng, tôi uy hiếp cậu đấy.” Bạc Hà hùng hồn nói, không cảm thấy mình làm thế có gì sai. Đối với kẻ có mục đích không trong sáng, có dụng tâm xấu xa, lúc cần thiết hoàn toàn có thể “lấy bạo chế bạo.” “Nếu không muốn bị bố cậu biết cậu giả vờ bệnh tim để lừa ông ấy thì ngoan ngoãn an phận một chút đi. Nếu không, tôi cũng là người có thể làm bất cứ chuyện gì đấy, không tin cậu cứ thử xem.”
Bạc Hà nói xong liền hiên ngang đạp xe rời đi, cô chắc chắn mười phần là đã nắm được Tịch Duệ Nam rồi. cậu vì bảo toàn gia đình, đến tính mạng cũng dám đem đánh cược thì tuyệt đối sẽ không vì An Nhiên mà bỏ nhỏ mất lớn.
Tịch Duệ Nam thực sự muốn phát điên. Nỗi đau của chang Werther1 có là gì chứ? Cậu còn đau lòng hơn Werther của chục lần. Lothéa không trở mặt thành thù với Werther, Bạc Hà lại hoàn toàn đối đãi với cậu như kẻ thù. Vì sao vậy? Vì sao cô ấy lại trở mặt vô tình như thế? Không ai có thể giải thích nghi vấn của cậu, sắc trời hoàng hôn ngày đông là một mảng màu xám âm u mời tối, trái tim của cậu cũng hoàn toàn màu xám.
1. Tên một bộ tiểu thuyết của Johann Wolfgang von Goethe, tên tiếng Anh là The sorrows of Young Werther, tên gốc là Die Leiden dies jungen Werther.
Sau khi về nhà, cậu ăn cơm chẳng có khẩu vị gì, miễn cưỡng nhét nửa bát cơm xuống bụng rồi buông bát bỏ đũa không ăn nữa. Hạ Dung Phương thấy hơi lo lắng. “Nam Nam, thời gian gần đây vì sao con lại ăn uống kém như vậy? Văn Khiêm, anh nói xem có cần đưa Nam Nam đến bệnh viện kiểm tra toàn diện không?”
“Con không sao.”
Tịch Văn Khiêm chú ý quan sát con trai, khuôn mặt trẻ trung của cậu trước đây tươi sáng giống như ánh mặ trời buổi bình minh, rực rỡ rạng ngoài, nhưng trong những ngày này lại trở nên u ám giống như sắc chiều mờ tối, lông mày luôn nhíu chặt, toát ra vẻ khổ não, đau đớn. Cảm xác của cậu xem ra không được tốt lắm, nguyên nhân là gì đây? Tịch Văn Khiêm ngẫm nghĩ, nửa đùa nửa thật hỏi con trai: “Nam Nam, gần đây hình như tâm trạng con không tốt, có phải là thất tình rồi không?”
Ông còn chưa nói hết đã thấy mặt con trai đỏ ửng, chiếc cầm bướng bỉnh hất lên. “Con thèm vào mà thất tình, là cô gái đó quá kỳ lạ chẳng hiểu ra làm sao, trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, sau này con sẽ không thèm để ý đến cô ta nữa. cả đám nữ sinh trong lớp kia, con sẽ không thèm để ý đến ai nữa.”
Thái độ gay gắt của con trai khiến Tịch Văn Khiêm hiểu mối tình trẻ dại của cậu chắc đã kết thúc không vui. Ông không hỏi gì nữa, chỉ vỗ vỗ vai cậu tỏ vẻ an ủi.
9
Đúng như Bạc Hà dự liệu, Tịch Duệ Nam khôi phục lại bộ dạng phớt lờ, thờ ơ đối với An Nhiên. Quan hệ giữa hai người bọn họ quay về điểm xuất phát. An Nhiên rất buồn, không hiểu vì sao sau một nụ hôn, Tịch Duệ Nam lại càng lạnh nhạt với cô hơn trước kia. Bây giờ hổi tưởng lại, nụ hôn đó giống như một giấc mơ, cũng không biết có phải đã thực sự xảy ra hay không nữa.
Bạc Hà nhân cơ hội thuyết phục cô: “Mình đã nói cậu ta đang lừa cậu mà, lần này chắc là cậu tin rồi chứ?”
An Nhiên lại thở dài: “Cứ coi như bị lừa thì mình cũng hy vọng có thể bị lừa lâu thêm một chút.”
“Được rồi, cậu bớt tơ tưởng đi. Sắp thi cuối kỳ đến nơi rồi đó.”
Còn chưa đầy nửa tháng nữa là đến kỳ thi cuối kỳ. giáo viên chủ nhiệm yêu cầu các học sinh ngoại trú trong thời gian này cũng phải đến trường tham gia tự học buổi tối, bởi vì sẽ có giáo viên các bộ môn luân phiên đến hướng dẫn học sinh ôn tập theo hệ thống.
Giờ tự học buổi tối không quản lý quá chặt, cho phép học sinh tự do ghép chỗ ngồi. Những bạn học thân nhau, thường ghép hai bàn đơn làm một, để cùng nhau ôn tập bài vở. Bạc Hà vốn muốn ngồi cùng với An Nhiên nhưng cô ấy lại ngồi ngay trước mặt Tịch Duệ Nam, cô không muốn bị tên “lưu manh thối” đó ở phía sau nhìn chằm chằm, nên đành bám trụ nguyên tại chỗ. Quách Ích ghép bàn với bạn học ngồi trước mặt cậu ta nên giờ tự học buổi tối cậu ta ngồi ngay phía sau Bạc Hà.
Quách Ích là học sinh có sở trường về thể thao nên nền tảng kiến thức không tốt lắm, có rất nhiều chỗ không hiểu rõ, cậu ta đều hỏi Bạc Hà. Trình độ Bạc Hà cũng chỉ ở mức trung bình nhưng đủ để hướng dẫn cậu ta, thế nên giờ tự học buổi tối, cô thường xuyên quay lại làm “người hướng dẫn” cho cậu ta.
An Nhiên cũng thường xuyên quay lại hỏi bài Tịch Duệ Nam, tuy cậu lại tỏ vẻ lạnh nhạt, xa cách giống như trước kia nhưng cá tính cô ấy luôn sôi nổi tích cực, nên dù có hay không có chuyện cũng vẫn tìm cậu trò chuyện y như trước kia. Lúc đầu, cậu mặt lạnh chẳng buồn để ý, đến cuối cùng đột nhiên bốc hỏa: “Phiền chết đi được, cậu đừng có quấy rầy tôi nữa!”
Sau đó cậu kéo bàn đến cuối lớp, một mình ngồi dựa lưng vào tường, bộ dạng không muốn bị ai làm phiền.
An Nhiên buồn bã kể với Bạc Hà rằng Tịch Duệ Nam chê cô phiền phức. Bạc Hà lại lần nữa nhắc nhở cô ấy: “Tớ đã sớm bảo cậu đừng để ý cậu ta rồi, cậu không nghe cơ. Sao cứ phải lấy lòng cậu ta? Sau này đừng để ý đến cậu ta nữa.”
“Mình cảm thấy gần đây tính khí cậu ấy rất kỳ lạ. Lúc nào cũng buồn bã không vui, rồi đột nhiên nổi trận lôi đình. Cậu nói xem có phải là vì bệnh tim khiến cậu ấy biến thành như thế không?”
Ý của An Nhiên là có thể vì bệnh tim mà tâm lý của Tịch Duệ Nam phiền muộn, nhưng vừa nghe đến “bệnh tim”, Bạc Hà liền không kìm được muốn cười. “Cậu nghĩ ngợi nhiều quá rồi đấy, tim của cậu ta không làm sao cả, cậu đừng bận tâm, lo lắng cho cậu ta nữa.”
“Cậu làm sao biết tim của cậu ấy không sao?”
“Có thể động một cái là nổi giận đùng đùng thì đủ để chứng minh tim của cậu ta rất khỏe mạn, nếu bị bệnh tim nghiêm trọng thì làm sao có thể nổi giận, một khi giận dữ thì trái tim sẽ đòi bãi công ngay.”
Lời của Bạc Hà cũng có lý, khiến An Nhiên được thả lỏng hơn một chút.
Buổi tự học hôm nay, như thường lệ Quách Ích hỏi bài Bạc Hà. Nền tảng kiến thức của cậu ta thực sự rất kém, một bài đơn giản cũng không hiểu rõ.
Bạc Hà quay xuống bàn tỉ mỉ giảng bài cho cậu ta. Sẩm tối cô mới gội đầu, mái tóc sau khi gội sạch được sấy khô trông bông nhẹ và mượt mà. Một nửa gài ra sau tai, một nửa để xõa tự nhiên, khiến nó giống như chiếc rèm cửa sổ màu đen bay trước gò má trắng như tuyết của cô, càng làm nổi bật màu đen của mái tóc và màu trắng nõn của làn da, hết sức quyến rũ. Quách Ích vừa nhìn thấy liền thấy trái tim mình đập thình thịch, cậu ta vội cúi đầu nhìn chằm chằm vào cuốn vở. Nhưng làn hương quấn quýt bên mũi, nhẹ nhàng thanh mát lại mang đến sự dụ dỗ giống như mê hương.
Quách Ích rõ ràng cảm nhận được trái tim của mình ngày càng đập nhanh.
Bạc Hà không hề để ý, vẫn cúi đầu tập trung giảng bài cho cậu ta. Bỗng nhiên trước mắt tối đen, cả lớp học chìm trong bóng tối – mất điện rồi.
Sau một thoáng sững sờ, học sinh bỗng ồ lên, hoan hô ầm ĩ. Vì kỳ thi sắp đến, cả ngày bọn họ đều phải cắm đầu vào bài vở, mệt mỏi căng thẳng, cho nên việc mất điện khiến bọn họ vui mừng như đón tết vậy. Cậu con trai ngồi bên cạnh Quách Ích hưng phấn đến mức nhảy cả lên bàn hò hét. Giáo viên trên bục giảng lớn tiếng yêu cầu cả lớp trật tự, nhưng chỉ phí công. Trong bóng tối, đám học sinh không kìm né được mong muốn được nghỉ ngơi..
Giữa tiếng hoan hô ầm ĩ, trong bóng tối ,Bạc Hà đột nhiên cảm thấy gò má mình có thứ gì đó ấm nóng mềm mại ấn lên, sau đó lập tức biến mất. Cô sững sờ một lúc mới phản ứng được – đó là một nụ hôn.
Đột nhiên chấn động, cô vô thức ngước mắt lên nhìn, thấy đối diện có một đôi mắt rất sáng – là Quách Ích, nhân lúc mất điện cậu ta đã bất ngờ hôn cô.
Hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, Bạc Hà bỗng đờ người ra.
Đèn điện lại đột nhiên sáng lên, cả căn phòng ngập tràn ánh sáng. Thời gian mất điện cùng lắm chỉ là một phút, tiếng hoan hô chưa ngừng kia bỗng chốc biến thành những tiếng thở dài, đám học sinh đành tiếp tục nằm bò ra bàn làm nốt những bài tập chưa xong.
Đèn vừa sáng, khuôn mặt đỏ ửng của Quách Ích liền đập vào mắt Bạc Hà. Bốn mắt chạm nhau, bọn họ cùng hoảng hốt dời đi, ai cũng ngại ngùng nhìn đối phương, biểu cảm mất tự nhiên.
Sau khi cứng đờ người một hồi, Bạc Hà đỏ mặt quay người lai. Trong lòng rối rắm lộn xộn, không biết làm thế nào mới tốt. Cô thật sự không nghĩ đến, Quách Ích vẫn luôn biểu hiện thật thà như vậy, lại có gan lén lút hôn cô ngay trong lớp học. Tuy lúc ấy mất điện tối om nhưng trong phòng học dù sao cũng có nhiều bạn như vậy, còn có cả giáo viên nữa chứ. Sau khi một mình ngẩn ngơ với cuốn vở cả nửa buổi, cô lấy lý do đi vệ sinh, xin phép giáo viên ra khỏi phòng học. Bởi vì cảm thấy rõ sau lưng có một đôi mắt nóng bỏng cứ nhìn chằm chằm vào mình, cô thực sự không thể ngồi yên làm bài được nữa, liền tìm cớ ra ngoài một lúc.
Vừa mới ra khỏi phòng học, Bạc Hà liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân gấp rút chạy theo xuống. Vô thức quay đầu lại, cô rất bất ngờ khi thấy Tịch Duệ Nam. Cậu dừng bước trên bậc thang thứ ba, từ trên cao nhìn xuống cô. Hai hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt cậu có sự bất bình mãnh liệt. “Vì sao cậu không chửi cậu ta là lưu manh?”
Câu nói này mới nghe thì thấy rất thiếu suy nghĩ, Bạc Hà sững sờ hồi lâu mới hiểu ra, cậu ta… lẽ nào cậu ta đã nhìn thấy cảnh vừa rồi? Không thể, lúc đó mất điện, cả phòng học đều tối om, cậu ta làm sao mà thấy được?
Tịch Duệ Nam thực sự đã trông thấy Quách Ích lén hôn Bạc Hà, tuy không rõ lắm.
Giờ tự học tối mỗi ngày, Bạc Hà đều quay xuống giảng bài cho Quách Ích, lúc nhìn bọn họ đầu kề đầu ngồi gần sát nhau, trong lòng Tịch Duệ Nam vô cùng buồn bực, khó chịu. Một mình cậu chuyển bàn học đến cuối lớp, tự nhắc nhở bản thân rằng đừng để ý đến hai người đó nữa. Dù sao cô ấy và Quách Ích giống nhau, đều coi cậu như kẻ thù, cậu còn vì cô ấy mà đau lòn khổ sở thì quá ngu ngốc. Nhưng càng ép buộc bản thân đừng nhìn họ thì cậu lại càng để ý.
Trước khi mất điện, đúng lúc cậu nhìn về phía bọn họ. Vị trí của hai người ấy ở gần cửa sổ, lúc đèn trong lớp đột ngột tắt, ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ lại phản chiếu hai bóng người màu đen, một cao một thấp ngồi đối diện nhau. Đột nhiên, trong chớp mắt, hai bóng người chồng lên nhau, sau đó nhanh chóng kéo dãn khoảng cách.
Hai bóng người chồng lên nhau chỉ trong chớp nhoáng nhưng Tịch Duệ Nam nhìn thấy mà toàn thân chấn động, đoán ngay ra chuyện gì vừa xảy ra, cậu ta đã hôn Bạc Hà. Sau khi có điện, Quách Ích và Bạc Hà đều có vẻ mất tự nhiên, vô hình chung đã xác thực cho suy đoán của cậu. Quách Ích chắc chắn đã nhân lúc mât điện lén hôn Bạc Hà.
Quách Ích dám lén hôn Bạc Hà ngay trong phòng học, nghĩ đến đó mắt Tịch Duệ Nam như muốn bốc hỏa vì phẫn nộ. Cậu vô thức nắm chặt hai bàn tay, nhìn chằm chằm Bạc Hà đợi phản ứng của cô. Cậu chắc chắn cô sẽ vô cùng tức giận, chỉ cần cô hét lên một tiếng, cậu sẽ lập tức xông qua đó đấm thẳng vào mặt Quách Ích.
Nhưng vượt ngoài dự liệu của cậu, Bạc Hà chẳng nói chẳng rằng, chỉ đỏ mặt quay đi, như thế chẳng có chuyện gì xảy a. Đối với hành vi liều lĩnh, kích động của Quách Ích , vì sao cô ấy không tức giận? Còn đối với sự kích động nhất thời của cậu, cô ấy lại quy chụp cậu là lưu manh. Điều này quá bất công!
Lửa giận trong mắt Tịch Duệ Nam càng lớn hơn, phẫn nội đối với Quách Ích, càng phẫn nộ hơn đối với Bạc Hà. Trong lồng ngực giống như nhét đầy thuốc nổ, tia lửa cháy xèo xèo, như muốn nổ tung, cậu nghiến chặt răng dùng hết sức lực để khắc chế mình. Khi thấy Bạc Hà rời khỏi phòng học, cậu cũng không kiềm chế được nữa, lập tức bám theo cô ra ngoài, chất vấn sự bất công của cô: “Vì sao cậu không chửi cậu ta là lưu manh?”
10
Đối diện với thái độ khởi binh vấn tội, nộ khí ngút trời của Tịch Duệ Nam, Bạc Hà thấy rất khó chịu. “Vì sao tôi phải chửi cậu ấy là lưu manh?”
“Vừa rồi cậu ta bất chấp lén hôn cậu trong phòng học, tại sao cậu lại không tức giận?”
Cậu ta thật sự đã nhìn thấy! Bạc Hà quá bất ngờ, không hiểu làm thế nào mà cậu có thể thấy được.
“Làm thế nào cậu nhìn thấy được?”
“Dù sao thì tôi cũng đã nhìn thấy, vì sao cậu có thể nhẫn nhịn chuyện cậu ta làm, nhưng đối với tôi lại hà khắc như vậy?” Đối với sự bất công này, Tịch Duệ Nam càng nghĩ càng tức.
Trong lời nói của cậu rõ ràng rất không phục. Bạc Hà lại chẳng muốn nhiều lời với cậu. Quách Ích với cậu có thể giống nhau sao? Đầu tiên, mục đích thích cô của Quách Ích trong sáng hơn so với Tịch Duệ Nam; hơn nữa biểu hiện của Quách Ích vẫn luôn rất thật thà, chưa từng có bất cứ hành động vượt qua ngoài khuôn phép nào, vừa rồi nụ hôn đó cũng chỉ như chú chuồn chuồn lướt nước mà thôi. Không giống như người nào đó, từ nhỏ đã không thật thà, lớn lên rồi vẫn thích động tay động chân như vậy. Hơn nữa sau khi không lợi dụng được cô gái này liền “duỗi ma chưởng” với một cô gái khác.
“Tôi không tức giận với cậu ấy đấy, cậu làm gì được chứ? Tôi coi cậu như lưu manh đó, cậu làm gì được nào?”
Bạc Hà ném lại hai câu rồi quay người rời đi, vừa mới cất bước liền bị Tịch Duệ Nam đột ngột xông đến kéo cánh tay lại. Cậu tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, mắt giống như bốc lửa trừng trừng nhìn cô. “Cậu…”
Lời vừa thốt ra, trên cầu thang lại có một người vội vàng chạy xộc xuống, kèm theo một tiếng quát lớn: “Thả cô ấy ra!”
Là giọng Quách Ích, lời chưa dứt người đã xông đến, cậu ta dùng một tay kéo giật Tịch Duệ Nam ra, đứng chắn trước mặt Bạc Hà giống như thần bảo hộ, nói: “Tịch Duệ Nam, cậu muốn làm gì?”
Lồng ngực Tịch Duệ Nam nhấp nhô lên xuống kịch liệt, bất ngờ tung một nắm đám, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Tôi muốn đánh cậu.”
Quách Ích sớm đã có phòng bị, lập tức tránh được cú đấm này, rồi nhìn cậu, nói: “Tôi cũng muốn đánh cậu. Đến sân vận động đi, chúng ta đánh một trận tử tế, đừng gây sự chú ý khiến người khác đến can thiệp lằng nhằng.”
“Đi thì đi.”
Bạc Hà không đồng ý cho Quách Ích đi, nếu thật sự để mặc hai cậu choai choai tràn đầy năng lượng này đánh nhau giữa trời đấy tối tăm mịt mùng thế này thì thật khó đảm bảo là sẽ không xảy ra án mạng. Cứ coi như không xảy ra án mạng đi nữa, đánh gãy tay chân cũng không tốt, cho nên cô sống chết kéo Quách Ích lại. “Cậu ta nói muốn đánh nhau là cậu đánh nhau thật à, cậu nghe lời cậu ta như vậy sao? Đừng để ý đến cậu ta nữa, chúng ta quay lại lớp học.”
Bạc Hà kéo Quách Ích vào phòng học, không thèm quay đầu lại, hoàn toàn không nhìn Tịch Duệ Nam ở phía sau. Còn cậu chần chừ không quay lại lớp, mãi đến khi buổi tự học tối kết thúc cũng không thấy xuất hiện.
Sau buổi tự học tối, lúc Bạc Hà đạp xe rời khỏi trường, Quách Ích cũng mượn bạn học một chiếc xe đạp, nằng nặc muốn đi cùng cô suốt cả quãng đường về nhà.
Cả quãng đường bình an vô sự, đến trước cổng tiểu khu, Bạc Hà bóp phanh xe, chống chân xuống đất, nói: “Quách Ích, cảm ơn cậu.”
Quách Ích nhìn cô cười ngốc nghếch, giọng nói quan tâm giống như người nhà, khiến Bạc Hà thấy hơi bất an. Sau khi cô đứng về phía cậu ta trước mặt Tịch Duệ Nam, cậu ta rõ ràng đã hiểu nhầm. Cô thực sự không muốn có quan hệ quá thân mật với cậu ta. Lần nữa ngập ngừng, cô cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình. “Quách Ích…lúc mất điện tối nay…chuyện xảy ra… Chúng ta …cứ coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra nhé.”
Nói xong lời muốn nói, Bạc Hà lập tức đạp xe nhanh phóng vào tiểu khu. Cô lại chạy trốn vì không muốn thấy phản ứng của Quách Ích sau khi nghe câu nói này.
Cất xe xong, Bạc Hà ra ngoài khóa cửa lại, vừa mới quay người thì thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người màu xanh nhạt, cô giật mình suýt nữa kêu lên thất thanh.
Tịch Duệ Nam, cậu ta không chặn cô ở giữa đường mà đợi dưới nhà cô. Bạc Hà lùi ra sau một bước, ngẩng đầu lên nhìn, đèn cửa sổ tầng hai nhà cô đang sáng, bố cô tối nay ở nhà, bất giác cô cảm thấy vững dạ hơn. “Tịch Duệ Nam, cậu muốn làm gì? Bố tôi đang ở nhà đấy, nếu tôi hét lên thì tối này cậu chết chắc rồi.”
Tịch Duệ Nam lặng lẽ bước trước một bước, ánh sáng của đèn đường chênh chếch chiếu lên mặt cậu. Đôi mắt đen láy của cậu, đôi mày và hàng mi dày, bờ môi mỏng dưới ánh sáng của đèn đường càng toát lên cảm giác sắc nét, ấn tượng hơn. Không biết cậu đã đứng trong đêm tuyết bao lâu, chỉ thấy bụi tuyết mông lung giống như tơ nhện gần như không nhìn thấy rõ nhưng đã thấm ướt đẫm mái tóc cậu. Ngọn lửa giận dữ, phẫn nộ rừng rực trong mắt cậu không còn nữa, thay vào đó là sự hoang mang và đau khổ sâu sắc.
“Tôi chẳng muốn làm gì cả, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu thôi. Trước đây cậu cũng thích tôi, vì sao đột nhiên lại thay đổi?”
Giọng nói của cậu đầy vẻ khổ não, nét mặt vô tội, đáng thương giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, một chàng trai vẫn luôn kiêu ngạo là thế, mà vào lúc này lại giống như một đứa trẻ bơ vơ chẳng nơi nương tựa.
Bạc Hà bất giác mềm lòng, nhớ buổi ban đầu, lúc tình cảm vừa mới manh nha, những ngày tháng đó chỉ một ánh mắt, một nụ cười nhẹ nhàng đều dễ dàng khiến tim cô loạn nhịp. Cảm giác đó rất đẹp đẽ, rất tuyệt vời, nhưng chớp mắt, tất cả đã là chuyện trước kia.
Quay đầu đi không nhìn Tịch Duệ Nam nữa, khẩu khí của Bạc Hà lạnh lùng hết mức có thể. “Đừng nói đến chuyện trước đây nữa, dù gì bây giờ người tôi ghét nhất trên đời này chính là cậu.”
Tịch Duệ Nam gần như đang khẩn cầu: “Vì sao chứ? Tôi chỉ muốn biết vì sao?”
“Không vì sao cả, ghét chính là ghét, không cần lý do.”
“Không.” Tịch Duệ Nam mạnh mẽ phản bác cô. “Người ta nói, trên thế giới sẽ có tình yêu vô duyên vô vớ, nhưng tuyệt đối không có thù hận vô duyên vô cớ. Cậu ghét mình nhất định là có lý do, cậu nói cho mình biết vì sao đi? Nếu như là lỗi của mình, mình nhất định sẽ sửa.”
“Được, có lý do, nhưng lý do này vĩnh viễn tôi sẽ không nói cho cậu biết.”
Bạc Hà không định nhiều lời với cậu ta nữa, nói xong câu này liền quay người chạy vào hành lang. Sau lưng, giọng nói đau đớn của Tịch Duệ Nam văng vẳng đuổi theo “Bạc Hà, cậu thật quá nhẫn tâm.”
Câu nói này giống như tiếng vọng truyền tới tận thâm sơn cùng cốc, cả đêm văng vẳng vang lên bên tai Bạc Hà.
Rất nhẫn tâm sao?
Bạc Hà nằm trên giường, đặt tay lên ngực tự vấn. Biểu cảm vô tội giống như đứa trẻ của Tịch Duệ Nam, nụ cười ngốc nghếch của Quách Ích đan xe vào nhau, liên tục hiện ra trước mắt cô. Hình như đúng vậy, cô có thể không tính toán với việc Quách Ích kích động hôn trộm cô, nhưng lại phản cảm với hành vi sờ mó kích động lúc đang hôn nhau say đắm của Tịch Duệ Nam,vì vậy mà hoài nghi cậu tiếp cận cô với mục đích không trong sáng. Hơn nữa sự hoài nghi và phản cảm này càng trở nên mãnh liệt sau khi biết Tịch Duệ Nam chính là Nam Nam, bởi vì hóa ra cậu chính là tên nhóc con cô thù hận, căm ghét suốt bao nhiêu năm qua.
Nếu như Tịch Duệ Nam không phải là Nam Nam có “tiền án”, nếu như sự động lòng lúc đầu của cậu đối với cô không phải là do “cảnh xuân hé lộ”, Bạc Hà nghĩ, cô có thể đã sớm tha thứ cho cậu rồi. Bây giờ, cô đã hiểu rõ, hóa ra con trai sẽ có lúc thật sự rất kích động. Không chỉ riêng Tịch Duệ Nam, người thật thà như Quách Ích cũng có thể trở nên to gan, dám hôn trộm cô ngay trong lớp học. Nếu như cô ghét Quách Ích giống như ghét Tịch Duệ Nam thì sẽ hung dữ mắng chửi cậu ta là “lưu manh thối” lập tức.
Chỉ ở thời điểm này, Bạc Hà biết mình thực sự không công bằng. Có phải cô đã đối xử quá hà khắc với Tịch Duệ Nam không? Có lẽ cậu không xấu xa như cô nghĩ, là cô có thiên kiến với cậu. Cậu đã hoàn toàn không nhớ cô là ai, sự việc năm đó cậu đã sớm quên rồi. Nói cho cùng, hồi đó cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, ba tuổi mười tám?(1) – câu nói này có phải là quá thiên kiến không?
(1) Một câu nói lưu truyền trong dân gian Trung Quốc, ý nói một vài phương diện tính cách xuất hiện ở trẻ con ba, bốn tuổi sẽ mãi theo nó suốt cả cuộc đời, nên nhìn một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể đoán được con người nó khi đã trưởng thành.
Nhưng nghĩ đến chuyện sau khi cô và cậu ta tan vỡ chưa được bao lâu, cậu ta đã hôn An Nhiên ngay trong phòng học, đáy lòng dao động của Bạc Hà lại trở nên kiên định. Nhanh như vậy cậu ta đã có thể tìm đến một nữ sinh khác thân mật, thế thì phẩm hạnh của con người này nhất định có vấn đề, không phải là cô nghĩ oan cho cậu ta.